Tiếng nói trầm thấp vang lên, như chất chứa sự xâm chiếm và hoang dã khó tả.

Thẩm Tuế Tuế ngây ngốc nhìn hắn, mãi đến khi nghe "lạch cạch" một tiếng, đai lưng quý giá bị ném tùy tiện xuống mặt đất.

Ngay sau đó, hắn vén vạt áo ngồi xuống mép giường.

Lần này nàng thật sự biết sợ rồi, hóa ra Tiêu Uẩn Đình vừa nói muốn nàng hầu hạ tối nay, hoàn toàn không phải lời đùa giỡn.

Hắn thật sự muốn... muốn...

"Lại đây."

Lại đây…

Hắn muốn nàng giống như vừa rồi, chủ động nhào vào lòng hắn ư?

Thẩm Tuế Tuế nước mắt rưng rưng, long lanh như những mảnh vụn tinh tú treo trên hàng mi dày. Dù người được bao phủ trong chăn đệm mềm mại ấm áp, nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ cái lạnh ẩm ướt sau cơn mưa xuân.

Căn phòng vô cùng tĩnh lặng. Tiêu Uẩn Đình vẫn đưa lưng về phía nàng, không quay đầu lại. Thân hình hắn cao lớn uy nghiêm, lãnh ngạo cô tuyệt, lại tràn ngập vẻ bạc tình u ám.

Nàng chỉ cảm thấy hắn như một ngọn núi lớn nguy nga, đứng đó, chèn ép khiến nàng hít thở không thông.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nước mắt Thẩm Tuế Tuế đảo quanh trong đôi mắt trong veo như nước mùa xuân.

"Cửu gia..."

"Lại đây."

Tiêu Uẩn Đình lặp lại một lần nữa, giọng nói lần này còn lạnh lùng và cứng rắn hơn, mệnh lệnh không cho phép chối từ.

"Dạ..."

Thẩm Tuế Tuế cắn môi, run run nuốt xuống một hơi, đầu ngón tay run rẩy níu chặt chăn, từng chút từng chút nhích dần về phía nam nhân kia.

Mỗi một tấc dịch chuyển, nàng đều cảm giác Tiêu Uẩn Đình đang ung dung nhàn nhã, mà chính mình lại như bước trên vạn gai nhọn.

Bất thình lình, một ánh mắt sắc như chim ưng quét tới. Thẩm Tuế Tuế chỉ thoáng chạm phải mảnh vụn của ánh mắt đó, toàn thân đã run lên dữ dội.

"Trên người ngươi có mị dược, hết chưa?"

Mị dược…

Thiếu nữ ngẩn ra chớp mắt, nhận ra Tiêu Uẩn Đình hiểu lầm căn bệnh quái ác của nàng thành trúng mị dược.

Như thế cũng tốt, vừa hay giúp nàng qua cửa ải này. Nhưng mà bây giờ—

Khí tức lạnh lẽo u ám kia lại đột nhiên ập tới gần, hoàn toàn bao phủ lấy nàng.

Đầu óc nàng bỗng trở nên trắng xóa, gần đến mức nàng ngửi rõ mùi Lãnh Đàn Hương thơm mát trên người hắn, thấy rõ cả đường nét sắc bén nơi quai hàm lạnh trắng.

Thậm chí, qua lớp áo gấm hoa lệ kia, nàng còn mơ hồ đoán được dáng vẻ vững chãi của lồng ngực hắn...

Thẩm Tuế Tuế dồn dập chớp mắt, lại cảm nhận được căn bệnh quái ác kia đang có dấu hiệu bùng phát.

Nàng liều mạng cắn chặt môi để kiềm chế, nhưng ngay lúc này bàn tay nam nhân lại vươn tới, hướng về phía chăn đệm trên người nàng—

"Cửu thúc!"

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Tuế Tuế bật khóc lớn, rốt cuộc gọi ra tiếng: "Cửu thúc! Cửu thúc..."

Nam nhân như vừa lòng nhếch môi, bàn tay dừng lại giữa không trung.

Sống lưng Thẩm Tuế Tuế run lên kịch liệt, khóc lóc lặp lại lần nữa:

"Cửu thúc, ta là Tuế Tuế, ta là Thẩm Tuế Tuế a..."

Nàng bất chấp tất cả, tự nhận thân phận của mình, cảm giác như vừa nhảy xuống vực sâu. Nhưng điều kỳ lạ là nàng không thấy khó khăn như trong tưởng tượng, trái lại cảm thấy như trút được gánh nặng.

Đã tới nước này, Thẩm Tuế Tuế khóc lớn như muốn phát tiết tất cả uất ức và sợ hãi phải chịu đựng suốt đêm nay.

Căn phòng chìm trong bóng tối, vang vọng tiếng khóc của nàng. Mãi đến khi nàng khóc mệt rồi, mới nghe thấy giọng Tiêu Uẩn Đình chậm rãi vang lên.

"Rốt cuộc chịu nhận người rồi sao?"

Thẩm Tuế Tuế cứng đờ người.

Quả nhiên, nàng quả thật không giấu nổi hắn điều gì cả.

Hắn sớm đã nhận ra nàng, chẳng qua là ép nàng tự mở miệng mà thôi.

Nói như vậy... cảnh tượng nàng nhào vào ngực hắn ban nãy, cùng với bộ dạng run rẩy đau khổ van xin ôm ấp dựa dẫm, hắn đều rõ ràng như gương soi.

Tiêu Uẩn Đình thân phận cao quý, quyền thế ngập trời, làm sao hắn có thể dung túng một cô nương tuổi nhỏ như nàng, lại phẩm hạnh không đoan chính, xuất hiện trong phủ?

Huống hồ hôm nay nàng còn bị bắt đi, hắn có phải sợ chuyện này truyền ra sẽ khiến Tiêu phủ mất mặt?

Nghĩ đến đây, lòng nàng càng thêm chua xót đau đớn, ánh mắt run rẩy lén lút nhìn lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm như ngọc đen lạnh lẽo kia.

Sự kiên nhẫn của hắn gần như đã tiêu tan sạch.

"Cửu thúc..."

Thẩm Tuế Tuế hít hít cái mũi đỏ ửng, biết rõ Tiêu Uẩn Đình đang muốn hỏi vì sao nàng thà đau khổ chống đỡ, cũng không chịu gọi hắn là "Cửu thúc" ngay từ lần đầu gặp nhau trong lồng sắt.

"Thẩm Tuế Tuế."

Bị điểm danh đột ngột, thiếu nữ run rẩy vô thức, lại ngậm đôi mắt ngập nước nhìn hắn đầy đáng thương.

"Sống ở Tiêu phủ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết gọi người sao?"

Giọng nói nam nhân âm trầm, mang theo chút sắc bén.

"Không phải..." Thẩm Tuế Tuế sắc mặt càng tái nhợt, không biết phải đáp thế nào cho phải. Một lúc lâu sau, nàng mới yếu ớt giải thích:

"Không phải... không biết gọi người."

Giọng nàng mềm mại đầy nức nở, nghe vào tai lại nũng nịu đến mê người.

"Cửu thúc, ta chỉ là... Ta chỉ là... sợ."

Lời vừa dứt, một giọt nước mắt trong veo chảy xuống, đọng lại nơi khóe mắt, giống như viên trân châu được tô điểm trên hàng mi dài rậm.

Tiêu Uẩn Đình nhìn nàng, đáy lòng thoáng động dung, nhưng lời nói ra vẫn lạnh như băng sương.

"Sợ?"

Thẩm Tuế Tuế càng khóc dữ dội hơn, nhưng nàng cắn chặt môi không chịu nói thêm lời nào nữa.

Ánh nến cháy sắp cạn, lại nghe thấy Tiêu Uẩn Đình giọng nói trầm thấp đầy uy quyền vang lên lần nữa:

"Thiên hạ hôm nay, ai dám động vào người của Tiêu gia ta?"

Thẩm Tuế Tuế đã nghe thấy rất rõ.

Đúng như hắn nói, trong thiên hạ hiện giờ, ngay cả hoàng tộc cũng chẳng dám tùy tiện mạo phạm người Tiêu gia, huống chi nàng lại là người Tiêu gia…

Nhưng nàng sao có thể tính là người của Tiêu gia?

“Vì sao lại bị nhốt vào lồng sắt?”

Nghe hắn hỏi vậy, Thẩm Tuế Tuế nhớ lại tình cảnh nhục nhã lúc đó, lòng bàn tay siết chặt, sau đó từng chút một kể lại chuyện mình bị bắt đi.

Khi nhắc tới Thanh Ngọc, lòng nàng bỗng nhiên quặn thắt, vội đưa tay từ trong chăn vươn ra, gắt gao nắm lấy tay áo nam nhân.

“Cửu thúc, cầu xin ngài cứu thị nữ của ta!”

Thấy nam nhân không nói lời nào, nàng sốt ruột lắc nhẹ ống tay áo hắn, khẩn thiết van xin: “Cửu thúc!”

Một mùi hương kỳ dị không nói rõ chậm rãi lan ra giữa hai người.

Thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, chăm chú nhìn lên, bất giác lại bị đôi mắt đen sâu thẳm của nam nhân làm cho hỗn loạn.

Nàng hoàn toàn quên mất tình trạng xiêm y của mình lúc này!

Vì động tác vừa rồi, chăn che thân cũng theo đó mà tuột xuống, lộ ra bả vai trắng nõn cùng vùng da thịt phía dưới.

Nàng chỉ lướt mắt nhìn thoáng qua, lập tức thấy từng mảng lớn tuyết trắng chói mắt. Thẩm Tuế Tuế xấu hổ đến cực điểm, cuống quýt rút tay về kéo lại chăn đệm.

“Ta vì sao phải giúp ngươi?”

“Cửu thúc…”

Thẩm Tuế Tuế sắc mặt trắng bệch, nghẹn ngào ngơ ngẩn.

Đúng vậy, hắn vì sao phải giúp nàng? Nàng chẳng có gì cả, cũng không thể đem bất cứ thứ gì mà Tiêu Uẩn Đình muốn.

Hắn vốn đâu phải người lương thiện, sao có thể làm một chuyện hoàn toàn không có lợi ích cho mình?

“Cửu thúc… Ta không có gì cả…”

“Không, ngươi có.”

Thẩm Tuế Tuế ngơ ngẩn, hướng về ánh mắt trầm lặng của nam nhân, nàng vừa khóc vừa mơ hồ không hiểu.

Nàng không hiểu, nhưng Tiêu Uẩn Đình lại hoàn toàn không có ý giải thích rõ ràng.

Một lát sau, nàng nghe Tiêu Uẩn Đình giọng nhàn nhạt vang lên:

“Thị nữ, ta sẽ sai người tìm về.”

“Còn chuyện hôm nay, ta cũng sẽ đòi lại công đạo cho ngươi.”

Lông mi nàng khẽ run, nhìn thấy nam nhân đứng dậy, khoanh tay đứng thẳng, thân hình cao lớn vô cùng tôn quý.

Vai rộng uy nghiêm, eo thon rắn chắc, nhìn từ phía sau, thân hình hắn càng thêm cuồng dã mạnh mẽ, uy thế bức người.

Không ngờ rằng, hắn thật sự đồng ý giúp nàng!

Chỉ cần hắn đồng ý tìm lại Thanh Ngọc, nàng đã vô cùng cảm kích, chưa từng dám hy vọng xa vời hắn lại còn giúp nàng đòi lại công bằng!

Thẩm Tuế Tuế cắn nhẹ môi dưới, không biết phải cảm tạ ra sao, chỉ có thể lí nhí nói: “Đa tạ Cửu thúc.”

Màn sương âm u bao phủ hoàn toàn tan đi, nam nhân không quay đầu nhìn nàng thêm lần nào nữa, bước dài rời đi.

Thẩm Tuế Tuế lại sinh ra nghi ngờ, lo lắng không rõ điều kiện hắn muốn sau khi giúp nàng là gì.

Vô công bất thụ lộc, thiên hạ không có bánh ngon tự nhiên rơi xuống đầu.

Người như hắn cái gì cũng không thiếu, vậy thì muốn từ nàng thứ gì đây?

Trong lòng nàng thấp thỏm không thôi, nhưng cũng không dám trắng trợn nhìn theo hắn, chỉ có thể âm thầm chú ý động tĩnh bên kia.

Giày da hươu tinh xảo đạp lên thảm dệt mềm mại, không hề phát ra tiếng động nào dư thừa.

Dù chưa từng dùng qua, nhưng nàng biết rõ tấm thảm nhung này chính là vật tiến cống từ Tây Vực xa xôi, ngay cả trong hoàng cung cũng ít hoàng tử nào có được, nhưng hắn lại dùng để trải sàn trong phòng ngủ.

Không chỉ là thảm, cả căn phòng dù lấy gỗ trầm đen làm chủ, nhìn như đơn giản, nhưng từng thứ đều quý giá vô cùng.

Đang miên man suy nghĩ, Thẩm Tuế Tuế nghe thấy một tiếng động nhỏ, tựa như tiếng nước nhẹ nhàng chảy trên gỗ quý.

Nàng đoán là Tiêu Uẩn Đình ngồi xuống.

“Đi rửa sạch sẽ những thứ trên mặt đi.”

Đột nhiên, phía bên kia tấm bình phong đen khảm ngà voi lưu ly vang lên giọng nói lạnh lùng trầm thấp của nam nhân.

Giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là một mệnh lệnh không cho phép kháng cự.

Thẩm Tuế Tuế ngoan ngoãn đáp lại, nhưng tay nhỏ lại túm chặt chăn, vẻ mặt khó xử.

Dưới người nàng không có chút che chắn nào, cứ thế mà ra ngoài sao?

Do dự một hồi lâu, nàng cắn nhẹ môi, ngượng ngùng lên tiếng: “Cửu thúc… Ta, ta không có xiêm y…”

Thanh âm mềm mại nhỏ nhẹ, vừa đáng thương vừa động lòng người.

Tiêu Uẩn Đình đưa trà lên môi, động tác thoáng khựng lại. Trên mặt trà phẳng lặng khẽ gợn sóng, phản chiếu đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của nam nhân.

Quả thật tiểu cô nương này chẳng có xiêm y gì để mặc.

Lúc hắn mang nàng về, đã sai người ném bỏ lớp vải rách kia đi. Thứ ô uế nơi đó, sao có thể để lại?

Cũng may, đêm nay mọi thứ hắn nhìn thấy, đều đã xử lý sạch sẽ.

Ánh mắt hắn nhìn xuống bóng hình mình phản chiếu trên mặt trà, lạnh lẽo u sâu.

“Cửu thúc…”

Một tiếng gọi mềm mại lần nữa kéo Tiêu Uẩn Đình trở lại từ suy tư lạnh lùng.

Mày hắn nhíu chặt, đưa tay uống cạn trà.

Nước trà ôn hòa, nhưng không dập nổi sự nóng bỏng trong giọng nói thiếu nữ.

“Cửu thúc… Ta…”

Thẩm Tuế Tuế mấp máy môi muốn nói mình muốn tắm rửa, nhưng lời nói kẹt giữa môi không dám thốt ra.

Nàng thật sự quá sợ hắn, không thể quên được cảnh tượng hắn chỉ một câu đã khiến máu tươi tuôn trào.

Càng không thể quên, hắn chỉ một ánh mắt đã khiến cả phòng quyền quý sợ hãi run rẩy.

Nhưng nàng thật sự muốn tắm rửa vô cùng, từ lúc bị bắt đi, rồi bị nhốt trong lồng sắt, chịu đủ nhục nhã, nàng cảm giác thân thể mình đã trở nên nhơ nhớp. Nàng muốn rửa sạch tất cả vết tích của ngày hôm nay.

Màn đêm lạnh lẽo, nỗi lòng thiếu nữ không khống chế nổi mà tràn ra từng chút một.

Nàng chắc chắn người bán mình đi nhất định là người trong phủ Quốc công. Có gan lớn cùng ngân lượng quay vòng như vậy, tuyệt không phải là hạ nhân thông thường.

Trừ bỏ họ, chỉ còn những người bình thường nàng luôn kính yêu cung kính gọi trưởng bối, hoặc các vị công tử tiểu thư mà nàng xem như tỷ muội huynh đệ.

Dù không có huyết thống, nhưng cũng đã sống chung nhiều năm, nàng lúc nào cũng khiêm nhường nhẫn nhịn, vậy mà họ vẫn nhẫn tâm với nàng như vậy sao?

Hiện tại may mắn được cứu, nhưng ngày sau quay về Tiêu Quốc phủ, nàng phải đối mặt thế nào đây?

Suy nghĩ hỗn loạn, nàng vô thức đứng lên cuộn chăn quanh người, giống như một con nhộng, lảo đảo bước tới chậu nước trên giá gỗ.

Chân tay bị hạn chế, lại thêm tinh thần bất ổn, càng khó khăn hơn, cuối cùng sơ ý vướng phải chăn, ngã nhào xuống đất.

Thẩm Tuế Tuế nước mắt mông lung, thất thần ngồi bất động.

Quả nhiên, nàng làm gì cũng không tốt, số phận chính là nhiều trắc trở thế này.

Đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Uẩn Đình tới gần, nàng càng muốn trốn sâu vào chăn hơn nữa.

Nhưng nàng không nhanh bằng hắn.

Một bàn tay nóng bỏng đỡ lấy gáy nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, đối diện khuôn mặt tuấn tú sâu thẳm kia.

Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.

Thẩm Tuế Tuế run rẩy, nuốt xuống sợ hãi, nhưng trái tim lại không thể khống chế được mà đập nhanh hơn.

Hơi thở nóng rực của hắn bao trùm, nàng cúi mắt không dám đối diện.

Trong bầu không khí kỳ dị này, nàng nhỏ giọng run run gọi hắn:

“Cửu thúc…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play