______

Niềm vui ngoài ý muốn giữa cơn cảm lạnh, hắn—Long Tà—đang ở trong phòng nhặt một cái ghế có phần mông cong cong, ngồi phịch xuống:

"Điểm á? Dùng để làm gì?”

【Chỉ cần tích lũy đủ 10086 điểm, trò chơi có thể thông quan.】

“Thì ra trò chơi này không phải kiểu vượt ải bình thường, mà là tích điểm? Nếu vậy, nếu tôi gom đủ 10086 điểm, có phải có thể thoát khỏi cái chốn quỷ quái này, quay về hiện thực không?”

【Ngài nói không sai. Điểm này ngoài việc là điều kiện để thông quan, còn có thể dùng để mua đạo cụ, chiến lược, từ đó nâng cao năng lực nhân vật, giúp hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ hơn.】

“Hoàn thành nhiệm vụ thì có lợi ích gì?”

【Có thể nhận được điểm nè.】

“Có được điểm thì để làm gì?”

【Như đã nói, điểm là điều kiện để thông quan, đồng thời có thể mua đạo cụ, chiến lược, giúp nâng cao năng lực nhân vật, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.】

Sở Ngọa Vân: “……”

Nhưng mà, cũng coi như không tệ, cậu đã kiếm được 100 tệ, vạn sự khởi đầu nan, hiện tại đã qua một ải, chỉ cần giữ vững đà tiến này, lật bảng nhiệm vụ hệ thống, một ngày nào đó…

【Đinh! Nhưng do ký chủ  tự ý hoàn thành nhiệm vụ ngoài kế hoạch, dẫn đến cốt truyện lệch hướng nguy hiểm, nên sẽ bị trừ 100 điểm, coi như mootn trừng phạt nho nhỏ.】

Điểm còn chưa kịp làm nóng tay, đã bị trừ sạch. Sở Ngọa Vân tức giận nhảy dựng lên, hai chân bật thẳng:

"Tôi làm cái gì cơ?!”

【 Ký chủ đã ra mặt giúp nam chính, tự tiện trừng phạt nhân vật NPC.】

Sở Ngọa Vân nổi giận đùng đùng:

"Tôi phải thu nhận hắn làm đồ đệ, chẳng lẽ làm sư phụ không nên giúp đồ nhi một chút à?!”

【Nhưng trong nguyên tác không có đoạn này. Ký chủ thuộc loại ‘tự biên tự diễn’.】

Sở Ngọa Vân sao có thể phục? Khó khăn lắm mới kiếm được chút điểm, chớp mắt đã biến đi đâu mất. Cậu chỉ tay vào không khí, khí thế người bị hại ngút trời:

“Nếu mi đã tính toán chi li như vậy, đừng trách tôi trở mặt! Hệ thống! Các người cưỡng ép kéo người xuyên thư, bán đứng công dân như vậy, chẳng lẽ không sợ sau này tôi trở về sẽ kiện ra tòa sao?!”

Cậu cần phải thể hiện một chút quyền lợi công dân của mình.

Hệ thống:

【 Công ty chúng tôi là xí nghiệp hợp pháp, tuân thủ đầy đủ pháp luật của quốc gia. Người được chọn xuyên thư đều đã ký hợp đồng từ trước, tỏ ý đồng thuận với sự sắp đặt của công ty.】

Sở Ngọa Vân chống nạnh mắng to:

“Nói hươu nói vượn! Tôi khi nào cho phép?”

Hệ thống không trả lời ngay, mà điều ra một bảng giao diện phức tạp, chi chít hàng trăm dòng chữ nhỏ, hiện ngay trước mặt cậu.

Sở Ngọa Vân nheo mắt nhìn, hình như là trang điều khoản cần đọc kỹ trước khi đăng ký tài khoản.

“Có ý gì đây?”

Hệ thống:

【Xin chờ một chút.】

Giao diện bắt đầu cuộn xuống, mãi đến dòng cuối cùng, rồi dừng lại, phóng to, in đậm, kẻ gạch chân.

Sở Ngọa Vân lẩm bẩm đọc:

—【Việc nhấn chọn vào nút bên dưới đồng nghĩa với việc người dùng đã đồng ý cho công ty cung cấp bất kỳ dịch vụ nào vào bất kỳ lúc nào, bao gồm nhưng không giới hạn: đẩy quảng cáo, tiếp thị sản phẩm, dịch vụ tùy chỉnh, trải nghiệm xuyên thư nguy hiểm v.v.】

Chọn: Đồng ý / Không, rời khỏi trang web

Sở Ngọa Vân hừ lạnh một tiếng, rồi nổi giận mắng lớn:

“Hệ thống! Mi nói cho tôi nghe! Cái điều khoản bá đạo này còn coi là luật sao? Một cái robot như mi còn phải mất bốn, năm giây mới đọc hết, người thường chẳng lẽ đọc nổi cả vạn chữ? Mi đoán xem có bao nhiêu người thật sự chịu đọc từng câu từng chữ mấy cái quy định khô khan trên web? Có bao nhiêu người sẽ đọc tới dòng cuối cùng nói ‘trải nghiệm xuyên thư nguy hiểm’? Cho dù có người nhàn rỗi đến nỗi đọc được, có bao nhiêu người não tàn đến mức TIN cái bốn chữ ấy là thật? Nói cho ta biết đi!!! A a a a a!!!”

Hệ thống:

【Ngài đã ký tên đồng ý. Việc xuyên thư là do ngài tự nguyện. Công ty chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm.】

Không thể làm gì với loại xí nghiệp vô lương tâm chuyên hại người tiêu dùng này, Sở Ngọa Vân ngã vật xuống sàn, ôm đầu kêu rên thảm thiết.

Bất tri bất giác, ánh ban mai đã vén màn sương sớm. Nắng sớm rải xuống, vạn vật mờ ảo trong làn khói trắng mỏng manh, cả đảo Sương Mù Đông lại chìm trong yên bình, thỉnh thoảng có vài cánh cò trắng lượn qua, nhuộm sắc bình minh rực rỡ ngũ sắc.

Lại là tiếng gõ cửa vang lên. Từ ngoài cửa, Kim Từ ôn hòa bẩm báo:

“Bẩm sư tôn, thiếu niên kia hiện đang ở Thanh Liên Hiên, chờ kính trà dâng sư tôn.”

Sở Ngoạ Vân lúc này mới phát giác, đã là một ngày một đêm trôi qua. Trong thế giới trò chơi, thời gian trôi nhanh hơn phàm giới không ít.

Hệ thống vang lên: 【Đinh! Nhiệm vụ tuyến chính “Ngược đãi vai chính” đã được ban bố, mời tiếp nhận.】

Tên nhiệm vụ quả thật tà ác đến mức khiến người hít thở không thông. Sở Ngoạ Vân không chút do dự, thốt:

"Tôi không nhận! Dù sao thì điểm cũng bị trừ hết rồi còn đâu!”

【Ngươi có hai lựa chọn: A, tiếp nhận. B, cự tuyệt, sau đó — chết. Mời lựa chọn.】

Không nhận nhiệm vụ sẽ chết? Trên đời này sao lại có hệ thống bá đạo đến như vậy! Sở Ngoạ Vân run rẩy trong lòng, ôm đầu rầu rĩ nói:

“Vậy thì… ta chọn chết cho rồi.”

Mãi đến khi giao diện hệ thống dần dần tối lại, cậu mới thở dài, đành chọn A.

Kim Từ lại hỏi:

“Sư tôn, ngài ổn chứ?”

“Tới đây.” Sở Ngoạ Vân đáp.

Lần đầu tiên chính thức gặp mặt nhân vật chính, cậu liền chỉnh đốn dung nhan, vươn vai một cái, cố nặn ra thần thái rạng ngời như thể đại biểu cho Tinh thần của 500 doanh nghiệp mạnh nhất phàm giới.

Mà bên trong Thanh Liên Hiên, Long Tà cũng đang quỳ gối, tim đập thình thịch, phấn khích đến mức không ngừng vò góc áo, chẳng biết đặt tay chân vào đâu.

Theo quy củ Tiêu Dao Tông, đệ tử mới nhập môn sẽ dâng một sợi dây vàng tượng trưng cho lễ nhập môn làm quà ra mắt, nếu tông sư tiếp nhận thì tức là hai bên xem vừa mắt nhau. Sau khi được dẫn vào động phủ của sư tôn, đệ tử lại dâng trà ra mắt, sư phụ sẽ ban tặng một ít bí tịch, tiên đan hoặc linh thạch làm lễ kiến diện. Cũng có kẻ bủn xỉn, chỉ nói đôi ba câu rồi đuổi người đi.

Hôm qua, Long Tà từ chỗ Kim Từ lấy được một sợi dây vàng, còn mặt dày hỏi sư huynh cách pha trà sao cho đúng lễ. Cả đêm không ngủ, thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, đến mức đục một mặt tường để nhóm lửa, mới tạm thời pha ra được một bình trà không quá khó uống. Hắn chỉ mong Sở Ngoạ Vân sau khi nếm thử sẽ có thể hơi hài lòng một chút.

Cửa phòng mở ra, Sở Ngoạ Vân bước ra khỏi phòng, đi qua hành lang hoa anh đào.

Tiêu Dao Tông chia thành bảy tám khu vực, mỗi khu đều do một vị thái thượng trưởng lão đức cao vọng trọng cai quản. Phần cậu quản chính là đảo Sương Mù phía đông. Nơi đây quanh năm sương mù bao phủ, khí hậu ẩm thấp, linh khí sung túc, rất hợp cho việc bế quan tu luyện.

Trên đảo trồng đến ngàn gốc anh đào. Hoa anh đào trong phàm giới chỉ nở trong thời gian ngắn, nhưng ở đây vì linh khí thịnh vượng nên có thể nở rộ suốt nửa năm, tạo thành một biển hoa phấn hồng mộng mị, như tiên cảnh nhân gian.

Vừa đi, cậu vừa hồi tưởng lại chi tiết trong nguyên tác. Truyện cậu mới đọc chưa lâu, ký ức còn rõ mồn một. Cuối cùng dừng lại trước cửa Thanh Liên Hiên, lại không dám bước vào.

Kim Từ chu đáo đẩy cửa giúp cậu.

Bên trong là một bóng người nhỏ bé đang cung kính quỳ giữa đại sảnh. Bên cạnh có vài đệ tử khác đang thấp giọng nghị luận, nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.

“Không biết vì sao sư tôn lại nhặt một tên phế vật như vậy về...”

Trong đó có một đệ tử dáng người thấp lùn, mặt mũi tròn vo như quả bí đỏ, lại là kẻ to miệng nhất, lời lẽ khinh khi, mắng chửi không kiêng dè, mồm mép liên hồi khiến người ta chướng tai.

Long Tà nghe xong càng thêm hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch như quỷ, cả người cứng đờ, hai tay run lên.

Ngay khoảnh khắc Sở Ngoạ Vân xuất hiện, cả đại sảnh bỗng yên lặng như tờ.

Long Tà sống lưng thẳng tắp như cây cung kéo căng.

Còn Sở Ngoạ Vân… da đầu cũng theo đó mà căng cứng lại một trận.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play