______
May thay, chưởng môn chỉ chạm vai cậu một lúc rồi vuốt râu, tâm trạng hài lòng mà rời đi.
Nữ chính Tống Linh Tinh chỉ mới mười tuổi, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo như tượng ngọc, làn da trắng nõn, giữa trán còn điểm một nốt chu sa tím nhạt, đẹp như hoa đào nở rộ. Trong muôn vàn đệ tử giống nhau như đúc, nàng nổi bật như hạc giữa bầy gà. Thân thế nàng cũng chẳng yên bình: từ nhỏ từng khắc chết cả một nhà. Sau này nhờ thiên tư hơn người, được bái nhập làm môn hạ của Thái thượng trưởng lão Sở Ngoạ Vân.
Sở Ngoạ Vân vô cùng hài lòng, đích thân trao cho nàng dây sợi dây vàng truyền tin, còn nhận ly trà kính sư nàng dâng, lại còn ban cho nàng một thanh kiếm “Mộng Uyên”. Phải biết, thông thường đệ tử phải tu luyện đến trình độ nhất định mới được lên Ngọc Hư Phong chọn kiếm hợp duyên. Nàng thì vừa mới nhập môn, đã được Thánh Hư Tử ban cho thanh linh kiếm thượng phẩm, khiến các đệ tử qua đường nhìn mà thổn thức không thôi. Ngay cả Sở Ngoạ Vân cũng chẳng nhịn được thầm than: “Đi cửa sau đúng là khác biệt hẳn.”
“Tống Linh Tinh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại đệ tử thứ một trăm hai mươi ba của Tiêu Dao Tông ta. Ngươi tư chất xuất chúng, sau này ở đảo cần phải khắc khổ tu hành, giữ vững bản tâm, học hỏi các vị sư huynh sư tỷ. Còn nữa, đừng giao du với đám linh căn thấp kém như mèo chó kia.”
Cậu nói rất rõ ràng, ám chỉ chính là Long Tà. Mọi người ở đây đều hiểu. Sở Ngoạ Vân không đổi sắc mặt liếc nhìn Long Tà đang thu mình trong góc, thần sắc u ám, thấy hắn mặt mày bị thương, chỗ băng bó còn lộn xộn, trong lòng cậu như bị đâm một cái.
“Đệ tử đã rõ.” Tống Linh Tinh cười khúc khích nhìn Sở Ngoạ Vân, giọng ngọt ngào như oanh ca.
Rõ cái đầu ngươi! Sau khi nhập môn, ta bảo ngươi đi đông ngươi lại đi tây, bảo đánh chó ngươi lại đuổi gà, bảo đừng qua lại với Long Tà thì ngươi ngay hôm sau liền lấy thân báo đáp hắn. Đọc đến đây, trong lòng Sở Ngoạ Vân không khỏi mắng thầm.
Hai buổi lễ bái sư, đãi ngộ khác biệt như trời với đất. Sở Ngoạ Vân cũng chẳng nói phải trục xuất Long Tà khỏi đảo, thế là hắn cứ thế bị lưu lại, chẳng ai hỏi han, chẳng ai quan tâm. Hắn ngủ nhờ trong phòng chất củi, bọc lấy quần áo cũ rách, tương lai mờ mịt chẳng thấy đường đi.
Nhưng Sở Ngoạ Vân thì chẳng mảy may lo lắng, bởi vì theo nguyên tác, nữ chính sẽ lấy tấm lòng dịu dàng mà bù đắp cho hắn.
Ngoài “Mộng Uyên”, Sở Ngoạ Vân còn ban cho Tống Linh Tinh rất nhiều tiên đan linh dược, trong đó có cả Kim Sang dược chuyên trị ngoại thương. Theo nguyên tác, đêm đó nàng sẽ len lén tới phòng bếp, mang thuốc cho Long Tà, dịu dàng ân cần, trở thành một tia sáng ấm áp đầu tiên trong lòng nam chính.
Thế nhưng… một ngày trôi qua, chẳng có động tĩnh gì.
Sở Ngoạ Vân sốt ruột đến phát điên, nhưng lại không thể ra tay. Dù sao Long Tà là Ma tộc, năng lực khôi phục thể chất vượt xa người thường, thương thế đáng ra sớm đã hồi phục!
Lúc này hệ thống lại nhảy ra thúc giục:
【 Nhiệm vụ “Đưa thuốc” trong cốt truyện chưa hoàn thành, mời ngài nhanh chóng hành động! Nếu không sẽ bị trừ 50 điểm. 】
?????
“Đưa thuốc là nhiệm vụ của nữ chính, tại sao tôi phải lo? Cái gì mà đạo lý vớ vẩn gì vậy? Liên quan gì tới tôi chứ?”
Hệ thống: 【 Duy trì độ hoàn thành cốt truyện là trách nhiệm của ngài. 】
“Vậy giờ phải làm sao? Chẳng lẽ ta phải nửa đêm kêu nàng dậy bắt nàng đi đưa thuốc à?”
Hệ thống: 【 Ngài có thể tự do lựa chọn cách thực hiện. Thời gian còn lại: 36 phút. 】
Sở Ngọa Vân lúc này đã bất đắc dĩ đến cực điểm. Thấy thời gian sắp trôi hết, cậu cắn răng, vận linh lực, lật tay thi triển một pháp thuật nho nhỏ, thân hình khẽ chấn liền hóa thành dáng vẻ Tống Linh Tinh. Cậu lấy ra mấy bình đan dược và thuốc mỡ tự mình luyện hóa, nhanh chóng đi về phía phòng chứa củi.
Hệ thống vậy mà im lặng không động tĩnh, cũng không phát cảnh báo vi phạm quy tắc.
Nguyên tác được viết từ góc nhìn của nam chính, nói cách khác, chỉ cần nam chính tin rằng người đưa thuốc là Tống Linh Tinh, vậy thì chính là nàng. Còn về logic tình tiết gì đó, chỉ cần người đọc không truy xét, đôi khi có sơ hở cũng chẳng sao. Truyện trên thị trường, hố không lấp, sạn khắp nơi chẳng phải bình thường sao?
Sở Ngọa Vân vì sự lanh lợi của chính mình mà âm thầm giơ ngón cái. Chớp mắt đã đến trước phòng củi, đột nhiên cậu liếc thấy điếu thuốc vẫn còn cầm trong tay.
'Sở Ngọa Vân' vốn là tay nghiện thuốc nặng, pháp bảo bản mệnh chính là cái điếu ngọc này – là một kiện tiên khí cấp Thiên giai, tên gọi “Phá Ải”, cuối ống thuốc phun ra làn khói đặc biệt, ngửi vào liền biết phẩm vị không tầm thường. Nhưng vì đã quen tay, quên mất biến hóa thuật không thể tác động lên tiên khí từ cấp Địa trở lên.
Bất quá cũng không phải chuyện lớn, cậu liền kẹp “Phá Ải” sau lưng, dùng áo bào che lại. Hít sâu vài hơi, ôm tâm trạng xúc động, cậu bước nhanh vào phòng chứa củi.
Phòng củi vốn là phòng bếp, còn có lò nấu, ban đầu dùng để nấu ăn cho đệ tử Luyện Khí kỳ cấp thấp. Nhưng mấy năm gần đây, tiêu chuẩn tuyển sinh của Tiêu Dao Tông ngày càng nâng cao, đệ tử nhập môn sớm đã bắt đầu tích cốc, phòng bếp từ lâu không còn ai dùng đến, liền trở thành nơi chứa củi lẫn tạp vật. Tro bụi giăng đầy, tối đen một mảnh, không hiểu tiểu tử kia làm sao chịu nổi qua đêm ở đây.
“Long sư huynh?” Cậu bắt chước giọng điệu của Tống Linh Tinh, cất tiếng gọi khẽ, song không có ai đáp lời.
Cậu duỗi hai ngón tay, nơi đầu ngón lập tức hiện lên một đoàn hỏa quang nho nhỏ, xem như soi sáng. Chỉ thấy nơi góc chất củi, có một bộ y phục đệ tử xếp gọn gàng, cùng một cái túi nước cũ rách. Nếu là người khác, chắc hẳn cho rằng Long Tà để lại vật dụng, rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng Sở Ngọa Vân biết rõ – kỳ thật là Long Tà vì sợ làm hỏng y phục mới, nên nhân lúc không có người liền thay lại y phục cũ của mình, tiết kiệm đến mức đáng thương.
Hắn mới vào tông môn hai ngày, trừ một bộ y phục mặc trên người, sư tôn chẳng hề cho thêm gì. Nghĩ tới đây, lòng Sở Ngọa Vân liền quặn lại như thắt.
Không thấy bóng dáng Long Tà, cậu đoán tám phần là ban đêm cô đơn, ấm ức chất chứa trong lòng không nói được, liền ôm cây anh đào nào đó mà lén khóc thầm. Hỏi hệ thống, xem còn lại bao nhiêu thời gian – chỉ còn một phút mười chín giây. Không nhiều thời gian, cậu vội đặt bình dược bên cạnh túi nước, định quay người rời đi thì chợt cảm thấy không ổn. Tay áo Càn Khôn lại lấy ra giấy bút, viết vội vài chữ “Linh Tinh”, đè dưới bình thuốc.
Nhiệm vụ đại công cáo thành, Sở Ngọa Vân như kẻ trộm trốn khỏi hiện trường.
Một hồi lâu sau, dưới bệ bếp có vật gì đó khẽ động, một bóng dáng nhỏ gầy từ trong bò ra. Từ nhỏ đã quen qua đêm trong miếu đổ nhà tranh, bất kỳ động tĩnh nào lúc nửa đêm cũng khiến hắn cảnh giác, phản xạ mà lập tức ẩn nấp. Lần này cũng không ngoại lệ.
Hắn lặng lẽ bước đến góc phòng, nhặt bình dược cùng tờ giấy lên, lẩm bẩm điều gì đó, đứng ngẩn thật lâu, như rơi vào trầm tư.
Trở về phòng, Sở Ngọa Vân trằn trọc khó ngủ.
Cả đêm, ánh mắt mờ mịt vô thố của thiếu niên kia cứ lởn vởn mãi trong đầu cậu. Cậu mất ngủ, nửa đêm ngồi trên giường, cầm “Phá Ải” hút từng hơi khói, vẻ mặt tiều tụy.
Ngược đãi trẻ em là tội ác! Khởi án ba năm đó! Xã hội văn minh mà còn có cặn bã thế này a a a…
Chớp mắt trời đã sáng, lòng vẫn chẳng thể bình ổn. Cậu muốn lôi hệ thống ra mắng một trận, nhưng nói chuyện với máy móc chỉ khiến bản thân tức đến chết. Cuối cùng, cậu nhớ lại chi tiết trong nguyên tác, hừng đông thì một mình rời khỏi đảo, đi tới lầu các thanh nhã bên cạnh Ngự Linh Điện.
Nơi ấy cách Ngự Linh Điện khoảng một tầm tên, quanh năm linh dược tiên thảo xanh tốt vây quanh, linh khí thanh khiết thấm vào tận xương tủy, thường có tu sĩ đến nuôi linh cầm. Gọi là lầu các, nhưng thật ra chia thành hai gian: phía nam treo biển “Vạn Y Các”, là nơi ở của trưởng lão dược tu; phía bắc dựng bảng đá khắc “Phi Đan Viện”, là chỗ ở của trưởng lão đan tu.
Chuyện này bắt nguồn từ trăm năm trước, Tiêu Dao Tông xuất hiện một đệ tử thiên phú song toàn cả luyện dược lẫn luyện đan – Ly Ca Khúc. Hai bộ môn tranh giành không ai chịu nhường, hai vị thái thượng trưởng lão vì muốn giành người mà đỏ mặt cãi nhau. Sau cùng, chưởng môn đích thân ra tay, thi triển bí thuật đỉnh cao của tông môn – Phân Thân Thuật – giúp Ly Ca Khúc tu luyện ra một thân phân thân. Thân chủ luyện đan, phân thân học dược. Hai người giống nhau như đúc, không thể phân biệt, nên ban cho mỗi người một khối ngọc bội, người ngoài nhìn ngọc mới biết ai là ai. Sau này hai thân đều đại thành, tiếp nhận truyền thừa từ hai trưởng lão.
Giống như app điện thoại chia đôi màn hình vậy – một ứng dụng dùng làm hai việc. Chưởng môn khi ấy đúng là đầu óc linh hoạt hiếm có. Sở Ngọa Vân thầm cảm thán.
Không biết lần trước dự đại điển thu đồ đệ, người cậu gặp là acc chính hay các phụ. Mà giờ đây, người cậu muốn tìm chính là acc chính – kẻ chuyên luyện đan kia.
Vừa hồi tưởng thiết lập trong truyện, cậu vừa bước đến Phi Đan Viện.
Trước viện là vườn dược rộng rãi rậm rạp, trồng đầy tiên thảo linh ba quý giá, linh khí đậm đặc hơn các dược điền khác mấy phần, hít vào liền thấy thần thanh khí sảng.
Một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm giữa bụi cỏ, cúi đầu chăm sóc linh dược.
Sở Ngọa Vân bước nhanh tới, vừa thấy liền kinh ngạc – người kia đang thuần thục nhổ cả gốc linh thảo tươi tốt trong đất, rồi tùy tiện vung tay vứt đi, vẽ nên từng đường cong xanh biếc giữa không trung.
Hắn đang… làm cỏ ư?
Nhưng rõ ràng không phải cỏ dại, mà là linh thảo đã phát ra tiên khí, ít nhất ba năm tuổi a! Rễ vừa rời khỏi đất, linh khí từ lá liền tản đi thấy rõ bằng mắt thường.
Nhổ xong một mảnh, Ly Ca Khúc lại lấy từ túi ra từng hạt giống linh dược phát ra linh khí, cẩn thận rắc xuống, dùng pháp thuật ngũ hành dẫn thủy tưới lên, miệng lẩm bẩm chú ngữ.
“Ly sư đệ!” Sở Ngọa Vân gọi.
Ly Ca Khúc thoáng giật mình, quay đầu lại, thấy người đến liền thở phào nhẹ nhõm: “Sở sư huynh không có chuyện thì không đến tam bảo điện, đã lâu không gặp.”
Sở Ngọa Vân tiến lên cười nói: “Ta cần tám viên Tố Hoàn Đan, muốn nhờ ngươi luyện một lò, không biết có rảnh chăng?”
“Được thôi, được thôi.” Ly Ca Khúc đáp lời, quay lại tiếp tục cuốc đất. “Chờ ta dọn xong mảnh vườn này sẽ luyện ngay cho huynh.”
Sở Ngọa Vân thấy hắn làm việc cần mẫn như vậy, liền tò mò hỏi: “Việc nặng thế này, sao ngươi phải tự mình làm? Phi Đan Viện không có đan đồng phụ trách sao?”
“Bọn họ bị ta sai đi luyện đan rồi.”
“Nhưng những tiên thảo này đều là ngươi cực khổ gieo trồng, sao lại nhổ hết?”
“Gieo nhầm, giờ không dùng được nữa.”
Phi Đan Viện đúng là khí phách, linh thảo ba bốn năm tuổi, nói nhổ là nhổ. Hơn nữa, đến tận bây giờ mới phát hiện gieo nhầm?
Ly Ca Khúc tiếp tục nhổ, rải, cuốc đất, trong miệng thỉnh thoảng thì thầm: “Tiểu tiên thảo ơi, tâm can bảo bối của ta , các ngươi nhất định phải lớn tốt nha…” khiến Sở Ngọa Vân không khỏi cảm thấy hắn có chút kỳ quái.
“Ngươi lại nhổ linh thảo của ta!!!” Một tiếng rống giận như sấm sét vang lên, khiến tai hai người ong ong.
Bang!
Một đạo nhân trung niên có dung mạo giống hệt Ly Ca Khúc lửa giận ngút trời bay tới. Tiếp đó, một cái tát thật mạnh quét tới, đánh bay Ly Ca Khúc ra ngoài Phi Đan Viện, mặt cắm đất trượt đi mấy trượng.