Đêm đã khuya sâu, trong phòng khắp nơi đều thắp đèn, ánh sáng lưu chuyển. Đợi đến khi xung quanh khôi phục yên tĩnh, Thẩm Tuế Tuế vẫn chìm trong cơn khô khát mãnh liệt.
Nhưng ít ra, nàng còn đang dán sát người Tiêu Uẩn Đình, đau khổ cũng vì thế mà dịu bớt đi vài phần.
Khi đã dễ chịu hơn đôi chút, nàng gian nan ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt hắn không hề đặt trên người nàng.
Từ góc độ này nhìn lên, tựa như tín đồ thành kính cung phụng thần linh trên điện cao, tràn đầy kính sợ.
Nàng có thể thấy rõ đường nét sắc bén nơi quai hàm của Tiêu Uẩn Đình, làn da lạnh trắng như tuyết.
Khí thế của hắn quá mức bức người, khiến nàng càng không khỏi nghĩ tới khoảng cách chênh lệch thân phận và địa vị giữa hai người. Những điều cấm kỵ ấy như roi da vô tình quất vào lòng nàng, nhưng nàng lại vẫn không cách nào buông bỏ được.
Huống chi, nàng thật sự không thể buông tay.
Nàng sợ hắn, vô cùng sợ hắn.
Nhưng lúc này, dựa vào lồng ngực hắn, lại là một sự an tâm và thỏa mãn chưa từng có. Thậm chí, nàng còn muốn gần hắn thêm chút nữa.
Chỉ gần thêm chút nữa thôi…
“Thật là không biết sống chết.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo bỗng vang lên trên đỉnh đầu, như lời tuyên án, cũng là roi quất vào linh hồn nhơ bẩn, vô liêm sỉ của nàng.
Thẩm Tuế Tuế run rẩy dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới khôi phục chút huyết sắc, giờ đây lại trắng bệch đến mức gần như trong suốt.
Nàng biết bản thân đúng là không biết sống chết, nàng căm hận căn bệnh quái ác của mình, nhưng lại không cách nào khống chế nổi bản thân.
“Cửu… Cửu gia…”
Nghe nàng gọi như thế, trong đôi mắt sâu thẳm u tối của nam nhân đột nhiên lóe lên tia cảm xúc quỷ dị.
Thẩm Tuế Tuế không thể nào đoán được, càng nhìn không rõ, nhưng lại có thể nhận ra được nó vô cùng nguy hiểm và tàn bạo.
Ấy vậy mà căn bệnh quái ác vẫn đang giày vò cơ thể nàng, khiến nàng chỉ muốn càng lúc càng dán sát vào hắn hơn nữa.
Nàng sắp phát điên mất rồi, không thể khống chế nổi thân thể, chỉ còn có thể run run mấp máy môi:
“Ta… Ta sai rồi…”
“Cửu gia… Đừng giết ta…”
“Cửu gia?”
Qua thật lâu sau, Tiêu Uẩn Đình mới hỏi lại, đuôi mắt hơi nhướng lên, lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén khóa chặt nàng.
“… Cửu gia.”
Giọng nói mềm mại đầy nức nở vẫn run lên, Thẩm Tuế Tuế bị hắn nhìn chăm chú, ngay cả thở cũng không dám mạnh.
Nàng nghĩ, có lẽ Tiêu Uẩn Đình đang nghi ngờ thân phận nàng, hoặc ngay từ đầu hắn đã nhận ra nàng chính là cô nương ăn nhờ ở đậu tại phủ Tiêu Quốc?
“Tại sao nhận ra ta?”
Nghe hắn hỏi như vậy, tim Thẩm Tuế Tuế hơi buông lỏng một chút, run run trả lời:
“Uy danh của Cửu gia, khắp thiên hạ có ai không biết?”
“Nghe qua tên ta, cũng nhận được mặt ta sao?”
Hắn vẫn đang ép hỏi.
Trong phút chốc, nàng cảm thấy như phạm nhân sắp bị xử trảm, tim đập dữ dội, nàng cố gắng trả lời cho thật thỏa đáng:
“Ngài… Ngài sớm đã được họa sư vẽ vào sách tranh, lưu truyền rộng rãi khắp nơi.”
Khi nói chuyện, ánh mắt nàng vẫn luôn cụp xuống, nàng nào dám ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén như chim ưng đầy áp bức kia.
Rốt cuộc, Tiêu Uẩn Đình không hỏi tiếp nữa, có vẻ như hắn đã tin.
“A!”
Bỗng nhiên, cằm nàng bị bàn tay to lớn thô ráp bóp chặt nâng lên, Thẩm Tuế Tuế không nhịn được khẽ bật ra một tiếng kêu nhỏ.
Khuôn mặt mềm mại bị bàn tay nam nhân thô ráp bóp chặt, đau đến mức nàng khẽ run.
“Cửu gia…”
Giọng nàng yếu ớt khẽ vang lên, đôi mắt ngập nước thoáng chốc đỏ hoe, long lanh ánh lệ.
Nàng cứ mềm yếu đáng thương như vậy, nhưng trong mắt Tiêu Uẩn Đình lại hiện lên một tia hứng thú tàn ác.
“Khóc ra đi.”
Hắn ra lệnh.
“Cửu…”
Thẩm Tuế Tuế vừa nghi hoặc, vừa sợ hãi. Nàng không hiểu ý Tiêu Uẩn Đình, vì sao lại bắt nàng phải khóc?
Giằng co một lúc lâu, đương nhiên nàng chỉ có thể đầu hàng. Nàng không hiểu, thậm chí còn mờ mịt, nhưng mắt nàng vô thức run lên, vành mắt đỏ hoe, thế mà thật sự rơi xuống một hàng lệ trong suốt, cuối cùng đọng lại trên bàn tay hắn đang bóp chặt má nàng.
Tiêu Uẩn Đình tựa như rốt cuộc đã hài lòng, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười khó lường, buông lỏng bàn tay bóp má nàng ra.
Thẩm Tuế Tuế vẫn còn lòng đầy kinh hãi, chậm rãi chớp mắt mấy lần, nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi rốt cuộc Tiêu Uẩn Đình đang muốn làm gì. Quả nhiên đúng như lời đồn, hắn hành sự quỷ dị khó lường, hỉ nộ không hề hiện ra trên nét mặt.
“Hôm nay, ta cứu ngươi.”
Giọng nói nam nhân lại một lần nữa vang lên trên đỉnh đầu, nàng hoàn toàn đoán không ra tâm tư của hắn, chỉ có thể yên lặng suy tư.
Cho đến khi bàn tay vừa rồi bóp mặt nàng bỗng nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng ve vuốt như đang thân mật với tình nhân.
Thẩm Tuế Tuế đồng tử hơi co lại, nhìn thấy kẻ như Diêm Vương từ địa ngục bò lên kia chậm rãi cong môi.
“Ngươi đã bị hiến cho ta, cho nên…”
Giọng nói lạnh lẽo thấu xương, Tiêu Uẩn Đình đưa tay vén lên mái tóc đen phủ trước người thiếu nữ, lộ ra chiếc gáy ngọc mảnh mai tuyết trắng.
Dung nhan vốn được che phủ lúc này mơ hồ hiện ra sau lớp sa mỏng.
Mai trắng như tuyết, mắt đẹp ngấn lệ.
Khóe môi Tiêu Uẩn Đình hiếm hoi cong lên một nụ cười, nhưng lời nói từ môi mỏng phun ra lại lạnh đến tận xương tủy: “Đêm nay ngươi phải hầu hạ ta, rõ chưa?”
“Chín, Cửu gia, ta…”
Thẩm Tuế Tuế nghe xong, nước mắt liền như chuỗi trân châu đứt dây, rơi xuống không thể ngăn nổi. Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc một chữ cũng không thể thốt ra.
Nàng luôn có ảo giác, rằng Tiêu Uẩn Đình đã sớm nhận ra nàng, cố tình dùng cách này ép buộc nàng thừa nhận thân phận. Nhưng nàng làm sao có thể thừa nhận người "nhào vào trong ngực" hắn chính là nữ nhi mồ côi ăn nhờ ở đậu trong phủ đây? Bản thân nàng vốn đã cúi đầu nhẫn nhục, nếu ngày sau còn mang thêm cái danh "hồ mị tử câu dẫn chủ tử", thử hỏi nàng còn mặt mũi nào đối diện Lục Nương?
Không, tuyệt đối không thể!
Huống hồ… làm sao nàng có thể hầu hạ hắn?
“Vừa rồi còn dám chủ động nhào vào lòng ta, giờ thật sự ban thưởng ngươi cơ hội hầu hạ, lại không dám sao?”
Những lời sắc bén như băng lạnh lập tức đâm sâu vào lòng Thẩm Tuế Tuế. Nàng cắn chặt môi, vừa ủy khuất vừa quẫn bách.
Vừa rồi, xác thật nàng đã "nhào vào trong ngực" hắn.
Nhưng…
“Cửu gia… không phải, thật sự không phải…”
Không phải nàng cố ý, đều là bởi căn bệnh kia!
Nàng không thể nói ra, nàng sợ hắn biết nàng khi phát bệnh lại sinh ra những ý nghĩ xấu xa với hắn, càng sợ hắn biết những thứ trong giấc mộng kia…
“Cửu gia…”
Nàng chỉ biết đau khổ cầu xin, thân thể lạnh run: “Ngài tha cho ta đi.”
Ánh mắt chuyển động, lại chạm vào đôi mắt đen như vực sâu của nam nhân, sợ hãi bao trùm nàng.
Một trận choáng váng dâng lên, mắt nàng càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
Ngoài cửa sổ đêm xuân thơm ngát, gian phòng nửa sáng nửa tối yên tĩnh như hàn đàm, Tiêu Uẩn Đình thật lâu vẫn duy trì tư thế đó không hề động đậy, mặc thiếu nữ đang khép chặt đôi mắt đẹp tựa vào cánh tay hắn.
Cao quý lãnh đạm không giảm, nhưng sâu trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua một tia mịt mờ.
Thẩm Tuế Tuế lòng đầy bất an, tất nhiên ngủ không sâu, chợt bừng tỉnh, mới phát giác mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt hoảng hốt nhìn quanh một vòng, nhận ra căn phòng này thật lớn đến đáng sợ, thậm chí lớn hơn cả phòng ngủ của Quốc công gia nàng từng thấy ở Tiêu Quốc phủ.
Không chỉ lớn, càng sâu thẳm uy nghiêm đến đáng sợ.
Cả gian phòng lấy sắc đen làm chủ, áp lực lại nghiêm nghị, ngoại trừ ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn lụa treo cao thì gần như không còn chút màu sắc nào.
Không khí áp bách đến mức làm Thẩm Tuế Tuế lập tức nhớ đến Tiêu Uẩn Đình, trái tim nàng run lên, vô thức kéo chặt tấm chăn trên người.
Lúc này, nàng mới nhận ra trên người mình hoàn toàn không mặc gì cả!
Chiếc áo sa mỏng che thân lúc trước không thấy đâu, thân thể mềm mại trắng nõn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại tinh tế của tấm chăn.
Thẩm Tuế Tuế sắc mặt đại biến, nhưng xác định bản thân chỉ là bị cởi y phục ngoài, nàng mới hơi yên tâm đôi chút.
Ai đưa nàng tới nơi này?!
Ai đã cởi xiêm y của nàng?!
Thẩm Tuế Tuế hoang mang, run rẩy vén rèm châu lên nhìn quanh, chỉ thấy một chiếc áo khoác trong treo trên giá.
Vẫn là sắc đen u ám cao quý đó, nàng biết rõ nhất định là của Tiêu Uẩn Đình, nhưng tuyệt đối không dám đụng vào.
Ngay lúc này, nàng nghe thấy cửa phòng mở nhẹ ——
“Chi.”
Nàng đang vô cùng căng thẳng, lại bị dị động làm cho kinh hãi run rẩy.
Người bước vào không phải Tiêu Uẩn Đình, mà là hai nha hoàn mặc xiêm y màu sẫm, mặt không chút biểu cảm, hướng về phía nàng bước đến.
“Đây là đâu?”
Thẩm Tuế Tuế cảnh giác, nhưng hai nha hoàn không đáp lời, vẫn lạnh lùng tiến lại.
Nàng theo bản năng thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp phòng bị, chăn trên người liền bị hai nha hoàn kia kéo xuống.
“Đừng tới đây!”
Nàng sợ hãi hét lớn, nhưng hai nha hoàn vẫn không nói một lời, động tác nhanh nhẹn quyết đoán, lập tức kéo nàng trần trụi khỏi giường, đặt ngồi trước bàn trang điểm.
Các nàng bắt đầu vấn tóc nàng, dùng ngọc trâm cao cao búi lên, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Son phấn nhẹ nhàng mang hương thơm nhàn nhạt. Nàng nhìn gương mặt hoa lê trong gương, môi tái nhợt bị tô lên sắc son đỏ rực, khóe mắt viền chút màu mỏng.
Không bao lâu, trong gương đã xuất hiện một người kiều diễm xinh đẹp. Thẩm Tuế Tuế kinh hoàng, nàng mơ hồ đoán được đây là đang chuẩn bị cho nàng hầu hạ Tiêu Uẩn Đình.
Hắn thật sự muốn nàng hầu hạ hắn!
Một tấm áo mỏng e lệ được phủ lên người nàng, còn thiếu vải hơn bộ lúc trước…
Thẩm Tuế Tuế chỉ vừa nhìn thoáng qua, lập tức đỏ mặt, tim đập bang bang.
Chiếc áo tím nhạt quyến rũ, vải ít đến đáng thương, chỉ che những chỗ trọng yếu, nếu động tác mạnh hơn một chút, liền lập tức trượt xuống.
Nàng hoảng hốt duỗi tay che chắn.
Đúng lúc đó, nàng nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng quỳ xuống hành lễ:
“Cửu gia.”
Tiêu Uẩn Đình đến rồi!
Thẩm Tuế Tuế giật mình kinh hãi, vội vàng cuộn người trên giường. Hơi lạnh băng giá tràn vào, bước chân trầm ổn vang vọng trong phòng u tĩnh.
Hắn hơi nâng tay, hai nha hoàn cung kính lui ra.
Thẩm Tuế Tuế vốn định nói gì đó, nhưng như kẻ đánh cược sinh tử, nàng cược rằng nhân vật tàn nhẫn hô mưa gọi gió như hắn sẽ không sinh tâm tư gì với một tiểu nha đầu như nàng.
Nhưng nam nhân căn bản không cho nàng cơ hội, bước chân trầm ổn hướng thẳng về phía giường, dừng lại trong chớp mắt, hắn vén rèm che lên.
“Cửu gia!”
Thẩm Tuế Tuế hoảng hốt kêu nhỏ, cuộn mình chặt trong chăn, chỉ còn đôi mắt đẹp đẫm lệ cảnh giác nhìn hắn.
Rèm châu leng keng rung động, cũng như tâm trí nàng lúc này.
Nam nhân thật sự quá cao lớn, chặn hết ánh sáng bên ngoài, tạo thành một vùng u ám bao trùm lấy thân hình nhỏ bé trên giường.
Nàng run rẩy trước ánh mắt đánh giá từ trên cao nhìn xuống của hắn, càng cảm thấy xấu hổ như thể cả tấm chăn đều không tồn tại.
Lông mi nàng run run như cánh bướm muốn bay đi, đầu ngón tay cũng run lên không ngừng.
Đột nhiên, Tiêu Uẩn Đình tao nhã đưa tay lên eo, thong thả cởi bỏ đai ngọc trên thân hình rắn chắc, ánh mắt hắn thâm sâu khó lường, khóe môi cong lên nhẹ nhàng hỏi một câu:
“Biết làm thế nào chưa?”