【Ngươi muốn ám sát nữ chủ nhân của trang viên này, để rồi đưa mẹ ngươi lên thay thế sao? Mẹ ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân đáng thương, còn ngươi là một con quái vật một mắt tham lam vô độ, không biết điều!】
【Ta nói cho ngươi biết, bà ta chết rồi, chính ngươi đã giết chết mẹ mình. Bà ta phát điên rồi nhảy lầu tự sát. Tất cả đều là lỗi của ngươi. Đôi mắt màu lam mang đến tai ương. Đúng là một con ác quỷ.】
Cậu bỏ chạy, đuổi theo con bướm lam xinh đẹp kia, băng qua biển hoa hồng đầy gai nhọn, cuối cùng đứng dưới bầu trời xanh biếc, vươn tay hét lớn. Cậu đã giành được thứ tự do không tưởng nổi suốt mười lăm năm.
Mọi thứ đột ngột dừng lại.
Hạ Trúc tỉnh dậy khỏi hồi ức mộng mị kỳ dị ấy, vào khoảnh khắc bị người ngoài gương đặt lên một nụ hôn. Đôi môi mềm mại áp lên mặt gương lạnh giá lại thực sự chạm đến cổ của người trong gương, để lại vết son đỏ rực như in dấu sở hữu.
Tựa như một con dấu thiêng liêng khắc lên đồ vật thuộc quyền sở hữu tuyệt đối, khiến cõi lòng của linh hồn trong gương rối như tơ vò.
Sáng sớm xin đừng dọa người như vậy có được không… đúng là dọa quỷ mà. Nếu không bị tóc dài che khuất, Hạ Tinh hẳn đã nhận ra tai Gương tiên sinh đỏ đến rỉ máu, còn chính y thì ngơ ngác sững sờ, chẳng mảy may bận tâm việc phiên bản “mình” trong thời không này mới chỉ mười hai tuổi, hành vi liệu có thích đáng hay không thì chẳng màng quan tâm.
Trở lại vấn đề chính, khụ khụ, y chỉ là một biến số bất ngờ lạc vào nhánh thời gian song song, suy luận này được y vắt óc suốt đêm qua nhờ những thứ tiểu thuyết và anime kỳ quái.
Nơi này không phải quá khứ.
Y là kẻ đột nhập, trở thành “Gương tiên sinh” của bản thể nơi đây, một cách ngoài dự đoán nhưng là điều y bằng lòng chấp nhận. Vậy thì hãy để điều bất ngờ ấy trở thành quy luật của dòng thời gian này.
Thế giới song song có vô hạn khả năng.
Từ giờ trở đi, cậu có đủ thời gian để suy ngẫm về câu chuyện của Gương tiên sinh, cho đến khi “cậu bé kia” lại một lần nữa mang thân thể đầy thương tích quay trở về. Điều ấy à, y vẫn luôn biết rõ.
Giá mà ban ngày có thể xuyên gương đến bên cậu ấy, bảo vệ cậu ấy như ban đêm thì tốt biết mấy. Xuyên qua gương, tôi có thể ôm chặt lấy người, gánh thay hết thảy.
Ban tặng người một đêm dịu dàng khôn nguôi.
Hồi ức ấy, y đã từng nghe được những gì?
Hạ Trúc sợ hãi, trốn trong chiếc tủ thấp bé, len lén nghe trộm cuộc trò chuyện của họ. Cái tủ ấy quá nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu thở mạnh cũng sẽ chẳng chui vừa.
Trong cái không gian bé tẹo ấy, y nín thở ẩn mình. Bọn trẻ từng bắt nạt y thì ngồi ngoan ngoãn bên cạnh cô gia sư, chăm chú lắng nghe bà kể chuyện. Không còn những tiếng cười giễu cợt, không còn còn nắm đấm lạnh lùng vô cảm, chỉ có những câu hỏi hiền lành, ngây thơ.
“Cô ơi, con muốn nghe nữa!”
“Cô ơi, con muốn ăn kẹo!”
Gia sư mỉm cười dịu dàng, phát cho từng đứa trẻ mỗi người một viên kẹo. Hạ Trúc lặng lẽ đẩy nhẹ cánh tủ, qua khe hở nhìn ngắm những viên kẹo, ánh mắt ngập tràn khao khát.
“Được rồi, yên lặng nào, các con. Tiếp theo, để cô kể cho các con nghe một câu chuyện về Gương tiên sinh.”
“Vào đêm khuya vắng không một bóng người, nếu con đọc câu thần chú ấy, Gương tiên sinh sẽ dõi theo con. Nếu con là đứa trẻ ngoan, gương chỉ phản chiếu diện mạo thật của con. Nhưng nếu con là đứa trẻ hư...”
“Thì sẽ bị bắt đi ạ? Như thể bị kéo vào trong gương ấy.”
Một đứa trẻ hỏi. Hạ Trúc nhận ra giọng nói ấy, là con trai ruột của chủ nhân thật sự của trang viên. Cậu ta rất thích đứng ngoài quan sát người khác đánh y, rồi chỉ tay bình phẩm: “Lẽ nào muốn bổn thiếu gia phải tự ra tay sao?”
Những chuyện như vậy, cậu ta làm hoài không biết chán, vừa khỏi phải chạm vào kẻ mình ghê tởm, vừa được giải trí, lợi cả đôi đường.
Thế mà lúc này, ngữ khí của cậu ta lại ngây thơ đến thế, thậm chí còn pha chút sợ sệt.
“Không đâu, Gương tiên sinh sẽ từng chút một khiến những đứa trẻ hư trở nên tốt hơn. Ngài ấy là một người tốt.”
“Ồ, cô ơi, mình kể chuyện khác được không?”
Những đứa trẻ khác cũng phụ họa: “Cô ơi, chuyện này chán quá. Mình kể chuyện khác đi mà.”
Không chịu nổi mấy lời nũng nịu đó, cô gia sư đành đổi truyện khác, không kể tiếp nữa về Gương tiên sinh.
Hạ Trúc thì lại âm thầm ghi nhớ câu nói ở đoạn sau của câu chuyện ấy:
Ban ngày, ngài bị trói buộc. Nhưng đến đêm, ngài sẽ được giải thoát, từ trong gương nhảy ra, đến bên để gặp người.
_________________
Tác giả có lời muốn nói: Hồ ly thật khổ sở, mỗi ngày đều mơ thấy không có ai bình luận, hu hu hu hu.