Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Tinh mở mắt phải ra thì Gương tiên sinh đã không còn ở đó. Cậu nằm trên chiếc giường cũ kỹ trong căn phòng chứa đồ lộn xộn, mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, ngay cả mắt phải cũng được chườm đá cẩn thận, sưng đỏ đã tiêu đi phần nào.
Nhìn qua cứ như một giấc mộng vậy.
Một vệt sáng len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, dịu dàng và ấm áp đến mức đủ để trở thành nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối om như mực.
Cậu mạnh tay cấu vào cổ mình, cảm giác không thở được chạy thẳng lên não, nước mắt sinh lý trào ra nơi khóe mắt, cổ họng khô khốc nôn khan. Khi cậu buông tay ra khỏi cổ, lại đột nhiên bật cười, mái tóc rối rắm che đi ánh nhìn điên dại trong mắt.
“Để tôi đoán thử xem, Gương tiên sinh có đang lặng lẽ nhìn tôi không?” Cậu lẩm bẩm trong miệng, rồi moi ra tấm gương bị bụi phủ kín trong góc, gỡ bỏ lớp vải trắng che lên nó.
Thế nhưng cậu lại chẳng thấy được điều mình trông mong. Trước mặt chỉ là một bản thân chỉ còn một mắt, trầm uất, trên cổ vẫn còn in rõ những vết đỏ do chính tay mình điên dại siết chặt.
Thật ghê tởm, thật xấu xí! Đáng bị căm ghét đến tận cùng. Vẫn là Gương tiên sinh đẹp hơn nhiều—Hạ Tinh nghĩ vậy, dù rõ ràng cả hai cùng mang một gương mặt giống nhau. Tiếc là đêm qua không kịp chạm vào gương mặt của Gương tiên sinh.
Cậu đứng trước gương, nhắm mắt phải lại, một tay tháo lớp bịt mắt ra. Thiếu niên thành kính đến dị thường, hy vọng một lần nữa có thể thấy hình bóng ấy trong gương một lần nữa.
Dành riêng cho mỗi đứa trẻ hư là một Gương tiên sinh, họ đều nói mình là như thế. Ăn trộm, ngược đãi động vật, trêu chọc “người mẹ”, là những con quỷ đội lốt người, là kẻ khiến mẹ ruột của mình tức chết.
Còn cậu thì sao? Cậu đã bao giờ làm điều ấy chưa? Chưa từng. Nhưng cậu vẫn là đứa trẻ hư. Bởi cha ruột của cậu, người vợ thật sự của ông ta, cùng với đứa con hợp pháp của họ, không một ai thích cậu cả. Ngay cả những người hầu trong tòa dinh thự nguy nga ấy, đi ngang qua cũng phải khinh miệt nhổ cho cậu một bãi nước bọt.
Bởi con mắt trái của cậu bị cho là điềm gở, ngay cả bản thân cũng chán ghét sự tồn tại của nó. Thế nhưng bây giờ, nhờ nó mà cậu có thể nhìn thấy Gương tiên sinh.
Hạ Trúc đang ở đó, trong gương, hai tay đan vào nhau trước ngực, mái tóc đen dài chấm vai thả tùy ý, mắt nhắm nghiền như một thiên thần đang ngủ yên.
Thiên sứ sa vào cõi trần, lại bị nhốt vào gian phòng của ác quỷ.
“Tiếc ghê, có vẻ như ban ngày thì Gương tiên sinh không thể xuất hiện trước mặt mình.”
Hạ Tinh không biết từ đâu lôi ra một cây son, mùi của nó rẻ tiền và tầm thường, thứ từng được người khác dùng để “trang điểm” cho cậu trong một trò đùa độc ác nào đó.
Cậu quệt đại vài đường lên môi, rồi dè dặt đặt một nụ hôn lên người trong gương. Dấu môi in trên cổ Gương tiên sinh, ngay tại chỗ có một nốt ruồi nhỏ xinh xắn.
Một kiệt tác tuyệt mỹ, xứng đáng được trưng bày trong bảo tàng nghệ thuật. Có thể đặt tên cho nó là “Nụ hôn dành cho thần minh”.
Hạ Tinh mừng rỡ trong lòng, tự hỏi nếu Gương tiên sinh biết được thì sẽ có biểu cảm gì. Ánh mắt cậu rơi vào dấu son, tươi thắm và rực rỡ.
Lớp vải trắng được đắp lại lên gương. Hạ Tinh chỉ đang cất giấu báu vật mình yêu thương nhất. Cậu không muốn để người khác phát hiện ra tấm gương ấy. Không biết Gương tiên sinh bao giờ sẽ tỉnh lại, nhưng cậu không muốn phải chờ quá lâu.
Có cách nào để Gương tiên sinh mãi mãi ở bên cậu không? Còn rất nhiều điều cậu chưa được cùng Gương tiên sinh thực hiện.
“Xin hãy đợi tôi trở về.”
“Tôi nhất định sẽ tìm ra cách.”
___________
Tác giả có lời muốn nói: Thân ái người đọc, cảm ơn bạn đã đọc, chúc bạn ngày ngày vui sướng.