_______

Sở Ngọa Vân khẽ nuốt ‘ực’ một ngụm nước bọt, thân ảnh nhẹ nhàng lướt vào trong, tuy bước chân vững vàng nhưng lại tựa như làn khói mỏng, mang theo khí tức tiên linh nhàn nhạt. Long Tà cúi rạp mình, trong tay gắt gao nắm lấy một đoạn dây vàng nhỏ, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên, chỉ lặng lẽ nhìn vạt áo xanh nhạt của Sở Ngọa Vân.

Hắn đã tắm rửa sạch sẽ, thay y phục đệ tử chỉnh tề, hy vọng có thể để lại cho Sở Ngọa Vân một ấn tượng tốt, nhưng cuối cùng vẫn không dám nhìn thẳng sư tôn của mình.

Sở Ngọa Vân an tọa, dựa vào đệm mềm thoải mái, còn Long Tà thì giống như đang đứng trên đống lửa, lưng cứng đờ như bị kim đâm.

Long Tà nhúc nhích, quỳ vài bước đến trước mặt cậu, hai tay nâng lên một đoạn dây vàng nhỏ, trong lòng bàn tay tái nhợt và mỏng manh của hắn, ánh lên một tầng kim quang nhàn nhạt.

Hắn cúi đầu, không biết nên mở lời ra sao, chỉ chờ Sở Ngọa Vân tiếp nhận món “lễ nhập môn” trong tay hắn — cùng với một tấm lòng ngưỡng mộ chân thành của tiểu thiếu niên.

Nhưng Sở Ngọa Vân vẫn không động đậy.

Một vòng đệ tử xung quanh nín thở chờ hắn mở lời. Hệ thống trong đầu cũng không ngừng thúc giục:

【 Xin mau chóng làm theo cốt truyện nguyên tác. Hành vi trì hoãn sẽ bị trừ điểm. 】

Còn trừ nữa sao? Trừ nữa là điểm âm mất! Bị phạt rồi biết đâu lại 'go die*' không chừng.

(*: đi chớt á)

Nhưng cậu thực sự không muốn thực hiện hành vi tàn nhẫn kế tiếp. Tàn nhẫn kiểu này chẳng khác nào tìm đường chết, đáng giận!

Sở Ngọa Vân hít sâu một hơi, cuối cùng cũng điều chỉnh được tâm trạng, từ tốn mở miệng:

“Ngươi tên gì?”

Thân thể Long Tà lại cúi thấp hơn: “Ta… đệ tử tên Long Tà.”

Âm thanh thật êm tai, không hổ là vai chính. Sở Ngọa Vân lại hỏi:

“Linh căn thế nào?”

“Là hạ phẩm thủy linh căn.”

“Tu vi?”

“Đệ tử… chưa từng tu luyện.” Long Tà khẽ đáp, trong giọng nói mang theo vẻ xấu hổ, “Nhưng sau này đệ tử nhất định sẽ nỗ lực gấp bội, không để sư tôn thất vọng.”

Bộ dạng vừa thật thà vừa lo lắng lấy lòng kia khiến Sở Ngọa Vân chỉ hận không thể ôm hắn vào lòng mà xoa xoa một trận, nhưng trên mặt cậu vẫn duy trì vẻ lãnh đạm như băng, môi mỏng khẽ nhúc nhích:

“Ngẩng đầu lên.”

Long Tà từng chút từng chút một ngẩng đầu, má hơi ửng hồng, ánh mắt né tránh, mang theo ba phần thẹn thùng. Dù rằng tình cảnh này chẳng khác nào một cô nương lần đầu tiến cung tuyển tú, Sở Ngọa Vân cũng chẳng buồn để tâm nhiều vậy. Liếc mắt nhìn hắn một cái, cậu chỉ muốn đập đùi mà chất vấn nguyên tác tác giả: 

Đây mà gọi là bình thường?

Gương mặt tuấn tú thanh nhã, mang theo ba phần cương nghị, tóc đen như mực, ngũ quan như họa, thân hình gầy gò nhưng không yếu đuối. Sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại soái ca cao một mét chín! Càng làm người chú ý là ánh mắt cương nghị đã trải qua tang thương, bên trong còn lẩn khuất một tia khí chất mê hoặc của huyết thống dị tộc — quả nhiên là Long tộc thuần huyết !

“Sư tôn?” Kim Từ ở bên nhẹ giọng gọi.

“Khụ khụ khụ…” Sở Ngọa Vân nhìn mà huyết khí sôi trào, thầm nghĩ không trách được nguyên chủ nảy sinh tâm tà, hóa ra làm kẻ xấu cũng có lý do khó nói.

Nhưng cứ nhìn lâu thế này cũng không ổn. Long Tà bắt đầu luống cuống, lại quỳ tiến hai bước, đem đoạn dây vàng kia dâng đến sát trước mặt Sở Ngọa Vân, cánh tay khẽ run run.

Tấm lòng hắn rất chân thành, nhưng sau lưng Sở Ngọa Vân lại lạnh buốt, hô hấp cứng lại, hệ thống bên tai gào rú như gọi hồn, không ngừng thúc giục cậu mau ra tay, đem tình thầy trò này và cả kỳ vọng tương lai của Long Tà đánh nát cho bằng được.

Trong tay Long Tà khẽ nhẹ đi, Sở Ngọa Vân cuối cùng cũng tiếp nhận lễ vật. Nhưng còn chưa kịp để Long Tà mừng rỡ, trong phòng đột nhiên kim quang bừng sáng. Đoạn dây vàng kia rơi vào tay Sở Ngọa Vân, dưới linh lực của Nguyên Anh, lập tức biến dài và dày hơn, đầu thô đuôi nhỏ, sáng lấp lánh như roi sắt.

Tiếng gió rít bên tai, Long Tà còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một đám đệ tử hoảng hồn khiếp vía, quỳ rạp xuống đất.

Bình thường tuy sư tôn ít khi cười nói, không phải kiểu người cưng chiều đệ tử, nhưng cũng chưa từng ra tay nghiêm khắc, càng không nói đến ngược đãi như vậy.

Ban đầu Long Tà chưa thấy đau, chỉ là sững sờ khó hiểu. Một vết roi đỏ rực từ từ hằn lên mặt hắn, xấu xí mà chói mắt. Hắn không chớp mắt, vẫn cố chấp giữ nguyên tư thế quỳ dâng lễ vật.

“Phế vật như ngươi, sao dám ở lại đảo Sương Mù của ta!”

Câu nói đó, chính là lời kịch lúc trước khiến nguyên chủ nổi điên tới mức miệng mồm lở loét. Sở Ngọa Vân đứng bật dậy, ném đoạn roi vàng xuống đất, tay áo vung lên phất phới, sải bước rời đi.

---

Trở về tẩm điện, Sở Ngọa Vân “rầm” một tiếng đóng sầm cửa, tát một cái lên mặt mình: " Mi đúng là đồ khốn nạn!”

Tự hành hạ mình vẫn chưa đủ, cậu chắp tay quỳ hướng về phía Long Tà, miệng lẩm bẩm cầu khấn. 

Đánh chửi ngươi đều là do hệ thống ép buộc, hoàn toàn không phải ý ta! 

Nhưng… nói vậy thì có ích gì?

Trầm mặc hồi lâu, cậu vỗ vỗ vạt áo, nói với Kim Từ đang im lặng ngoài cửa: “Đi, gọi Điêu Tuấn Kiệt tới đây.”

Quả nhiên Kim Từ là NPC không có tư duy độc lập, chỉ biết răm rắp làm theo lệnh sư tôn, đáp “Vâng” một tiếng liền lui ra ngoài.

Không bao lâu sau, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một tiểu đệ tử cúi đầu rụt cổ bước vào. Chính là kẻ lúc nãy ở Thanh Liên Hiên chỉ trỏ Long Tà. Sở Ngọa Vân âm thầm mắng:

Đây là Điêu Tuấn Kiệt? Tác giả tiểu thuyết giỏi miêu tả nhan sắc ghê, vừa thấy liền biết - đúng là một quả bí đỏ.

Tiêu Dao Tông thu đệ tử, ai nấy gia thế hiển hách, dung mạo đoan chính. Chỉ có kẻ này là không giống ai — đầu tròn như bí đỏ, vóc người thấp bé. Giữa ba ngàn đệ tử, xấu đến mức vạn người không ai địch lại, khiến người người phẫn nộ.

Tóm lại, gã là một ‘vật hi sinh’!

Trước khi nam chính trỗi dậy, tuổi thơ của hắn đầy bi kịch, phần lớn nguyên nhân đều do Điêu Tuấn Kiệt gây ra. Từ khi Long Tà nhập môn phái, Điêu Tuấn Kiệt thường xuyên đánh chửi, sỉ nhục hắn. Một là do Sở Ngọa Vân âm thầm giật dây, hai là vì ghen tức hắn được nữ chính ưu ái, ba là—theo cậu suy đoán—hẳn còn do nhan sắc của Long Tà quá chói mắt, khiến người ta đố kị.

Như một lần gã trộn đậu vào đan dược cho Long Tà, kết quả lại vô tình ăn nhầm. Hay lần khác, định phá hoại kiếm của Long Tà trước khi thí luyện môn phái, cuối cùng lại bị linh lực bộc phát đánh cho chấn động não. Mấy trò hạ lưu sau lưng còn chưa kể hết, đến khi chẳng những không đả thương được Long Tà, mà còn thúc đẩy hắn thức tỉnh huyết mạch, một bước lên mây.

Bộ truyện 《Long Ngạo Đạp Tiên》 bắt đầu nổi tiếng chính từ lúc mặt Điêu Tuấn Kiệt bị vả tới nỗi bay vòng quanh ba giới, có thể nói là nhân tố lớn giúp nguyên tác bay cao, cũng là khởi đầu cho chuỗi nhân vật phụ được khắc họa sống động. Từ đó, tác giả cũng nắm vững những tinh túy của thể loại "sảng văn".

Trong giai đoạn đầu truyện, sư tôn Sở Ngọa Vân đã bắt đầu mưu tính Long Tà. Thế nhưng người bị độc giả ghét bỏ nhất lại không phải cậu, mà toàn bộ hỏa lực đều tập trung lên Điêu Tuấn Kiệt.

Sinh động chứng minh một đạo lý: “Kẻ ác tính toán trăm phương, chẳng bằng kẻ ngu lóe lên một chiêu.”

Sở Ngọa Vân biết rõ, sai lầm không nằm ở Điêu Tuấn Kiệt, mà là ở cái thế giới này. Trong mỗi cuốn truyện, luôn phải có một kiểu vật hi sinh yếu kém vô tri như thế, bị đánh mặt, góp phần làm tình tiết thêm phần cao trào.

Không phải cố tình gây sự với nam chính, mà là bọn họ gánh trên lưng sứ mệnh của tác giả.

Sở Ngọa Vân cũng như Điêu Tuấn Kiệt, chẳng qua chỉ là viên đá kê chân trên con đường hạnh phúc của nhân vật chính mà thôi.

Cậu nhìn đệ tử xui xẻo kia, trong lòng mang theo chút xót xa đồng cảm. Nhìn gã vừa thấy mình liền rụt cổ, như nhớ lại cảnh sư tôn nổi giận hôm trước trong Thanh Liên Hiên, sợ đến mức bả vai run lên bần bật.

Cùng gã trò chuyện, Sở Ngọa Vân liền thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu rít một hơi thuốc, tay chỉ ghế cạnh bên, giọng nhẹ nhàng như gió xuân: “Ngồi đi.”

“Bịch” một tiếng, Điêu Tuấn Kiệt quỳ sụp xuống, nước mắt đầm đìa: “Sư tôn, ta sai rồi! Về sau không dám lén trộm linh thảo của ngài nữa, xin tha mạng!”

“Có cả việc này sao?” Sở Ngọa Vân cạn lời trong một thoáng. Tên nhóc này gan cũng không nhỏ, dám giỡn mặt bổn tọa.

Bất quá, chuyện này cứ đè lại đã, kẻo lại bị hệ thống mắng là "tự biên tự diễn". Cậu phất tay tỏ vẻ không chấp: “Thôi bỏ đi, vi sư gọi ngươi đến là vì chuyện khác.”

Điêu Tuấn Kiệt lập tức bò lên, tiến sát đến xoa vai đấm lưng cho cậu, vẻ mặt nịnh nọt: “Sư tôn có gì sai bảo?”

“Cái tên Long Tà kia, ngươi thấy thế nào?”

Điêu Tuấn Kiệt khựng lại, rồi nở nụ cười: “Tên đó á, phế vật, làm sao sánh bằng thiên tư và dung mạo của sư tôn được!”

Sở Ngọa Vân cười nhạt: “Bổn tọa cũng nghĩ thế.”

“Sư tôn định đuổi hắn ra đảo sao?” Điêu Tuấn Kiệt cho rằng Sở Ngọa Vân thu nhận xong rồi hối hận, lại sợ bị các sư thúc, sư bá đàm tiếu nên mới gọi gã đến âm thầm giở trò.

“Không phải.” Khóe môi Sở Ngọa Vân cong lên, nụ cười tà mị: “Ta muốn hắn ở lại Tiêu Dao Tông, mà còn phải hối hận vì đã đến đây.”

Điêu Tuấn Kiệt như bừng tỉnh đại ngộ, đập tay một cái: “Hiểu rồi, giao cho đệ tử lo!”

Thầy trò âm thầm kết minh. Sở Ngọa Vân có thêm một tay sai đắc lực, Điêu Tuấn Kiệt cũng càng được sư tôn ưu ái, đôi bên đều có lợi.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, Sở Ngọa Vân đuổi Điêu Tuấn Kiệt ra ngoài. Cậu tự vả mấy cái, đầu đau như búa bổ. Đang định nằm nghỉ một lát thì Kim Từ lại vào báo, chưởng môn đại giá quang lâm.

Nhạc Di Quân – người mang danh “Thiên Lâm Kiếm” – tu vi Hóa Thần trung kỳ, sâu không lường được. Nhưng trong truyện thì hắn chỉ là nhân vật phụ hữu danh vô thực mà thôi. Cốt truyện chủ yếu vẫn là Long Tà yêu đương với nữ chính, và đánh nhau với sư tôn bất lương.

Lần này Nhạc Di Quân đích thân đến, khiến Sở Ngọa Vân khó mà đoán được dụng ý.

Cậu vội mở cửa, chỉnh trang lễ phục, cung kính hành lễ: "Chưởng môn sư huynh.”

“Sư đệ không cần đa lễ.” Nhạc Di Quân thần thái đĩnh đạc, lời nói đoan chính.

Kim Từ dâng trà xong liền lui ra. Nhạc Di Quân hỏi tiếp: “Gần đây thân thể sư đệ thế nào? Bệnh cũ có tái phát không?”

Hỏi trúng chỗ đau rồi. Sở Ngọa Vân không hề biết thân thể nguyên chủ có bệnh gì cả.

“Ta… ta gần đây vẫn ổn, ăn ngon ngủ yên.” Cậu đáp qua loa, “Đa tạ sư huynh quan tâm.”

“Vậy thì tốt. Lần trước Mục sư đệ săn được mấy con rắn trắng U Châu, để Ly sư đệ chế thuốc cho ngươi.”

Sở Ngọa Vân sợ đến toát mồ hôi, vội cúi người cảm tạ.

Cả hai khách sáo một hồi, rồi rơi vào trầm mặc. Không biết vì sao, Sở Ngọa Vân luôn cảm thấy giữa hai đại Boss của Tiêu Dao Tông, không khí có chút kỳ quặc.

Ngoài cửa hoa anh đào nở rộ, chưởng môn ngắm một lúc rồi mở lời: “Hôm nay đến làm phiền sư đệ, là có chuyện nhỏ muốn nhờ.”

“Sư huynh cứ nói thẳng.”

“Hôm qua đại điển bái sư, ngươi đến muộn, lại từ chối tất cả đệ tử được phân cho.”

Lãnh đạo đích thân tới hỏi tội, Sở Ngọa Vân chỉ có thể cúi đầu nhận sai: “Là ta sai, sẽ tự đến giới luật tư nhận phạt.” Rồi cậu đảo mắt, lập tức diễn vai trà xanh: “Trên đảo đã đủ đệ tử, Mục sư đệ thì cứ chăm chăm nhắm vào hạt giống tốt, ta đành nhường cho huynh ấy vậy.”

Thành công đá quả bóng trách nhiệm sang cho Mục Ly Trần, cơ trí tuyệt đỉnh!

“Ấy,” Nhạc Di Quân xoay người, “Năm ngoái ngươi thu đồ đệ ầm ầm, năm nay lại đổi tính. Nhưng nghe nói ngươi sau đó vẫn nhận một thiếu niên linh căn hạ đẳng ở cổng sơn môn?”

Nam chính đúng là nam chính, được chú ý khắp nơi. Sở Ngọa Vân thành thật đáp: “Đúng vậy.”

Nhạc Di Quân nhấp trà: “Một người ít quá. Ta còn có một nữ đệ tử, thiên tư thông minh, tính cách kiên cường, chỉ nguyện bái ngươi làm sư phụ. Không biết sư đệ có bằng lòng nhận không?”

Một mình Long Tà ta còn chưa chỉnh xong, lại thêm nữa?

Sở Ngọa Vân nhíu mày, khổ sở xua tay: “Đa tạ sư huynh, nhưng ta gần đây chuộng sự tĩnh lặng, vẫn là thôi thì hơn…”

“Nàng tên là Tống Linh Tinh.”

"Thôi không cần—— hả??”

Ai cơ? Nữ chính đó! 

Sở Ngoạ Vân líu lưỡi: “Sư huynh đã nói thế thì ta xin thu nhận.” 

Không thu nhận thì làm sao có cảnh hai người diễn tình cảm?

Chưởng môn thoáng sững người: “Vậy là tốt rồi. Nàng đã lên đảo, mai cử hành lễ bái sư. Sư đệ, về sau nhớ làm gương, tận tâm dạy dỗ đám mầm non ấy.”

Sở Ngọa Vân thầm nhủ: Ngươi mà biết ta vừa làm gì với Long Tà thì biết ngay ta “dạy” thế nào rồi đó…

Ngoài mặt thì gật đầu liên tục, trong lòng thì nước mắt đã chảy thành sông. 

Chưởng môn đứng dậy, tiến lại gần, đột nhiên đặt tay lên vai cậu, còn bóp bóp vài cái. Sở Ngọa Vân nổi cả da gà, cảm thấy hành động thân thiết này có chút… không bình thường.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play