Diệp Cáp chỉ cảm thấy mình bị bọn họ đẩy mạnh một cái, cả người liền nhào vào giữa sân khấu kịch, ngã ngồi bệt xuống đất không chút chống đỡ. Nhưng ngay sau đó, cậu lại phát hiện mình lại có thể cử động được.

Diệp Cáp lập tức giãy giụa bò dậy từ dưới đất, theo bản năng ngẩng đầu nhìn xuống dưới sân khấu kịch. Nhưng vừa nhìn như vậy, cậu lại toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Dưới sân khấu kịch lúc này, thế nhưng ngồi đầy người. Họ đều mặc trang phục diễn cũ nát, từng cái đầu khô quắt nửa người nửa hồ (cáo) chỉnh tề nâng lên, tất cả đều chằm chằm nhìn hắn trên sân khấu.

Diệp Cáp biết, giờ trốn là chắc chắn không thoát được. Cậu chỉ có thể dùng sức lết thân mình còn rất yếu ớt, di chuyển vài bước về phía trước, vịn vào hàng rào chạm khắc hoa văn ở rìa sân khấu kịch mà miễn cưỡng đứng dậy.

“Vất vả cho Ngọc lão bản đã đến đây một chuyến.” Đúng lúc này, dưới khán đài bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ the thé. Diệp Cáp lập tức nhận ra, đó chính là người đã hát tuồng ở đây đêm hôm trước.

Cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, những bóng người đầu khô quắt nửa người nửa cáo kia lập tức xôn xao di chuyển, né tránh ra một lối đi nhỏ, vây quanh một nam một nữ bước vào, ngồi xuống chiếc ghế ở giữa.

Chỉ thấy người phụ nữ kia khoác một bộ y phục diễn màu đỏ thẫm, khăn voan cùng màu che khuất khuôn mặt nàng. Giọng nói vừa rồi chính là của nàng phát ra. Còn người đàn ông ngồi cạnh nàng thì mặc một bộ lễ phục Tây Dương màu đen, khuôn mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần.

Diệp Cáp không biết phải phản ứng thế nào, chỉ cảnh giác nhìn họ.

Người phụ nữ mặc y phục diễn đỏ thẫm lại tiếp tục nói: “Vốn không nên làm phiền ngài chạy chuyến này… Chỉ là hôm nay là ngày ta cùng Sử thiếu gia thành thân, thật sự không tiện lên đài.”

“Trước kia, ta thường nghe Sử thiếu gia khen ngài diễn tốt nhất, cho nên liền mời ngài đến, mong rằng ngài đừng phiền lòng.”

Sử thiếu gia? Diệp Cáp chớp chớp mắt, nhắc đến người này, cậu quả thực có chút ấn tượng. Hai năm trước, khi cậu mới lên sân khấu, rạp hát quả thật có một vị khách quen như vậy, nhưng không lâu sau, người ta nói hắn đi du học ở một đất nước nào đó, từ đó về sau không còn thấy nữa.

Diệp Cáp tỉ mỉ quan sát khuôn mặt người đàn ông dưới đài, dù hắn tái nhợt và gầy gò, nhưng đúng là vị Sử thiếu gia không sai.

Nếu vậy, người phụ nữ mặc y phục đỏ này, hẳn cũng là người của rạp hát?

Diệp Cáp nhíu mày, trải qua cơn hoảng loạn trước đó, cậulại không còn sợ hãi đến thế.

Dù sao thì việc hát tuồng là không thể, ngữ khí của nàng kia cũng xem như khách khí, biết đâu có cách nào đó để thoát thân.

Nghĩ vậy, Diệp Cáp thử thăm dò lắc đầu.

Nàng kia tuy mang khăn voan đỏ, nhưng lại rất rõ ràng động tác của Diệp Cáp. Thấy hắn từ chối, liền lên tiếng giục giã: “Sao vậy, Ngọc lão bản không muốn nể mặt chúng tôi sao?”

Diệp Cáp vẫn chỉ có thể lắc đầu, đưa tay chỉ vào cổ họng mình, xua xua tay, hy vọng đối phương có thể hiểu ý mình.

Nhưng đáng tiếc, lần này, người phụ nữ áo đỏ không còn dễ nói chuyện như vậy nữa. Nàng u ám nói: “Xem ra, Ngọc lão bản thật sự không muốn nể mặt này.”

Vừa dứt lời, những hồ yêu đang ngồi bên cạnh nàng đột nhiên đồng loạt đứng dậy. Hàng chục, hàng trăm cái đầu khô quắt đen sì đồng thời nhìn về phía Diệp Cáp, từng đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục u ám.

Nỗi lòng Diệp Cáp vừa mới yên ổn một chút lập tức lại bị khuấy động. Cậu không kìm được lùi lại hai bước, lại lần nữa đưa tay chỉ vào vị trí cổ họng mình, muốn nhắc nhở đối phương rằng mình không phải cố ý không hát.

Nhưng nàng ta lại không nghe cậu giải thích chút nào, giọng nói kéo dài,càng  trở nên thêm the thé, thậm chí mang theo điệu hát hí hoãn oán: “Ngọc lão bản, ngươi rốt cuộc hát hay không hát ––”

Diệp Cáp thật sự không còn cách nào, cậu muốn thoát khỏi phía hậu đài, nhưng vừa quay đầu lại, liền phát hiện ba hồ yêu phía trước, giờ phút này đang đứng thẳng tắp trước tấm rèm cửa dẫn ra hậu trường, với tư thế giống hệt đám hồ yêu dưới khán đài. Đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

“Hát hay không hát ––” 

“Hát hay không hát ––”

Giọng người phụ nữ áo đỏ càng thêm cố chấp và điên cuồng, không ngừng lặp lại câu nói đó, mỗi lúc một đáng sợ hơn.

Còn đám hồ yêu, cũng không tiếp tục đứng yên tại chỗ, mà theo tiếng nói của người phụ nữ, cứng đờ bước chân, đồng loạt di chuyển về phía Diệp Cáp.

Cùng lúc đó, mùi tanh tưởi vốn bị xem nhẹ bỗng trở nên nồng nặc đến cực điểm, khiến Diệp Cáp gần như không thể hô hấp, cơ thể cũng chao đảo sắp đổ.

Đúng vào khoảnh khắc này, một giọng nói hòa cùng cơn gió bắc lạnh thấu xương, phá tan mọi sự hỗn loạn.

“Chuyện này thật lạ, vở diễn của Ngọc Bồ Câu ta còn chưa được nghe, sao đã đến lượt các ngươi định đoạt rồi.”

Diệp Cáp đột nhiên quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt, Tạ Trăn từ mái hiên Lưu Hương Các xoay người đáp xuống. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương. Chiếc tẩu thuốc trong tay như vật sống, trong khoảnh khắc tuôn ra nửa hủy long , mang theo lệ khí cuồn cuộn gào thét quét về phía dưới khán đài.

Những tên hồ yêu lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, phục trang cũ nát cùng cơ thể khô đen của chúng thoáng chốc bốc cháy thành ngọn lửa đen ngòm, từng con lăn lộn tán loạn bỏ chạy.

Tạ Trăn mặc kệ những yêu quái đang tán loạn, trở tay thu lại hủy long  vừa bay trở về tẩu thuốc, rồi lao thẳng về phía người phụ nữ áo đỏ.

Người phụ nữ áo đỏ không chút do dự, tay hóa thành móng vuốt sắc bén, phi thân đánh về phía Diệp Cáp trên sân khấu.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và hỗn loạn, Diệp Cáp căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể theo bản năng đưa ra lựa chọn. Cậu không những không lùi về phía hậu đài, ngược lại liều mạng bất chấp nguy hiểm bị người phụ nữ áo đỏ bắt lấy, phóng thẳng qua hàng rào sân khấu kịch, chạy về phía Tạ Trăn.

Chỉ tiếc, y phục trên người cậu vốn đã phức tạp, lại bị hồ yêu y phục hồng nhạt mặc lung tung, khi nhảy qua lan can, chân cậu bị vướng vào, ngã chúi xuống đất.

Người phụ nữ áo đỏ không ngờ Diệp Cáp lại đột ngột thay đổi hướng đi, ngược lại bị chững lại một chút. Chờ đến khi nàng xoay người một lần nữa vung móng vuốt sắc bén, mắt thấy sắp tóm được lưng Diệp Cáp, thì hủy long  ngưng tụ từ khói trắng đã nghênh diện lao tới, sắc bén va chạm, hất văng nàng ra ngoài.

Người phụ nữ bị trọng thương nằm trên mặt đất, bộ y phục đỏ thẫm như thấm máu. Nàng biết mình không địch lại, không cam lòng liếc nhìn người đàn ông mặc tây trang đã ngã trên mặt đất, rồi hóa thành một luồng khí đỏ nhanh chóng bỏ chạy.

Tạ Trăn không có ý định truy đuổi, một tay đỡ lấy Diệp Cáp vừa rơi từ sân khấu kịch xuống, ôm chặt cậu vào lòng.

Diệp Cáp vốn dĩ đã sốt cao không thuyên giảm, lại bị giày vò suốt đêm như vậy. Giờ phút này, từ chỗ không thấp mà rơi xuống, lại đúng vào lòng Tạ Trăn. Cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cố sức nhìn Tạ Trăn một cái, chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, liền ngất lịm đi.

Hủy long  từ khói trắng ngưng tụ trở lại tẩu thuốc của Tạ Trăn. Sau khi lũ hồ yêu tan biến. Lưu Hương Các trở nên hỗn độn, bàn ghế đổ ngổn ngang khắp nơi, trong không khí còn vương vấn mùi hương khó ngửi.

Tạ Trăn không để ý đến xung quanh, hắn chỉ cúi xuống đôi mắt thon dài, gạt bỏ vẻ ôn hòa khách sáo trước người khác, vô cùng nghiêm túc nhìn người trong lòng.

Chỉ tiếc, khuôn mặt Diệp Cáp lúc này toàn là những vệt trang điểm lem luốc, thực sự quá khó để nhìn rõ dung mạo thật của anh.

Hắn khẽ nhíu mày, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn trắng, nhẹ nhàng lau đi, nhưng chỗ nào lướt qua, những vệt trang điểm đều sạch bong.

Một Tiểu Cáp Nhi sạch sẽ.

Như vậy, Tạ Trăn mới tỏ vẻ hài lòng, lại lấy áo choàng dài màu đen của mình đắp lên người Diệp Cáp, sau đó ôm cậurời khỏi Lưu Hương Các.

“Tam gia.” Ngoài Lưu Hương Các, trước cửa chính, một người đàn ông thân hình cao lớn đã đợi từ lâu. Người này tên là Trình Lục, hắn thấy Tạ Trăn bước ra liền nhcậunhẹn đuổi theo.

Tạ Trăn gật đầu với hắn, sau đó ánh mắt khẽ chuyển về phía sau, nhẹ nhàng nói: “Dọn dẹp sạch sẽ bên trong đi.”

“Vâng.”

Trình Lục khẽ đáp, ánh mắt âm thầm rơi xuống người Diệp Cáp trong lòng Tạ Trăn.

Những người từng gặp Tạ Trăn thường nói Tạ Tam gia là người như ngọc, ôn hòa thấu đáo nhất. Chỉ tiếc trong mắt Trình Lục, khối ngọc này lại lạnh lẽo cứng rắn.

Nhưng hiện tại… hắn dường như cảm nhận được một tia ấm áp từ khối ngọc này.

“Lát nữa cậu nói với Ngô Hữu Đông một tiếng,” Tạ Trăn không hề che giấu điều gì, ngữ điệu vẫn trầm bổng rõ ràng, khiến người ta phải nể sợ: “Cứ nói người là ta đã đưa đi rồi.”

Trình Lục là tâm phúc của Tạ Trăn, chuyện điều tra Diệp Cáp trước đó cũng do hắn tra. Nghe ra sự không vui của Tạ Trăn lúc này, hắn không khỏi hỏi: “Tam gia, có cần tôi dạy dỗ lão họ Ngô đó một trận không?”

Tạ Trăn ngừng bước một lát, đôi môi mỏng khẽ mở: “Không cần, chuyện này ta tự mình giải quyết.”

Nói rồi, hắn ôm Diệp Cáp, tiếp tục đi về phía trước.

Năm đó hắn lần đầu đến kinh thành, sống c·hết không rõ, nên không dám mang người theo bên mình. Sau này khi hắn có thể bảo toàn trở về quê, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là đưa Tiểu Cáp Nhi của mình ra khỏi cái lồng sắt này, nào ngờ lại bị Ngô Hữu Đông giăng bẫy…

Phía sau Sướng Hương Lầu, vở diễn đã sớm tan. Tạ Trăn ôm Diệp Cáp đi đến cửa chính của rạp hát Phúc Nguyệt Ban, cánh cửa son đỏ thẫm ngay trước mắt, nhưng Tạ Trăn lại không bước qua.

Đêm nay thời tiết quả thực không tệ, không gió không tuyết, lại có vầng trăng tròn sáng tỏ, mọi thứ yên ắng và dễ chịu.

Nhưng những gì Tạ Trăn nhìn thấy lại khác.

Vô số sợi tơ màu trắng, từ mọi ngóc ngách của rạp hát Phúc Nguyệt Ban vướng víu kéo ra, giống như từng con rắn trắng độc ác, gắt gao cắn chặt lấy Diệp Cáp, biến cơ thể cậuthành một con rối dây.

Tạ Trăn nhắm chặt hai mắt, trong khoảnh khắc, hủy long  mang theo cơn thịnh nộ như lửa nghiệp, cuồn cuộn tuôn ra. Với thế chấn động biển cả, nó nhắm thẳng vào vô số sợi tơ trắng phía sau Diệp Cáp, điên cuồng cắn xé.

Thấy sợi tơ trắng cuối cùng sắp bị cắt đứt, nhưng Diệp Cáp lại phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn khẽ khàng.

Tạ Trăn lập tức cúi đầu, nhìn người trong lòng vì khó chịu mà nhíu chặt mày. Hủy long ngay sau đó dừng lại động tác, không cam lòng lơ lửng giữa không trung.

“Hay lắm, tốt lắm.” Tạ Trăn cuối cùng cũng hiểu rõ tác dụng của những sợi tơ trắng này. Hắn giận đến hóa cười, tay phải run lên, triệu hồi tất cả những gì còn sót lại trong hư không. Xoay người nhìn Phúc Nguyệt Ban trong đêm tối, cánh tay ôm Diệp Cáp vô thức siết chặt hơn một chút.

Hắn có thể cảm nhận được, những sợi tơ trắng trên người Diệp Cáp chính là trận pháp do kẻ nào đó cố ý bày ra. Kẻ đó đang dùng cách này để Phúc Nguyệt Ban từng giờ từng phút hút khí vận của Diệp Cáp.

Tạ Trăn đương nhiên không quan tâm đến sự hưng thịnh hay suy vong của Phúc Nguyệt Ban, chỉ là lúc này nếu hắn mạnh mẽ chặt đứt sợi tơ trắng này, e rằng cũng sẽ gây tổn thương cho Diệp Cáp

Nghĩ đến đây, Tạ Trăn không kìm được cúi đầu. Giờ phút này Diệp Cáp trong lòng hắn lại sốt cao, gương mặt nóng bỏng đỏ bừng, nhưng lại ngủ rất yên ổn.

Nếu muốn đưa Diệp Cáp an toàn rời khỏi nơi này, nhất định phải bắt được kẻ đã bày trận phía sau. Tạ Trăn nhắm mắt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắm nghiền của Diệp Cáp.

“Mặc kệ người đó là ai, tóm lại đều sẽ bị ta bắt được.”

Tạ Trăn cuối cùng cười lạnh một tiếng, kéo chặt áo khoác trên người Diệp Cáp, xoay người ôm cậu trở lại bên trong hí viện.

Truyện được đăng tải tại TYT (Cận)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play