Nàng sắc mặt trắng bệch, vừa chạm đến ánh sáng rõ ràng liền cảm thấy đôi mắt đau nhói.
Giống như bị thú nhỏ kinh sợ, nàng theo bản năng giơ tay ngăn lại, lại không biết động tác này càng khiến người ta cảm thấy mê hoặc động lòng.
Dung nhan mềm mại, kiều diễm trắng nõn như tuyết, tựa hoa xuân e ấp ngượng ngùng, lại giống một đóa sen tuyết non mềm, vừa thuần khiết thanh thoát, lại vừa ẩn giấu chút yêu mị.
Tóc đen rối bời buông xõa như dòng nước tràn xuống, thân thể nàng chỉ phủ lớp sa mỏng manh như cánh ve, hoàn toàn không che được gì, làn da nõn nà trắng như tuyết, phản chiếu ánh sáng trong suốt.
Thẩm Tuế Tuế lúc này mới phát giác hoàn cảnh của bản thân, vội buông tay che mắt xuống, nắm chặt lớp sa mỏng che người, đôi chân trắng ngần như ngọc cũng vội thu lại.
Nhưng lúc này đã không thể lui thêm được nữa, dáng vẻ càng khiến người thương tiếc, động lòng.
Bầy sói vây quanh rình rập, Thẩm Tuế Tuế khóc không ra tiếng, ôm thân thể run rẩy, nước mắt như hạt trân châu lớn từng giọt nối nhau rơi xuống mu bàn tay.
Gương mặt nàng nước mắt loang lổ, khiến người ta nhìn mà đau lòng, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp lộ rõ vẻ căm ghét.
Những nam nhân đứng ngoài kia, so với vừa rồi ngang nhiên thì lúc này lại cực kỳ cẩn thận đứng cách xa vài bước, không dám hành động khinh suất.
Dù vậy, đôi khi vẫn có những ánh mắt gian tà len lén liếc nhìn.
Giữa khung cảnh tuyệt vọng không nơi che giấu ấy, chợt vang lên một tiếng cười trầm thấp đầy ý vị.
“Trò này rốt cuộc cũng thú vị thật.”
Dẫu đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nghe giọng nói của nam nhân, trái tim Thẩm Tuế Tuế vẫn không khỏi rơi xuống vực sâu vô tận.
Không khí lúc này áp lực tựa địa ngục lạnh lẽo, khiến người ta gần như không thể thở nổi.
Vì không ai đoán được suy nghĩ của nam nhân kia, nên chẳng một ai dám thở mạnh dù chỉ chút ít.
Im lặng hồi lâu, rốt cuộc có người lấy hết can đảm, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Tiêu Uẩn Đình, nhưng nhanh chóng thu mắt về, không dám tiếp tục phỏng đoán nữa.
Áp lực vô hình lặng lẽ bao trùm, khiến cả căn phòng càng thêm lạnh lẽo.
Cuối cùng người chủ trì là người đầu tiên phản ứng, cung kính nói:
“Nếu Cửu gia thấy hứng thú, tiểu nhân xin đem vật này hiến tặng Cửu gia.”
Nói xong, gã liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn trong lồng sắt, cười đầy ám muội:
“Tối nay vừa mới được đưa tới, tuổi còn non lắm, vẫn là một hài tử, chắc chắn sẽ hợp ý Cửu gia.”
Nghe được những lời này, Thẩm Tuế Tuế sắc mặt càng tái nhợt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Lại nhớ tới giọng nói vừa rồi của nam nhân...
Quả nhiên——
Quả nhiên là người đang làm mưa làm gió tại kinh thành, quyền khuynh triều đình, kẻ mà tất cả quan to hiển quý đều phải kính cẩn nhường đường gọi một tiếng Tiêu Cửu gia, Tiêu Uẩn Đình.
Tim Thẩm Tuế Tuế đập thình thịch.
Cửu gia...
Mọi người đều sùng kính Tiêu Cửu gia, ai có thể ngờ được hắn chính là người cửu thúc trên danh nghĩa của nàng.
Đôi tay hắn từng chém giết vô số kẻ thù, nhuốm đầy máu tanh, hắn từ địa ngục âm u bò lên từng bước một.
Thân là Tiểu công gia phủ Tiêu Quốc, mấy năm qua hắn gần như thao túng toàn bộ mạch máu kinh tế trong thiên hạ, lại nắm giữ binh quyền hùng hậu, người người theo lệnh hắn mà làm việc, ngay cả hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà hành sự.
Thẩm Tuế Tuế hít sâu một hơi, không rõ nên bi hay nên hỉ.
Nàng sống nhờ ở phủ Tiêu Quốc đã mười năm, miễn cưỡng có thể tính là nửa người phủ Tiêu.
Thuở nhỏ không hiểu chuyện, nàng cũng từng cả gan trêu đùa trước mặt Tiêu Uẩn Đình.
Nhưng sau sự kiện 5 năm trước kia, nàng gần như không còn gặp hắn nữa.
Chuyện quá khứ đã lâu, nàng nay trưởng thành, hắn lại càng ít khi về phủ, có lẽ đã sớm quên đi đứa bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu như nàng rồi.
Huống chi, giấc mộng ngày xưa của nàng thật quá hoang đường buồn cười!
Hiện giờ trong hoàn cảnh nhục nhã này, nàng làm sao có thể lấy thân phận "người phủ Tiêu Quốc" mà cầu cứu hắn?
Huống hồ, trong kinh thành, danh môn vọng tộc trọng mặt mũi hơn hết, kiêng kị nhất chính là gia tộc bị làm nhục!
Tiêu Quốc phủ là nguyên huân khai quốc, thế lực sâu rộng, tuyệt đối không thể chịu được việc có cô nương trong phủ chịu nhục nhã, bị nhốt trong lồng sắt, đem ra bán đấu giá như thế này!
Bên ngoài kia đều là những nam nhân quyền quý giàu có, Tiêu Uẩn Đình càng là kẻ quyền uy ngạo nghễ, làm sao hắn có thể thừa nhận vật thấp hèn bị nhốt trong lồng sắt cho người ta chơi đùa lại chính là cô nương trong phủ hắn?
Phải, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Kẻ vô tình lạnh lùng trên cao sẽ chẳng bao giờ có trái tim.
Nói khó nghe một chút, nàng chỉ là cô nhi được phủ Tiêu Quốc nhặt về nuôi dưỡng, nếu vì nàng mà làm tổn hại mặt mũi Tiêu phủ, có khi nàng bị ném vào lồng heo, chỉ có Lục phu nhân sẽ cảm thấy đáng tiếc một chút mà thôi!
Thẩm Tuế Tuế chua xót khẽ hít mũi, nàng không thể nhận thân, cũng không dám nhận thân.
Nghĩ vậy, nàng lại lặng lẽ rơi nước mắt. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không cam lòng, quật cường và tuyệt vọng tìm kiếm thân ảnh nam nhân kia.
Quả nhiên, người như thần trên cao, nàng liếc mắt liền thấy ngay.
Gió lạnh hiu hắt, đài cao ánh nến rực rỡ, nhưng thần tích vẫn cứ cao ngạo trên cao, không vương chút bụi trần.
Hắn một mình ngồi trên bậc thềm ngọc xa xa, khí chất lạnh lùng âm u không thể che giấu.
Người ở vị trí cao, từ khi sinh ra đã mang vẻ cao quý nghiêm nghị khiến người ta run sợ. Thẩm Tuế Tuế hoảng hốt run rẩy, cố nhìn rõ hơn một chút.
Nhưng nam nhân lại ẩn trong góc khuất ngược sáng, không thể nhìn rõ.
Càng như vậy càng khiến hắn giống một mãnh thú ẩn trong bóng tối, tùy thời sẽ bùng phát sức mạnh kinh người.
Thẩm Tuế Tuế tim run lên, nỗi sợ hãi bản năng khiến nàng hít thở không thông.
Nhưng hiện tại, sinh lộ duy nhất của nàng chỉ có thể dựa vào hắn.
Huống chi hắn không nhận ra nàng, hẳn là đã quên nàng rồi.
Không nhớ rõ cũng tốt, nàng bị hiến tặng cho hắn, đi theo hắn thoát khỏi nơi này trước đã, sau đó tính tiếp cũng không muộn...
Nàng vừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, niềm hy vọng chưa kéo dài được bao lâu, đã nghe thấy giọng nói thản nhiên của Tiêu Uẩn Đình:
“Tâm ý của Vương đại nhân, Tiêu mỗ xin lĩnh, nhưng nữ nhân...”
Trái tim nàng nhảy lên tận cổ, nghe giọng hắn lạnh nhạt tiếp lời:
“Thôi, không cần đâu.”
Thẩm Tuế Tuế đồng tử co chặt, tim đập bang bang nghẹn nơi cổ họng.
Hắn đây là ý gì? Là hắn không muốn mang nàng đi sao?
“Cửu gia đã không hài lòng người này, vậy…”
Lời còn chưa dứt, đàn sói vừa rồi còn uể oải bỗng chốc ánh mắt lóe lên tia tà ác, khiến nàng cực kỳ buồn nôn.
Trầm ngâm hồi lâu, Thẩm Tuế Tuế môi tái nhợt khẽ run, đáy mắt vô thức lưu chuyển nước mắt.
“Cửu… Cửu gia!”
Tiếng gọi "Cửu thúc" kia cuối cùng trong tình cảnh này không thể nào thốt ra.
“Cửu gia cứu ta… cầu ngài.”
Tiếng khóc nức nở theo lời cầu khẩn tràn ra, nước mắt Thẩm Tuế Tuế càng không ngăn nổi mà chảy xuống.
Tiếng “Cửu gia” nhẹ nhàng chứa quá nhiều cảm xúc, đến nàng cũng không rõ ràng, chỉ có thể phân biệt được trong đó tràn đầy van xin cùng khổ sở.
Người có thể cứu nàng, chỉ có hắn.
Nhưng sau hồi lâu không được đáp lại, Thẩm Tuế Tuế chỉ có thể cắn môi gọi thêm một tiếng.
“Cửu gia.”
Lần này, tĩnh mịch trong phòng cuối cùng cũng bị phá vỡ, có người phản ứng, nhưng lại không phải vị Cửu gia cao cao tại thượng kia——
“Ha ha ha! Tiểu nương tử điên rồi, vậy mà dám thẳng thừng gọi Cửu gia?”
“Cửu gia là thứ tiện nhân nhà ngươi gọi được sao?”
“Dám cả gan làm càn, mạo phạm Cửu gia! Xem ta không cắt đầu lưỡi ngươi!”
Dứt lời, liền rút chủy thủ bên hông bước tới, Thẩm Tuế Tuế nhìn lưỡi dao sắc lạnh, càng sợ hãi đến run rẩy.
“Cửu gia! Cầu ngài cứu ta!”
Nàng tuyệt vọng hô to.
Mưa to bất ngờ ập đến, ào ào đập lên mái hiên như muốn nuốt trọn tất cả.
Thẩm Tuế Tuế vốn đã không ôm hy vọng, lại nghe thấy một giọng nói ——
“Mở cửa ra.”
Vài chữ ngắn ngủi không nhanh không chậm truyền tới, giọng nói trầm ấm dễ nghe.
Nghe không ra chút cảm xúc dao động, nhưng trong trận mưa xối xả này, lại lấn át tất cả thanh âm.
Mấy kẻ kia đều ngẩn ra, trong thoáng kinh sợ phản ứng lại, biết là không được phép thương lượng, một nam nhân lập tức hấp tấp sai người mở lồng sắt.
“Loảng xoảng” một tiếng, Thẩm Tuế Tuế được tự do, cũng chẳng quan tâm thân thể phủ lớp sa mỏng, kéo váy vội vàng chạy lên phía bậc thềm ngọc.
Đây là phản ứng bản năng để thoát thân từ tuyệt vọng.
Nhưng khi thật sự đến gần chỗ tối tăm kia, bước chân hỗn loạn của nàng lại tự nhiên chậm xuống.
Trong thâm tâm nàng sợ hắn, không dám đến gần hắn.
Nhưng phía sau…
Bỗng nhiên, nam nhân hơi cúi mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực không đáy sắc bén dừng trên người nàng, uy áp trong mắt hắn khiến Thẩm Tuế Tuế theo bản năng lùi lại nửa bước.
Lông mi nàng run lên, cúi mắt mới hoảng hốt nhận ra tình trạng hiện giờ của mình.
Dưới lớp áo sa mỏng manh, thân thể nàng hoàn toàn không có chút che đậy nào khác, vì động tác vừa rồi của nàng, tất cả gần như bày ra trước mắt.
Đường cong mềm mại phập phồng, lại còn vương vài vệt phấn…
“Ô ô…”
Thẩm Tuế Tuế rốt cuộc không nhịn được bật khóc. Dù ăn nhờ ở đậu nhưng nàng vốn là khuê các cô nương, được giáo dưỡng lễ nghĩa liêm sỉ từ nhỏ, thanh thanh bạch bạch.
Trong phòng này toàn là nam nhân, mà người nàng hướng tới lại còn là "Cửu thúc" danh nghĩa của mình.
Xấu hổ, giận dữ, nhục nhã cơ hồ khiến nàng muốn chết, nàng khóc đến tan nát cõi lòng, run rẩy tại chỗ, hai tay cố sức che đậy khắp người.
Nhưng thân thể mềm mại yểu điệu kia, gương mặt mai xuân tuyết trắng lại đứng ngay dưới ánh đèn lưu ly, tựa như bông tuyết rơi xuống điện Quỳnh.
Thẩm Tuế Tuế càng lúc càng xấu hổ, mặt nàng đầy nước mắt, vì khóc mà hai má ửng hồng, vừa đẹp vừa đáng thương.
Ngay lúc nàng sống không được chết cũng chẳng xong, không ngờ lại có người bên ngoài cầu kiến!
—— lại vẫn còn người muốn vào.
“Lại đây.”
Nam nhân mở miệng, rộng lượng cứu giúp nàng một lần.
Tai Thẩm Tuế Tuế khẽ run, bốn mắt nhìn nhau, nam nhân diện mạo tuấn tú tuyệt mỹ không hề có chút ôn nhu, đôi mắt đen không rõ cảm xúc vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng nàng lại quái dị cảm thấy trong đó ẩn chứa nguy hiểm.
Vừa rồi, nàng chắc chắn không nghe lầm.
Không kịp do dự, nàng hoảng loạn chạy về phía hắn.
Nhưng vào khoảnh khắc gần sát, không biết có phải vì thân thể yếu ớt hay sao, nàng lại như chiếc lá rơi, ngã thẳng vào lòng Tiêu Uẩn Đình.
Tim đập mạnh hai tiếng, rốt cuộc nghẹn cứng tại cổ họng.
“Ầm ầm ầm!”
Sấm mùa xuân cuồn cuộn, rạch ngang màn đêm, sau tia chớp sáng lóe kia, tất cả đều sáng bừng trong khoảnh khắc.
Nhưng Thẩm Tuế Tuế lại chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Hương lãnh đàn lạnh lẽo hoàn toàn bao vây lấy nàng, hơi thở nam nhân lạnh thấu tâm can.
Thẩm Tuế Tuế chợt nhận ra điều gì, vội vã ngẩng đầu lên khỏi áo gấm hoa lệ của hắn, không chút phòng bị đâm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đen nhánh kia.
Trong đôi đồng tử hòa tan vào màn đêm ấy, lúc ẩn lúc hiện sát ý——
Thiếu nữ cả người cứng đờ, đôi môi run rẩy kinh hãi, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trong màn mưa đêm tầm tã, trên bậc thềm ngọc cao cao âm u, tất cả phía dưới đều ngây dại.
Tiểu nương tử này định làm gì?
Thật sự là không biết sống chết!
Bọn họ ánh mắt vừa kinh sợ vừa hoảng hốt, nhưng chậm chạp chẳng nỡ dời đi, như chờ mong lại như tiếc nuối, đợi kết cục mỹ nhân mỏng manh như đóa sen nhỏ tan tành máu tươi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong không khí căng thẳng ngột ngạt bỗng vang lên một tiếng “Kẽo kẹt”.
Cánh cửa nặng nề bị đẩy ra từ bên ngoài, gió lạnh ẩm ướt mang theo khí thế hùng hổ ùa vào, một đám quân sĩ áo giáp đen bước vào phòng, tiếng bước chân loảng xoảng vang vọng.
Thẩm Tuế Tuế run lập cập, nâng đôi mắt ướt lệ nhìn Tiêu Uẩn Đình.
Hắn quá mức cao lớn, thân hình tuấn tú cường tráng, khí thế mạnh mẽ dã tính, tựa như thần minh khiến nàng chỉ có thể ngước nhìn.
Nàng không dám cử động chút nào nữa. Ý định vừa rồi muốn rút lui hoàn toàn biến mất trong nháy mắt.
Tuy mạo phạm Tiêu Uẩn Đình là không biết sống chết, nhưng vô tình lại ngầm tuyên bố điều gì đó, rằng tất cả sẽ không dám động vào nàng nữa.
“Ngươi thật to gan.”
Chợt, Thẩm Tuế Tuế run rẩy, nghe thấy giọng nói lạnh lùng, nghiêm túc của Tiêu Uẩn Đình.