Dẫn ngươi xuyên qua gương, dẫn ngươi đến chốn tự do để tìm kiếm niềm vui và hạnh phúc.
Chỉ là một câu chuyện bịa đặt.
Nhưng dù là thế, thì y vẫn lựa chọn tin tưởng, đó chính là Hạ Trúc, một kẻ bướng bỉnh đến kỳ cục.
Cuốn sách ấy còn viết gì nữa nhỉ? Y cố lục lại tầng sâu ký ức trong trí não mình.
Thời gian quay lại buổi chiều hôm ấy.
Y chui ra khỏi tủ, cơ thể co rúm đã tê cứng từ lâu. Những cuốn sách rơi vãi dưới sàn chưa kịp nhặt lên. Cuốn sách giấy da dê vàng ố ấy vẫn nằm lặng lẽ nơi đó, gió lùa từ cửa sổ thổi lật từng trang, như thể chính gió cũng đang đọc câu chuyện ấy.
Nhân lúc không ai để ý, y lén giấu đi cuốn sách có tên “Sách của An”.
Giờ đây, y là một tên trộm đáng xấu hổ mang tên Hạ Trúc.
“Độc giả thân mến, bạn có muốn gặp Gương tiên sinh không? Vậy thì hãy đọc theo tôi:
Gương ơi gương, người có nghe thấy tiếng tôi không?
Gương ơi gương, người có nhìn gương mặt tôi không?
Gương ơi gương, trong thân thể người đang cư trú linh hồn nào vậy?”
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
“Gương tiên sinh, tôi đã trở về rồi!”
Cậu thiếu niên mình mẩy lấm lem, lại nói với căn phòng trống không một lời độc thoại. Tấm vải trắng phủ trên gương bị kéo xuống, vết tích buổi sáng được lau đi. Con mắt bên trái nhìn chăm chú vào người trong gương, y vẫn nhắm mắt.
Nhắm mắt, lắng nghe tất cả, cho đến khi ánh chiều tàn lụi và thế giới chìm vào tĩnh lặng vô âm.
Cậu nói hôm nay đã dạy dỗ tên hầu lâu nay vẫn lén chửi mẹ cậu sau lưng.
(Thì ra cũng chỉ là một con chuột xấu xí gan nhỏ mà thôi.)
Cậu nói hôm nay đã nghe trộm cha cậu và nữ chủ nhân cãi nhau, vì bà ta muốn ra ngoài, bước khỏi thế giới này.
(Thì ra nữ chủ nhân của trang viên cũng chẳng yêu cha mình đến vậy.)
Cậu nói hôm nay đã phát hiện ra một bông cúc dại trắng trong bụi cỏ, loài hoa lẽ ra không nên mọc trong nơi giống như nhà tù này, vì tất cả sớm muộn sẽ bị nhổ bỏ không thương tiếc.
(Thì ra sự sống của nó lại ngoan cường nhường ấy.)
Cậu nói tên mình là Hạ Tinh.
(Thì ra tên của cậu ấy khác mình. Chào em, vì sao của đêm Hạ.)
Chim sơn ca ngoài cửa sổ cất tiếng hót.
Khúc ca ngân nga ấy phảng phất buồn đau và cô độc, bởi đôi chân nó bị xiềng bằng gông làm từ vàng, đôi cánh cũng đã bị cắt đi.
Giờ thì… Gương tiên sinh có thể xuất hiện trong thế giới của tôi được không?
Như điều ước được đáp lại, dưới ánh đèn vương rơi, người bị phong ấn trong gương nắm lấy tay cậu. Đôi mắt y hé mở, tràn ngập sự dịu dàng vô tận, đúng như cậu hằng mong.
“Đêm xuống rồi, tôi lại một lần nữa về bên em.”
Hạ Tinh nôn nóng nhào vào vòng tay của Gương tiên sinh “Tôi có thể nghe kể chuyện được không?”
Cậu không dám đòi hỏi quá nhiều. Một kẻ dơ bẩn, ánh mắt khẩn cầu như người ăn xin, mãi đến khi nghe được một tiếng “Được” rơi xuống nhẹ nhàng như gió thoảng từ Gương tiên sinh.
Gương tiên sinh — Hạ Trúc, bắt đầu kể chuyện.
Đứa trẻ nhỏ bé tựa vào lòng y đã nhắm mắt, lặng im lắng nghe, đầu dựa sát vào ngực y như một đứa con nít trong vòng tay thân xác đã ba mươi của Hạ Trúc
Giờ đến lượt Gương tiên sinh kể chuyện cho tôi nghe rồi. Thật tốt.
Nhưng sao cậu vẫn chưa thấy thỏa mãn?
Tận sâu trong lòng Hạ Tinh còn khao khát nhiều hơn thế.
Có phải như lời cha từng nói, cậu là con quái vật mắt xanh đầy tham lam?
“Hoa Hồng và Gã Thương Nhân.” Hạ Trúc trầm ngâm, trong đầu lập tức hiện lên cái tên ấy. Một câu chuyện nằm trong cuốn “Sách của An”.
Thực ra y cũng hơi muốn xoa đầu “mình”. Cái đầu rối bù ấy chẳng khác gì một con thú non chưa mọc đủ lông. Nhưng rồi y kiềm chế. Bởi giờ đây, y cần bắt đầu kể chuyện rồi.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn bạn đã đọc, chúc bạn sinh hoạt vui sướng. Thời tiết dạo này se lạnh, nhớ mặc thêm quần áo nhé.