“Đừng… Cầu ngài…”

Se lạnh đầu xuân đã qua, vừa lúc tiết Kinh Trập, hơi ấm dần về. Trong căn phòng rộng lớn u tĩnh, hương thơm lượn lờ, màn lụa mỏng tầng tầng buông rủ.

Thỉnh thoảng, từng tiếng than nhẹ ngọt ngào rỉ ra, âm thanh nhỏ vụn, uất ức, tản ra khắp phòng, như nghẹn ngào khóc than.

Thẩm Tuế Tuế vô cùng thống khổ, tóc mây nửa ướt hỗn độn, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, thấm ướt vài sợi tóc mai, bết dính trên chiếc yếm mềm mại.

Nàng giống như đang chìm trong nước sâu, không sao hít thở nổi, dưới đáy lòng khát vọng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia gần như ép nàng phát điên.

Giống như thân mình bị sương lạnh bao phủ, lại tựa đang vùi trong biển lửa dung nham thiêu đốt.

Căn bệnh quái dị này…

Ngày một nghiêm trọng hơn.

Nhưng cũng không giống trước đây một mình giày vò nữa.

Nàng dán chặt lấy thân thể cường tráng nóng bỏng kia, càng ôm càng khẩn thiết, chặt chẽ không một khe hở.

Nhưng, vẫn chưa đủ.

“Cầu ngài, đừng đi…”

Thẩm Tuế Tuế ngẩng cổ khẩn cầu, đôi môi mềm mại ửng đỏ bất thường, khóe mắt nhuốm sương mờ, dáng vẻ nhỏ bé, yếu ớt đến đáng thương.

Váy áo bạc trắng trên người nàng đã sớm hỗn loạn trong lúc vô thức cọ xát, để lộ nửa vai ngọc trắng nõn như tuyết.

Nhưng người nam nhân lạnh lùng, cao quý kia vẫn không chút thương hại hay đồng tình.

Hắn mặc cho thiếu nữ gầy yếu đáng thương kia ôm chặt lấy, khổ sở khẩn cầu, dùng hết sức lực bám víu, nhưng vẫn chẳng đáp lại chút nào.

“Cầu ngài… ôm ta một cái…”

Thẩm Tuế Tuế mấp máy môi, giọng nói mềm ngọt, non nớt hơi khàn khàn, bất lực nghẹn ngào trong cổ họng.

Đôi mắt phủ đầy hơi nước hướng lên trên nhìn chăm chú, nhưng trước mắt lại như bị che phủ bởi sương mù, thế nào cũng không thấy rõ dung mạo của người nam nhân kia.

Kiều diễm chìm vào yên lặng, chỉ có thể cảm nhận được từ trên người hắn một cỗ sát khí lạnh lùng, cao quý đến đáng sợ.

Với nam nhân này, nàng vừa sợ hãi, vừa kính ngưỡng.

Nhưng căn bệnh dày vò kia đã khiến nàng mất đi lý trí, huống chi là ở trong mộng, hồn phách nàng đều mơ hồ không thể khống chế.

Nàng kề sát vào ngực hắn, đôi môi đỏ khẽ mở như chưa mở, hổn hển từng hơi.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng quấn lấy hương thơm lạnh lùng của Lãnh Đàn Hương, vây bọc lấy nàng.

Thẩm Tuế Tuế không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, dễ chịu hơn rất nhiều.

Đêm xuân gặp khí lạnh, gió rét từ cửa sổ hé mở lùa vào, chốc lát, cả gian phòng màn thêu nhẹ nhàng phất động, như phủ thêm một tầng xuân sắc kiều diễm.

Chờ đau đớn trên người dịu đi một chút, Thẩm Tuế Tuế cố gắng muốn nhìn rõ mặt nam nhân kia thì ——

“Tam tiểu thư, ngài thấy khá hơn chưa?”

Giọng nói mềm mại của thị nữ Thanh Ngọc nhẹ như sương khói vang lên bên tai.

Thẩm Tuế Tuế sửng sốt một trận, chậm rãi mở mí mắt, ánh mắt chuyển một vòng, nhớ ra mình đang hỏi đường với nha hoàn.

Thanh Ngọc thấy tiểu thư tỉnh dậy, liền cầm khăn thêu lau nhẹ mồ hôi trên trán nàng, dịu dàng nói: “Tiểu thư, ngài lại nằm mộng kỳ quái rồi.”

Mộng kỳ quái…

Lông mi dài của Thẩm Tuế Tuế khẽ run lên.

Gần đây chứng bệnh khô khát kia thường xuyên phát tác, giải dược lại chính là hắn.

Thân hình hắn hoang dã đáng sợ, rõ ràng quanh người chỉ có mùi hương lạnh lẽo của Lãnh Đàn Hương, trông nghiêm chỉnh đứng đắn như vậy, nhưng thân thể lại tựa một ngọn lửa nóng bỏng.

Nóng bỏng đến kinh người.

Thẩm Tuế Tuế cắn nhẹ môi mềm mại, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến nàng đỏ mặt tim đập, lòng dâng lên một nỗi run sợ.

Lâu đến vậy rồi, nàng lại đối với hắn có hành động như thế, thậm chí còn khẩn cầu liên tục, càng lúc càng lớn mật…

Trái tim Thẩm Tuế Tuế khẽ run, bỗng thấy trong xe ngựa có chút ngột ngạt khó chịu.

Nàng nâng bàn tay mảnh mai trắng nõn, vén nhẹ một góc màn.

Chỉ thấy núi rừng tịch mịch trầm trọng, cành thông lay động xào xạc, xe ngựa đang đi trên quan đạo uốn lượn như thân rắn.

Gió lạnh ùa vào mặt, Thẩm Tuế Tuế tỉnh táo hơn đôi chút, sắc mặt lại đỏ lên vì ngượng ngùng cùng sợ hãi.

Giây lát sau, Thẩm Tuế Tuế nhẹ nhàng mở môi: “Chúng ta còn bao lâu nữa thì tới núi Phổ Đà?”

Nghe nói dưới chân núi Phổ Đà có một vị thần y chuyên trị các chứng bệnh kỳ lạ nan giải trong thiên hạ.

Căn bệnh khô khát trên người nàng—

Từ nhỏ nàng đã mắc phải chứng quái bệnh này, nhưng bởi vì quá hiếm gặp, lại thêm lời nói của các y sư kia quá mức hoang đường, ban đầu đều cho rằng đó là lang băm bịa chuyện, không ai để trong lòng.

Nhưng theo tuổi tác lớn dần, bệnh trạng càng thêm khát cầu dính nhớp, Thẩm Tuế Tuế lúc này mới nhớ đến hai lọ nước thánh mà năm đó y sư từng nói, không phải là vô căn cứ.

Mấy năm gần đây, bệnh càng phát thường xuyên, mà nàng cũng phát hiện, giải dược duy nhất có thể giảm bớt đau khổ này là—

Thẩm Tuế Tuế sắc mặt tái nhợt, nhéo nhéo lòng bàn tay.

“Tiểu thư, chuyến này từ Quốc công phủ xuất phát còn chưa ra khỏi vùng cửa thành bao lâu, cách núi Phổ Đà vẫn còn rất xa. Đường xá xa xôi gian khổ như vậy, nhưng Quốc công phủ to lớn là thế lại không an bài dù chỉ một thị vệ theo hầu…”

Thanh Ngọc đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình, tiếp tục nói: “Nếu không phải Tiêu Lục nương, chỉ sợ xe ngựa này cũng khó mà có được. Năm xưa tiểu thư nhà ta biến cố lớn như vậy, nào ngờ hôm nay lại rơi vào cảnh suy tàn đến mức này…”

“Được rồi Thanh Ngọc, nếu không phải Tiêu Lục phu nhân, ta sớm đã chết rồi.”

Nói xong, trong mắt Thẩm Tuế Tuế bất giác lại phủ thêm một tầng sương mờ.

Nhiều năm như thế trôi qua, vốn nên quen thuộc, nhưng vẫn khó tránh đau thương xót xa.

Phụ mẫu đều không còn, thân thích lại xa cách, năm đó Tiêu Lục phu nhân vốn là bạn thân khuê phòng với mẫu thân, mới đem nàng đón về phủ nuôi dưỡng.

Nhưng Tiêu Quốc phủ rắc rối phức tạp, kim mã ngọc đường, tầm mắt vốn đã cao, đối với nàng là ngoại nhân gửi nhờ, tự nhiên không hề coi trọng.

Lục phu nhân nuôi nấng nàng đã chẳng dễ dàng, nàng làm sao còn có thể gây thêm phiền toái gì cho bà nữa.

Bởi vậy mấy năm nay, nàng luôn phải cẩn thận từng chút một, càng phải tinh tế xem sắc mặt người khác.

Thẩm Tuế Tuế yên lặng suy nghĩ một lát, lại nhớ tới quái bệnh trên người, lại nghĩ đến cơn ác mộng quái đản kia, càng thêm chua xót khó chịu.

Tiêu Quốc phủ lễ nghi nghiêm ngặt, người nắm quyền sau lưng càng không phải thiện nam tín nữ gì, huống chi chính mình ở trong mộng lại khinh nhờn hắn như thế…

Căn bệnh quái lạ này phải mau chóng trị tận gốc!

Nếu lỡ như bị người kia biết được, nhất định sẽ bị coi như làm bẩn gia môn mà đuổi ra ngoài!

Xe ngựa bánh xe lăn bánh về phía bóng đêm ngày càng đậm sâu, chợt nghe vài tiếng chim chóc bén nhọn thê lương.

Tiếp theo, là âm thanh ác liệt, tà khí gầm nhẹ, không phải tiếng dã thú làm người kinh hãi trong rừng sâu, mà là của người.

“Người ở trong xe đi?”

Tiếng cười cuồng tứ dữ tợn từng chút một tiến vào, Thẩm Tuế Tuế sửng sốt, vội vã cầm lấy tay Thanh Ngọc.

Nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mình tiến vào vùng nào.

“Xa phu.” Nàng gian nan mở miệng gọi một tiếng, mày liễu nhăn càng sâu.

“Chà, chỉ là nghe tiếng của tiểu nương tử này thôi đã đủ mê người rồi, không biết ở trên giường sẽ kêu lên được bao lâu nữa đây.”

Giọng cười thô bỉ theo gió lùa vào, sắc mặt Thẩm Tuế Tuế đại biến, siết chặt bàn tay mềm mại, móng tay cắm vào lòng bàn tay tạo ra vết hằn rõ rệt.

Tiếng bước chân hỗn loạn tiến tới gần, ngay sau đó một tiếng vang lớn, xe ngựa bị chém thành hai nửa.

“A!”

Ánh đuốc lập lòe chiếu rọi, trước mắt là gương mặt hung thần ác sát lộ vẻ dâm tà.

Tuổi nàng còn nhỏ, mới vừa cập kê không lâu, Thẩm Tuế Tuế cho dù cố gắng giữ bình tĩnh lý trí, vẫn bị ánh mắt tà ác đáng ghê tởm kia làm cho trái tim run lên mãnh liệt.

“Ngươi… Các ngươi là ai?!”

Giọng nói mềm mại run run phát ra, càng làm cho nam nhân thêm hưng phấn.

“Ồ, còn hai nữ nhân cơ đấy.”

“Xinh đẹp như vậy, không bằng trước chơi đùa một phen rồi đưa vào tiêu dao thành kiếm thêm ít bạc.”

Đồng tử Thẩm Tuế Tuế co rút lại, tầm mắt hoảng loạn đảo quanh, thấy góc kia xa phu đang cười nịnh nọt tiếp nhận bạc từ nam nhân áo vải thô.

Trái tim nàng lộp bộp một tiếng.

Nàng và Thanh Ngọc bị bán đứng rồi.

Đau đớn từ môi bị nàng cắn mạnh giúp Thẩm Tuế Tuế giữ được vài phần tỉnh táo.

Quốc công phủ quyền cao chức trọng, sao lại có thể dung túng hành vi như vậy, rốt cuộc là ai muốn dồn nàng vào chỗ chết?

Nàng đã như bèo tàn chim gãy cánh, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt nàng như thế?

“Ngu ngốc! Nếu là hoa tàn liễu héo, mấy ca đây kiếm được bao nhiêu bạc chứ?”

Một nam nhân trẻ tuổi ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tuế Tuế: “Đi, đem người này đưa đi trước, còn người này thì…”

Thẩm Tuế Tuế tuyệt vọng ôm chặt lấy Thanh Ngọc bên cạnh, lệ nóng đẫm mi, đôi mắt mông lung nước mắt.

Hai người họ làm sao là đối thủ của đám nam nhân cao lớn này, mấy phen giằng co, liền bị mạnh mẽ tách ra.

Trong tầm mắt cuối cùng của Thẩm Tuế Tuế, chỉ thấy mấy gương mặt nam nhân tà ác.

Âm thanh vụn vặt lởn vởn bên tai, Thẩm Tuế Tuế chìm vào mê man, không rõ là tiếng người nói chuyện hay tiếng bánh xe lăn bánh.

Chờ đến lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở một nơi chật chội nhỏ hẹp, ánh sáng u tối không thấy rõ xung quanh.

Thẩm Tuế Tuế khó khăn quan sát, nâng tay lên thử dò xét xung quanh.

Trang trí xung quanh, rõ ràng là một cái lồng sắt nhỏ hẹp.

Là loại lồng sắt chuyên dùng để nuôi chó mèo.

Hơi thở Thẩm Tuế Tuế nghẹn lại, tuyệt vọng trong chớp mắt lan tràn khắp lòng nàng.

Nàng đã bị đưa tới nơi nào?

Thanh Ngọc đâu?

Nàng thử đứng dậy, mới phát hiện lồng sắt này chỉ vừa đủ để nàng ngồi.

Trong đầu hỗn loạn, nàng càng thêm kinh sợ phát hiện, quần áo trên người sớm đã bị thay đổi!

Áo mỏng manh khoác trên người hoàn toàn vô dụng, căn bản không chống được chút gió lạnh nào.

“Đã xử trí thỏa đáng chưa?”

Bỗng chốc, có thanh âm nữ tử truyền đến.

Thẩm Tuế Tuế siết chặt lòng bàn tay, thân hình mềm mại cuộn tròn nơi góc lồng sắt.

Tiếng bước chân tinh tế dừng lại bên ngoài lồng sắt, đèn dầu tới gần, nhưng lồng sắt cách một tầng vải thô, ánh sáng vẫn yếu ớt.

Ít nhất, tầm mắt không còn là tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón.

Thẩm Tuế Tuế muốn cầu cứu, nhưng vừa mấp máy môi lại sinh sinh nuốt xuống.

Những người này đều cùng một bọn, nếu nàng kêu lên, hậu quả thực không dám tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, nước mắt như đứt dây trân châu, từng giọt rơi xuống.

Lồng sắt bị người nâng lên, thân hình nàng lung lay không ổn định.

Nàng sợ hãi, gắt gao cắn môi, lại càng siết chặt lòng bàn tay, dùng nỗi đau rõ ràng để giữ lại bình tĩnh cùng lý trí.

Nhưng hiện giờ…

Đã là thịt cá nằm trên dao thớt, nàng còn đường sống nào?

Lay động chợt ngừng, lồng sắt “loảng xoảng” một tiếng dừng trên mặt đất.

Từ chỗ tối tăm chuyển sang chốn sáng rõ, từ nơi yên tĩnh chuyển sang tiếng người huyên náo.

Thẩm Tuế Tuế đem tiếng nức nở nhỏ vụn nuốt vào trong bụng, nín thở nghe từng động tĩnh bên ngoài.

“Ồ, đây lại là hàng gì vậy?”

“Lần này lại bày trò mới gì nữa đây? Mau mở ra xem thử hàng thế nào!”

...

Vô số lời lẽ thô bỉ chẳng chút che giấu, hết câu này đến câu khác chui vào tai.

Thẩm Tuế Tuế tuy là khuê nữ chưa từng ra khỏi cửa, nhưng cũng từng nghe qua một ít về cục diện hôm nay.

Nàng biết rõ, mình bị bắt vào phòng đấu giá ngầm, bị khuất nhục như hàng hóa, súc vật mang đi bán!

“Chư vị đừng vội, chờ đúng canh giờ, lại mở vật ấy ra cũng không muộn.”

Nghe xong lời ấy, nam nhân mang tà tâm đều cười nhìn nhau, mỗi người ôm ý nghĩ riêng, lại nâng chén uống tiếp.

Thẩm Tuế Tuế trong lồng sắt nghe tiếng từng câu “Thành giao”, tâm như rơi vào hầm băng lạnh giá.

Trong tuyệt vọng, thời gian từng phút từng giây trôi qua, nơi ầm ĩ đột nhiên yên lặng.

Trong sự tĩnh mịch, chỉ nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Không biết ai bỗng hô một tiếng: “Ôi chao! Thật là khách quý hiếm có!”

Tất cả mọi người đều căng thẳng như dây cung.

Vô cớ, Thẩm Tuế Tuế cảm thấy không khí lạnh lẽo hẳn lên, toát ra hàn khí âm u, dày đặc.

Nàng khó thở vô cùng.

Như vực sâu sương mù mờ mịt không rõ, bên trong ngủ đông một con mãnh thú đang săn mồi, thích ý để lộ ánh sáng lạnh lẽo, từng chút nhảy nhót hiện ra.

Một tiếng lại một tiếng.

Tiếng bước chân leng keng, mạnh mẽ tiến vào, dừng lại trong lòng mỗi người.

Toàn bộ thiên hạ, có thể có uy áp như vậy… Thẩm Tuế Tuế vô thức nhớ tới người kia.

“Là Cửu gia đại giá quang lâm!”

Chỉ nghe có người cười lấy lòng, kinh sợ nói: “Không thể từ xa tiếp đón, xin Cửu gia thứ lỗi!”

Cửu gia.

Đồng tử Thẩm Tuế Tuế co rụt lại, trong đôi mắt hiện rõ một tia hoảng loạn.

“Cửu gia!”

“Cửu thúc!”

Tất cả mọi người đều cung kính, sợ hãi, nịnh nọt, trông hoàn toàn khác biệt so với bộ dáng huyên náo lúc nãy.

Phóng mắt toàn bộ thiên hạ, có thể khiến người ta kính sợ như vậy, ngoại trừ hắn, còn ai nữa đây?

Hồi lâu, Thẩm Tuế Tuế vẫn chưa hoàn hồn, mà bên ngoài lồng sắt cũng yên tĩnh đến đáng sợ.

Không nghi ngờ gì nữa, không khí rượu chè vui vẻ ban nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự bất an như bước trên băng mỏng.

“Không biết Cửu gia hôm nay đại giá quang lâm, là vì chuyện gì…”

Mọi người sớm đã tránh ra một khoảng, giây lát, gió lạnh thổi qua mang theo uy áp từ lòng bàn chân lan tỏa.

Chỉ thấy nam nhân từ nơi âm u tối tăm bước ra, một thân áo gấm màu huyền thêu hoa văn chìm bó chặt eo thon, khuôn mặt tuấn mỹ sâu sắc trước sau như một, lạnh lùng nghiêm nghị.

Người nọ từ bóng tối bước ra ngoài sáng, dung nhan hoàn mỹ rốt cuộc hiện rõ.

Tóc đen môi đỏ, ánh mắt đen sắc bén, uy áp mạnh mẽ bức người, tựa như một tấm lưới tinh vi trải rộng, từng tấc từng sợi bao phủ tất cả mọi người trong đó, khiến người ta có cảm giác chìm vào biển sâu.

Có kẻ trong đám người run rẩy, tròng mắt vẩn đục đảo quanh, cố nén sợ hãi, cung kính đưa hắn đến ghế khách quý.

“Cửu gia.”

Người nọ cúi lưng thật thấp, chân chó nịnh nọt nói: “Tối nay đấu giá còn lại kiện bảo bối cuối cùng, tiểu nhân liền mở ra, để Cửu gia ngài xem chút hàng mới này!”

Giọng nói không lớn, nhưng Thẩm Tuế Tuế nghe rõ ràng, vừa cảm thấy không ổn, liền nghe một tiếng:

“Cửu gia, ngài mời xem.”

Không kịp phòng bị, tấm vải đen trên đỉnh đầu nàng trong nháy mắt bị người ta kéo ra—

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play