Một con tàu vũ trụ lang thang trong vũ trụ đã nhảy vào các chiều không gian khác nhau, từ đó không một hệ tọa độ nào còn có thể truy dấu được hành trình của nó nữa.

Đêm hè, chiếc đồng hồ, ngươi còn nhớ điều chi?

Linh hồn của Hạ Trúc nói rằng mình đã chết, một con người bình thường bị bệnh tật ập đến bất ngờ, có lẽ số y thật sự không may, điều đó luôn hiện rõ trong cả cuộc đời y một cách thảm hại khó mà che giấu.

Bên cạnh căn nhà rách nát của y là một rừng trúc xanh tươi đón lấy ánh dương, còn bản thân y thì đã mục ruỗng đến độ chẳng ai nhận ra được nữa.

Trọn một kiếp người chịu đựng khổ đau, y vẫn luôn dịu dàng đối đãi với thế gian này.

Bởi lẽ sao trời đêm hạ sáng trong đến lạ, chúng lấp lánh không ngừng, y thích một mình trong đêm yên tĩnh ngẩng đầu ngắm nhìn sao trời, để gió thổi vào mặt mang theo thanh âm náo nhiệt của nhân gian.

Nóng bỏng và sống động, đó là thế giới riêng chỉ thuộc về mình y thôi.

Dù rằng... giờ đã không còn nữa.

Tích tắc… tích tắc…

Âm thanh chiếc đồng hồ mang linh hồn y tới một nơi khác. Y nhìn thấy vô số chiếc đồng hồ đang vận hành, không ngừng xoay chuyển ngay ngắn về phía trước. Chúng phủ kín nơi này, trên những bức tường trắng toát khổng lồ, còn y chỉ là một kẻ lạc bước vô tình tiến vào, một kẻ lữ khách không mời mà đến.

Xua đuổi kẻ xâm nhập!

Đồ khách không mời mà đến!

Ngay lập tức, những kim đồng hồ bắt đầu điên loạn xoay nhanh không dứt. Y cảm thấy rõ rệt rằng linh hồn mình đang đảo lộn, vặn vẹo, muốn gào thét, trút bỏ đau đớn, hoặc là bùng vỡ vì vui sướng cuồng nhiệt!

Tích ———————— tắc —!

Cơn tra tấn linh hồn ấy cuối cùng cũng dừng lại.

Hạ Trúc thoát ra khỏi cơn choáng váng, buồn nôn, mộng ảo cháy bỏng và rạn nứt, trở lại hiện thực. Y đảo mắt nhìn quanh, nơi đây trắng tinh đến độ tẻ nhạt vô cùng.

Có lẽ là một Hạ Trúc nửa sống nửa chết đang dụi đầu ngồi dậy, y hét to giữa khoảng không: “Ê, có ai không đấy?”

Rồi chợt nhớ ra bản thân đã chết, thế thì chẳng nên gọi người nữa: “Ê, có ma nào không vậy?”

Đáng tiếc, chớ nói là ma, đến cả tiếng vọng của bản thân cũng không có lấy một tiếng đáp lại nữa là. Vẫn là khoảng không ấy, lặng thinh đến đáng sợ. Không còn cách nào khác, Hạ Trúc đành ngồi bệt tại chỗ, là một kẻ thất nghiệp, phá sản, suốt ngày sống lay lắt bằng mấy bài viết vớ vẩn, y bắt đầu thả hồn vào những tưởng tượng miên man.

Nào là xuyên không! Tái sinh! Mau mau cho tôi bàn tay vàng, ban cho tôi thần binh lợi khí, để tôi cứu rỗi thế giới này!

Hạ Trúc càng lạc vào ảo tưởng, đã tưởng tượng ra chính mình khoác trên người bộ giáp uy phong, tay cầm thần kiếm, dẫn theo huynh đệ đánh bại phản diện, ôm lấy mỹ nhân, bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Một câu chuyện đầy sáo rỗng, nhưng Hạ Trúc vẫn cứ thích viết như vậy. Vì thế mà biên tập từng bảo y rằng: “Giờ người ta chuộng tuyến nhân vật chính theo kiểu u tối rồi, cái kiểu của cậu chẳng ai đọc nữa đâu.”

Hạ Trúc đáp lại: “(Icon mỉm cười) Được rồi, tôi sẽ thử.”

Nhưng nét bút cuối cùng mãi mãi dừng lại ở đoạn mở đầu câu chuyện:

“Khi nhân vật chính đại diện cho ánh sáng và lương thiện, chạm trán với chính bản thân u ám và đổ vỡ của mình đến từ một thế giới khác…”

Đột nhiên một trận đất trời quay cuồng ngắt ngang những suy tưởng mơ hồ ấy, thế giới trước mắt Hạ Trúc bắt đầu đổi thay không ngừng, khiến y lập tức ngất đi.

Khi tỉnh lại, Hạ Trúc cảm thấy khuôn mặt mình bỏng rát, mí mắt phải trĩu nặng không sao mở nổi, mắt trái thì chìm trong bóng tối, nhưng tai vẫn còn nghe rõ tiếng cười the thé nhức óc của một đứa trẻ, tiếng nước chảy ào ào từ vòi, tất cả như xé nát linh hồn.

“Mày xem, thế này chẳng phải hài hòa hơn rồi hay sao!”

“Đồ mù chết tiệt, dám mách cha à? Mày chết chắc rồi! Đồ con hoang ghê tởm!”

Có đứa hùa theo, có đứa cười sằng sặc, như thể chúng chỉ đang chơi đùa với một món đồ chơi, hỏng rồi thì thôi, chẳng ai trách phạt.

Có người túm cổ áo y, ghì chặt xuống dòng nước lạnh thấu xương, y vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng càng nhiều bàn tay hơn đè chặt lấy mình. Y sắp không thở nổi nữa, nước tràn đầy hốc mũi, dâng ngập lồng ngực… May thay, có đứa lên tiếng nhắc: “Đừng để nó chết, nếu không sau này còn gì mà chơi?” Giọng điệu hồn nhiên ngây thơ, nhưng từng lời nói ra lại như mọc lên từ đáy của địa ngục.

Lũ trẻ lúc này mới buông tay, tiện tay quăng y lên mặt đất. Sau khi bỏ đi còn có đứa bảo: “Khóa cửa lại một đêm xem có chết không.”

Khi cuối cùng cũng giành lại được không khí, y há miệng thở dốc, chẳng phải cá, nhưng lại như con cá sắp chết ngạt giữa biển không khí này.

Tấm gương sau cánh cửa vẫn âm thầm phản chiếu tất cả. Đúng vậy, từ đầu nơi đó vẫn luôn có một chiếc gương. Nước vùng vẫy đập vào mặt gương, rồi theo bề mặt trơn nhẵn chảy xuống, như thể chính chiếc gương đang khóc.

Lạnh quá, đau quá, Hạ Trúc co người run rẩy.

Chờ đến khi y cố gắng mở được mắt phải đã sưng vù, nỗi đau trong tâm hồn dường như cũng vơi đi.

Và rồi, y nhìn thấy “chính mình” nằm đó, chiếc áo sơ mi trắng lấm lem dấu giày đen, đằng xa là chiếc bịt mắt bị giật xuống vứt đi. Nếu không nhờ lồng ngực còn phập phồng, người ta còn nghĩ đó là một xác chết.

“Xác chết” ấy lết đến bên gương, khuôn mặt tái nhợt đầy vết bầm tiến sát mặt kính, ngón tay trái đầy sẹo chỉ về phía mắt trái của “chính mình”. Con mắt xanh bẩm sinh đã mù lòa ấy, rồi mỉm cười nhăn nhó:

“Tôi nhìn thấy anh rồi, Gương tiên sinh.”

Gương tiên sinh, cái tên nghe quen thuộc biết bao... Hạ Trúc nhắm mắt lại. Máu me, khổ đau, tất cả đều bị phong kín trong góc sâu nhất của ký ức.

Y...đã nhớ ra rồi. Cùng một câu chuyện, cùng một người, cùng một câu: “Tôi nhìn thấy anh rồi, Gương tiên sinh.”

Y từng đọc thấy câu này trong một cuốn sách cổ. Có lẽ chỉ là lời nguyền bịa đặt của kẻ nào đó, nhưng y lại ngốc nghếch mà tin thật.

Chỉ cần ngươi đủ khát khao, ngươi sẽ nghe được lời ta gọi.

Chỉ cần đưa tay phải ra, người trong gương sẽ nắm lấy tay ta.

Y từng phát điên mà lẩm bẩm một mình.

Trong thời không của y, không có Gương tiên sinh.

Nhưng người trước mặt y lúc này, cần một Gương tiên sinh..

Vậy thì hãy để chính y trở thành Gương tiên sinh của “mình", liệu có được chăng?

Thiếu niên vươn tay phải, cẩn thận chạm vào gương: “Làm ơn cho tôi biết, anh thật sự tồn tại…” đó là một nguyện ước nhỏ nhoi đến tội nghiệp.

Vụng về lặp lại câu chú, nghe vừa buồn cười vừa thảm hại.

Và Gương tiên sinh cuối cùng cũng hồi đáp, hai bàn tay, lớn và nhỏ, chồng lên nhau.

Gương tiên sinh kia, hóa ra lại giống hệt như mình, như thể là phiên bản trưởng thành của chính mình vậy.

Thì ra là thật…Thật tốt biết bao.

Gương tiên sinh, chào mừng anh đến với thế giới bi thảm của tôi.

Thiếu niên kiệt sức, khép mi mắt lại, chỉ có bàn tay phải vẫn nắm chặt lấy Gương tiên sinh của mình.

Vì cậu sợ nếu khi tỉnh dậy sẽ có ai đó bảo rằng, tất cả chỉ là mộng, là giả dối.

Gương tiên sinh — Hạ Trúc — bước vào cõi thực, ôm lấy thiếu niên mình đầy thương tích.

Thân thể thiếu niên ấy lạnh lẽo quá, vậy thì hãy dùng hơi ấm của y để sưởi ấm đêm dài này.

“Chúc ngủ ngon, một đêm không mộng.”

____________

Tác giả có lời muốn nói: Nơi này là A Cửu, thân ái người đọc, cảm ơn bạn đã đọc, chúc bạn mỗi ngày đều vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play