_________

Sở Ngọa Vân giật nảy mình — cậu vừa mới xuyên thư, liền phải chạm mặt với Long Tà ở thế giới này. 

Cái thân già của cậu tiêu hóa không nổi đâu.

Một suy nghĩ chợt lóe —— hay là, ngay ngày đầu tiên nam chính báo danh thì dứt khoát từ chối thu nhận hắn luôn. Nam chính thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm, tốt nhất là quay về quê trồng rau nuôi cá. Như thế cậu có thể tránh khỏi việc phải đối mặt với nam chính, thoát khỏi kết cục tìm đường chết trong nguyên tác sao? Dù không thể trở về thế giới hiện thực, ít nhất cũng có thể sống an ổn cả đời trong tu chân văn, một mình hưởng thụ năm tháng yên bình tươi đẹp?

“Tốt! Ngươi… Kim Từ à, ngươi đi báo với chưởng môn trước, vi sư đến ngay!” 

Đọc nguyên tác đến rách cả mắt, thân là người xuyên thư, Sở Ngọa Vân cực kỳ tự nhiên mà đóng vai nhân vật sư tôn.

“Dạ, sư tôn.”

Nhân vật Kim Từ này, trong nguyên tác chính là đại đệ tử của Sở Ngọa Vân, hình tượng cần cù thật thà, tồn tại mờ nhạt. Mỗi lần xuất hiện đều theo kiểu: Sở Ngọa Vân bảo Kim Từ đến chỗ trưởng lão nào đó lấy linh bảo, kêu đi lên núi đào tiên thảo, hay bắt đi thêm mù tạt vào đồ ăn cho Long Tà… vân vân và mây mây. Chỉ cần là mệnh lệnh của Sở Ngọa Vân, Kim Từ đều nghe theo không một lời than vãn, làm việc chăm chỉ không cần thù lao, quả thực là công cụ hình người tốt nhất.

Sở Ngọa Vân đối với công cụ hình người thì chỉ có lấy lệ, nói là đến liền đến, trên thực tế thì chậm rãi lề mề.

Mặc quần áo, rửa mặt không thể tránh được, mất công một phen mới khoác lên người bộ đạo bào rườm rà, cậu lại đứng ngẩn người nửa buổi, chậm rãi đi đến trước tủ quần áo có gương đồng.

Nghĩ tới hành vi thấp hèn của nguyên chủ, vốn tưởng người này hẳn phải có cái bộ dạng nham nhở đáng ghét, hoặc giống ông chú trung niên đầu dầu mặt bóng, ai ngờ nhìn kỹ lại không đến nỗi — vóc dáng cao gầy, khí chất tiên phong đạo cốt, không nói là siêu phàm thoát tục thì ít nhất cũng là trang nghiêm thanh tú.

Chỉ tiếc một tiểu tiên nam đẹp đẽ như thế, vừa gặp được thiếu niên nam chính liền giống như sa vào lưới tình, tiên phong đạo cốt bay sạch không còn, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ làm thế nào gây phiền phức cho nam chính.

Mười lăm phút sau, Sở Ngọa Vân dẫn theo bảy tám đệ tử, từ một hòn đảo nhỏ phủ đầy hoa anh đào ngự phong bay lên, hướng về đại lục xa ngàn dặm mà đi, chậm rãi đáp xuống trung tâm đại bản doanh Tiêu Dao Tông —— Ngự Linh Điện.

Dưới cung điện tiên gia rộng lớn, gần trăm thiếu niên thiếu nữ đang cung kính quỳ ngồi. Bọn họ đều đã vượt qua khảo hạch, chỉ chờ các trưởng bối của Tiêu Dao Tông đến nơi, là có thể bắt đầu nghi lễ bái sư chọn thầy.

Sở Ngọa Vân mang theo tâm tình vừa mong chờ vừa khó chịu, miệng ngậm tẩu thuốc lén hút, ngó nghiêng khắp nơi, nóng lòng muốn xem nam chính “diện mạo bình thường” trong nguyên tác rốt cuộc là dạng “bình thường” cỡ nào.

Bên cạnh truyền đến một câu mỉa mai: “Lại tới gieo họa hạt giống tốt à?”

Quay đầu nhìn lại, liền nhận ra người này —— nhân vật giỏi đánh nhất trong thế hệ trẻ của Tiêu Dao Tông —— Mục Ly Trần.

Hệ thống ấm áp nhắc nhở: 【Nhân vật lên sân khấu: Đồng môn sư đệ của Sở Ngọa Vân —— Mục Ly Trần, song kiếm “Trạm Kim” và “Xích Tiêu”.】

Không cần nói nhiều, nhìn làn da đồng cổ, thân hình cường tráng, bắp tay lực lưỡng, eo thon vai rộng, hai thanh kiếm to sáng loáng sau lưng, Sở Ngọa Vân biết ngay đây là nhân vật thần thánh phương nào. 

Người này là kiếm tu duy nhất dùng song kiếm trong cả quyển sách, chiến lực đáng gờm, được gọi là kiếm tiên, là kiểu nhân vật mà cả trong và ngoài sách đều được người người tôn kính.

Trong nguyên tác, Mục Ly Trần và Sở Ngọa Vân cùng bái dưới một sư phụ. Tuy Mục Ly Trần lớn tuổi hơn, nhưng lại vào môn sau, phải gọi Sở Ngọa Vân là “sư huynh”.

Hai vị tiên lão lớn lên cùng nhau, học chung một thầy, vậy mà quan hệ đặc biệt kém. Bởi vì Sở Ngọa Vân thích đặt biệt danh cho Mục Ly Trần, mà những biệt danh ấy vô cùng bất nhã, đâm trúng chỗ đau của một nam nhân kiêu hùng, khiến y mất hết mặt mũi, giận đến phát điên. Mỗi lần Sở Ngọa Vân mở miệng nói mấy câu độc mồm độc miệng là Mục Ly Trần liền hận không thể kéo hắn cùng nhau nhảy xuống núi tự vẫn.

Từ câu nói đầu tiên của Mục Ly Trần đã có thể suy ra, nguyên chủ trước đó đã làm không ít chuyện đoạt đồ đệ, cực kỳ vô đạo đức.

Sở Ngọa Vân nhanh chóng động não, cân nhắc cách đối xử giữa nguyên chủ và vị này, mặt không đổi sắc, một tay nhét thêm hai lá cây vào tẩu thuốc, mắt híp híp: 

“Mục sư đệ bên đó thiếu người quét dọn à? Đồ nhi của ta nhiều lắm, sư đệ cứ việc chọn.”

Mục Ly Trần hừ lạnh một tiếng, lúc này có hai đạo nhân trung niên đi đến. Một người đứng ở giữa, giữa trán có ấn ký chưởng môn, y phục sang trọng, dung mạo đoan chính, sắc mặt không giận mà uy. Người còn lại ăn mặc mộc mạc, bên hông đeo ngọc, thần sắc hòa nhã, ôn tồn lễ độ, khiến người như đắm mình trong gió xuân.

Sở Ngọa Vân kính cẩn thi lễ: 

“Chưởng môn sư huynh, Ly sư đệ.”

Ly Ca Khúc mỉm cười đáp lễ. 

Chưởng môn Tiêu Dao Tông – Nhạc Di Quân, sắc mặt hơi kinh ngạc, vuốt râu nói: “Sư đệ cuối cùng cũng đến.”

Mục Ly Trần phụ họa: “Toàn giới mấy trăm hào kiệt đều đang đợi Sở sư huynh đấy."

Chưởng môn Nhạc Di Quân sắc mặt cũng lộ ý bất mãn, hiển nhiên không hài lòng chuyện Sở Ngọa Vân đến trễ, Sở Ngọa Vân chỉ đành cúi đầu nhận lỗi, nhưng cũng không phải chuyện lớn, chưởng môn lập tức tuyên bố bắt đầu nghi thức thu đồ.

Các đệ tử trẻ tuổi lần lượt tiến đến trước điện, đặt dây thừng kim sắc trong tay lên khay bạc trước mặt các trưởng bối. Sợi dây này đại diện cho lễ vật nhập môn, đặt ở ai trước mặt, tức là nguyện ý bái người đó làm thầy. Còn sư phụ thì không phải ai tới cũng nhận, sẽ dựa theo linh căn, khảo nghiệm hay các hình thức khác để quyết định có thu nhận hay không. Nếu bị từ chối, đệ tử vẫn có thể chọn lại.

Mọi người trật tự nghiêm chỉnh, không ngoài dự đoán, người được hoan nghênh nhất chính là đại cao thủ đánh nhau Mục Ly Trần, tiếp theo đương nhiên là Sở Ngọa Vân —— có lẽ vì vẻ ngoài tiên phong đạo cốt của cậu khiến người ta ngộ nhận, chứ không biết tâm địa âm hiểm ác độc kia. 

Sở Ngọa Vân thở dài, phun ra làn khói tẩu, cảm khái: Con người quả nhiên là động vật cảm tính, từ xưa đến nay, trong sách hay ngoài đời đều như vậy.

Đám thiếu niên phía dưới nhìn thấy mặt cậu như quan ngọc, dáng như trúc ngọc, từng cử chỉ lười biếng lại quyến rũ, tựa như kinh hồng lướt sóng, mỗi lần thở ra hít vào đều như tiên khí lượn quanh, sùng bái dâng trào như nước lũ cuồn cuộn. Khay bạc trước mặt cậu chất đầy dây vàng.

Kết quả, Sở Ngọa Vân vung tay áo một cái, toàn bộ trả về. Các đệ tử ủy khuất nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại họ đầy mong đợi — bởi vì vẫn chưa thấy được mục tiêu của mình.

Bất đắc dĩ, Sở Ngọa Vân quay đầu tìm kiếm, tay dài chống cằm, nhỏ giọng hỏi Ly Ca Khúc đứng phía sau: “Không biết trong đám này… có ai tên là Long Tà không?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play