__________

Ly Ca Khúc là chủ nhân của hai phân viện trực thuộc Tiêu Dao Tông —— Vạn Y Các và Phi Đan Viện. Ông là một đại phu trung niên, tính tình hiền hòa, gương mặt cũng hiền từ, nhìn qua có vẻ rất dễ tiếp xúc. Vì vậy Sở Ngọa Vân mới mở miệng dò hỏi.

Ly Ca Khúc đáp: “Long Tà à? Ta chưa từng nghe qua, sư huynh sao lại cảm thấy hứng thú với người này?”

Sở Ngọa Vân gõ đầu, chợt vỗ đùi —— vai chính lúc đầu đâu phải là một phế vật sao? Tư chất chắc chắn là đội sổ, nơi này lại là đại điển bái sư, tất cả thí sinh đều là thiên chi kiêu tử đã vượt qua kỳ khảo hạch tuyển sinh, nam chính nhất định đã bị loại.

Vậy chẳng phải có nghĩa là… mình đã bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ vai chính, đồng thời cũng bỏ lỡ luôn toàn bộ các đoạn ngược thân ngược tâm trong cốt truyện?

Câụ biết rõ bản tính của Sở Ngọa Vân nguyên tác —— già mà chẳng đứng đắn, độc mồm độc miệng; lại càng biết tính cách của nam chính sau khi hắc hóa là loại gì. Sở Ngọa Vân coi Long Tà như lô đỉnh nuôi từ bé, cam chịu khổ cực, mặc người đánh chửi. Kết quả Long Tà chỉ nhẹ nhàng búng một cái —— xong đời! Thành công thoát khỏi ma trảo, oai phong trở lại, đạp lên nhân tra dưới chân, rồi phát động kế hoạch trả thù điên cuồng. Cuối cùng, Sở Ngọa Vân bị đám yêu thú do Long Tà nuôi từ nhỏ ăn sống nuốt tươi, chết không toàn thây, máu thịt be bét. 

Thử nói xem, là một vai ác lót đường, vì sao không theo hướng “giết huynh đệ của nam chính, diệt cả nhà nam chính, đào mộ tổ tiên nam chính” —— mấy chiêu thường thấy trong truyện? Cứ nhất quyết phải động đến điểm mấu chốt sinh tử của người ta.

Quyết không thể dẫm lên vết xe đổ của nguyên chủ!

Tránh xa nam chính, cả đời bình an.

Đó chính là lý tưởng mạnh mẽ nhất của Sở Ngọa Vân sau khi xuyên vào sách.

Hiện tại không cần tốn công tốn sức gì cả, lập tức thực hiện!

Khung thoại của hệ thống nhảy ra: 【 Việc né tránh cốt truyện là vô ích, ngài cần đối mặt với các mắt xích then chốt trong cốt truyện, thu nhận vai chính Long Tà làm đệ tử. 】

Sở Ngọa Vân thử hỏi: “Nếu tôi không làm thì sao?”

Hệ thống: 【 Nhiệm vụ sơ cấp thất bại, trò chơi kết thúc. Tài khoản của ngài sẽ bị xóa, bị trục xuất trở về thế giới thực.

Sở Ngọa Vân như một cọng rong biển đung đưa trong gió: “Vậy thì tốt quá rồi! Mau xóa tài khoản đi!”

Hệ thống: 【 Nhắc nhở thân thiện: Ở thế giới thực, sau khi được bác sĩ chẩn đoán, ngài đã chết não. Ba giờ trước, người nhà đã hỏa táng thi thể ngài, hiện tại đang trên đường đưa tro cốt đến nghĩa trang “Tầm Tiên”. 】

Hiệu suất làm việc của nhà hỏa táng bây giờ kinh khủng vậy sao?

Tới nước này thì hết cách rồi, cậu đã không thể quay về theo kế hoạch ngâm nước nóng* của cậu nữa.

(*nghĩa là: nghỉ ngơi, sống an nhàn)

Tắt khung thoại, Sở Ngọa Vân trở lại cốt truyện trò chơi. Việc đầu tiên cậu làm chính là hét lớn với tất cả nhân vật trong truyện:

"Những đệ tử bị loại đâu? Bọn họ đi đâu rồi?”

Ly Ca Khúc bị cậu hỏi đến ngơ ngác: “Bị loại thì đương nhiên đã xuống núi rồi.”

Hỏng rồi! 

Trong đầu Sở Ngọa Vân lập tức vang lên chuông báo động. Nếu nam chính đã quay về quê trồng trọt, thì —— nơi cậu sẽ bị trục xuất về nghĩa địa! 

Cậu còn chưa muốn sớm gặp lại Thượng Đế đâu! Hu hu!

Mục Ly Trần phá lệ lên tiếng một câu: “Cũng có vài người bám riết không đi, cứ quấn lấy ngoài cổng sơn môn không chịu rời, ngươi quan tâm đám rác rưởi đó làm gì?”

“Thật sao?” 

Một tia hy vọng nhỏ nhoi lại cháy lên, Sở Ngọa Vân lập tức ngự phong bay về phía bậc thang trước cổng sơn môn, nơi còn hơn trăm người của đại điển bái sư đang đứng hai bên nhìn nhau.

Tới muộn về sớm, khiến chưởng môn Nhạc Di giận đến mức râu cũng run lên, Mục Ly Trần lạnh lùng cười khẩy, Ly Ca Khúc và mấy vị trưởng lão khác chỉ biết thở dài.

Bay lượn trên trời đã chán, nhưng vì bị hệ thống ép buộc, Sở Ngọa Vân chẳng còn tâm trạng mà trải nghiệm cái gọi là cảm giác trong game nữa. Nhìn ra phía cổng sơn môn, dưới ánh nắng hè chói chang, vài thiếu niên ăn mặc lôi thôi, thần sắc uể oải đang chậm rãi đi xuống núi. Những người trẻ bị đào thải này không được bái sư, lưu lại một nửa ở cổng núi. Dù không ai đuổi, nhưng cũng chẳng ai quan tâm đến ăn uống, phơi nắng dầm mưa, nhìn rất đáng thương. Lâu dần, một số người thức thời cũng đành rời đi.

“Mau nhìn kìa, còn có người đang quỳ đấy!”

 Một thiếu niên áo xám chỉ về phía một bóng người nhỏ bé giữa đường nói với bạn mình.

“Trời nắng như đổ lửa thế này, hắn quỳ đã bao lâu rồi?”

“Ngươi xem giày rơm của hắn kìa, sắp rách nát đến nơi, chắc là từ rất xa đi bộ đến từng bước một…”

“Thì có ích lợi gì chứ? Tưởng quỳ xuống bán thảm thì tiên nhân sẽ để ý sao? Bái sư nhìn vào là tư chất, hiểu không, là trời sinh đấy. Có cố gắng thế nào cũng không cứu vãn nổi đâu…”

Người mở miệng châm chọc là một thiếu niên mặc hoa phục, thân hình mập mạp do ăn uống đầy đủ, sau lưng còn dẫn theo hai gia nhân. Gã là công tử nhà giàu ở thị trấn gần đây. Nghe gã nói xong, các thiếu niên xung quanh đều lộ vẻ uể oải — chẳng phải bọn họ ở lại đến giờ đều ôm một tia hy vọng mong manh hay sao? Trông chờ có vị trưởng lão nào đi ngang liếc mắt nhìn trúng, thu nhận vào môn phái, cho dù chỉ làm đệ tử sai vặt cũng đã là tốt số.

Ở giữa sân có một thân ảnh nhỏ gầy, y phục rách nát, sắc mặt vàng như nến, đang quỳ thẳng dưới nắng chói chang, thần sắc vô cùng chuyên chú. Ánh nắng như thiêu đốt làn da hắn, mồ hôi chưa kịp chảy đã bốc hơi tan mất.

Công tử nhà giàu kia vốn vì bị loại nên đang bực tức, lại thấy chẳng ai tán đồng mình, tức giận liền bùng lên. Gã giơ chân lên, lấy chiếc giày ném thẳng vào mặt thiếu niên đang quỳ.

Thiếu niên bị đánh trúng, vậy mà chẳng nhúc nhích, thân hình nhỏ bé dính sát mặt đất như một ngọn núi, ánh mắt không đổi lấy một phần.

“Ngươi dám phớt lờ ta à?!” Công tử giận dữ, vung tay triệu ra một đoạn lang nha bổng — vậy mà là một món pháp khí cấp Hoàng.

“Thiếu gia, bỏ đi thôi,” Hạ nhân mặt mày khổ sở, “Lão gia đã dặn là không được gây chuyện ở Tiên Sơn mà!”

“Ta mặc kệ! Hôm nay bổn thiếu gia phải dạy dỗ tên tiểu quỷ không biết điều này một trận!”

Tiếng bổng vung vút vang lên bên tai, nhưng chỉ trong chớp mắt trước khi chạm vào làn da thiếu niên, liền có tiếng xé gió, vũ khí bị chém thành vô số mảnh vụn.

Tiếng hét vang lên không phải của thiếu niên, mà là tiếng rên rỉ đau đớn của công tử kia.

“A a a!” Đám thiếu niên vây xem đồng loạt hét to. Chỉ thấy công tử tay cầm lang nha bổng giờ trống rỗng, trên cánh tay hiện vô số vết thương, máu chảy đầm đìa như nước lũ, không rõ là bị thứ gì sắc bén chém qua. Còn bàn chân bị mất giày thì sưng phồng như đầu heo, bên ngoài đỏ rực như bị luộc chín, lại như bị vô số độc trùng cắn xé.

“Ngứa quá a!” Công tử ngã xuống đất, điên cuồng gãi chân mình, vừa cào liền xé cả một mảng da, vết thương nơi tay đau nhói tận tim.

“Ôi trời ơi, công tử nhà ta làm sao thế này!” Bọn hạ nhân hoảng loạn chạy tới.

“Đồ tiểu yêu nghiệt, dám dùng tà thuật đối phó ta?!” Công tử chỉ vào thiếu niên hét lên, “Đánh chết hắn cho ta!”

Đám hạ nhân dám đứng trơ mắt nhìn thiếu gia nhà mình bị bắt nạt mà không ra tay thì khi về nhà chắc chắn không có kết cục tốt, bất đắc dĩ phải xông tới phía thiếu niên.

“Ai dám động đến đồ đệ của ta!!!” Một tiếng quát như sấm từ trên trời giáng xuống, âm thanh tựa như ngọc chạm chuông, lại ẩn chứa linh lực Nguyên Anh kỳ, khiến người nghe đều rùng mình sợ hãi.

“Tiên nhân tới rồi! Mau nhìn!”

“Là Thánh Hư Tử!!!”

“Trời ạ, là đảo chủ của Sương Mù Tùy Đảo!”

“Y nói gì? Ai là đồ đệ của y?!”

Trong ánh mắt đầy sùng kính của mọi người, Sở Ngọa Vân chậm rãi hạ xuống sơn môn, phía sau có vài tùy tùng quen mặt, Kim Từ thân cận nhất còn giương ô che nắng cho hắn.

Phía dưới, đám thiếu niên lập tức kích động, hò hét loạn xạ khi thấy tiên nhân giáng thế.

Thanh y tiên quân đứng ngược sáng, phong tư yểu điệu, khí chất siêu phàm, lơ lửng giữa không trung.

Long Tà ngước mắt nhìn lên từ tư thế quỳ, trong ánh nắng chói chang chỉ thấy một bóng hình thon dài vượt khỏi trần thế, cùng với một vòng thiên luân tỏa ánh sáng rực rỡ.

Ánh mắt trong trẻo của Long Tà rơi lên người Sở Ngọa Vân, mà Sở Ngọa Vân cũng đang nhìn lại hắn. Long Tà cảm thấy miệng khô rát, môi nứt nẻ, tiên nhân kia nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh, thiếu niên suýt tưởng mình đang mơ.

Kỳ thực, Sở Ngọa Vân từ xa liền nhận ra người đang quỳ kia, không khỏi thầm lẩm bẩm một câu: "Đúng là tạo nghiệt mà.”

Lúc này, hệ thống bỗng lên tiếng: 【 Nhắc nhở: Hãy nhanh chóng trấn an mọi người, ổn định cục diện, và mau chóng thu nhận vai chính vào môn hạ. Nếu vượt quá thời gian, hậu quả tự chịu! 】

Sở Ngọa Vân cả kinh, lập tức giả vờ ho khan hai tiếng, trong khi cậu ấm kia còn đang gào khóc thảm thiết, hắn ung dung đảo mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng chỉ vào Long Tà, thúc giục linh lực phóng âm thanh ra ngoài: “Ngươi, nhập môn phái Tiêu Dao Tông dưới trướng Thánh Hư Tử ta, lập tức theo ta nhập môn.”

Mọi người ồ lên!

Hàng chục ánh mắt cùng lúc dồn về phía Long Tà, có chấn động, có ghen ghét, còn có không ít hối tiếc.

Long Tà dường như vẫn đang phân biệt rốt cuộc là thật hay ảo giác do cảm nắng mà ra. Vẻ mỏi mệt và đau thương trên mặt cuối cùng không che được nụ cười hạnh phúc, nhưng lại là nụ cười đáng thương hề hề.

Sở Ngọa Vân thấy vậy, ngực như bị chẹn lại. Mới chỉ mười tuổi mà đã bị cuộc sống mài mòn đến nỗi không còn hình người.

Cậu siết chặt tẩu thuốc, quay người đi, lạnh lùng nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì.” Dứt lời liền dẫn đám tùy tùng rời đi.

Người hầu của công tử xui xẻo kia vội kêu: “Tiên nhân, xin cứu thiếu gia nhà chúng tôi!”

Sở Ngọa Vân suýt quên mất chuyện mình vừa ra tay vì đồ đệ, lạnh giọng đáp: “Dám ỷ mạnh hiếp yếu đồ đệ ta, bị trừng phạt một tay một chân, chịu ba ngày. Hết thời gian sẽ tự khôi phục như cũ.”

“Cảm ơn tiên nhân, cảm tạ….” Người hầu quỳ trên đất dập đầu lia lịa. Ngẩng đầu lên đã chẳng thấy tung tích tiên nhân đâu.

Bảy tám thiếu niên lập tức vây quanh Long Tà, hỏi tới hỏi lui, trong lòng vừa hâm mộ vừa ganh ghét, còn có chút hối hận. Họ cảm thấy nhất định đây là một loại khảo nghiệm, nếu lúc đó là mình quỳ dưới nắng gắt, có lẽ đã được thu nhận rồi. Đáng tiếc chỉ có tên tiểu tử gầy gò bẩn thỉu kia nắm chắc được cơ hội.

Long Tà khẽ cong khóe môi, đầu óc trống rỗng, thân thể nhẹ bẫng như không, lời người khác nói cũng không nghe rõ nữa.

Đầu gối hắn quỳ đến tê dại như gỗ mục, đành phải từ từ quay đầu nhìn về phía sau. Rừng sâu núi cao nối tiếp nhau, con đường núi dài dẫn vào tầng mây, trên vách đá dựng đứng mở ra vạn bậc thang. Phàm nhân chỉ nhìn thôi đã sợ, vậy mà lão hòa thượng từng cõng hắn từng bước bò lên. Hắn nhớ dáng vẻ lão hòa thượng mệt lả giữa sườn núi, bảo hắn nhất định phải tu hành, sống đời bình an hạnh phúc; cũng nhớ khi đo lường linh căn, đệ tử Tiêu Dao Tông hờ hững nói hắn tư chất không tốt, không thể nhập môn.

Mọi mất mát hóa thành cố chấp, quỳ cũng không lay chuyển, như chịu hình trong địa ngục quỷ hỏa, cả thân tâm bên bờ sụp đổ. Nhưng ngay khi sắp ngã xuống, một bóng áo xanh nhẹ nhàng bước đến như thần tiên giáng thế. 

Hắn không cần coi bốn bể là nhà nữa.

Hắn đã làm được. Hắn thật sự đã có chỗ dựa, có đường đi phía trước, có cả một vị sư tôn là Thái thượng trưởng lão của một trong ba đại phái tu chân — điều mà cậu chưa từng dám mơ tới.

Ý thức dần dần mơ hồ, hắn nhìn về phía bậc thang sơn môn, khép mắt lại, mang theo thống khổ lẫn mãn nguyện mà ngã gục.

---

【Đinh! Chúc mừng ngài hoàn thành tuyến cốt truyện “bái sư”, nhận được 100 điểm.】

Trong nội đảo Sương Mù Tùy Đảo, Sở Ngọa Vân trở về tẩm điện của mình. Lúc này, hệ thống đột ngột xuất hiện…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play