Tình huống cơ bản đã được giải thích rõ ràng, Alf lập tức kiến nghị rời khỏi G tinh.
Cuộc hỗn loạn nhỏ bọn họ gây ra ở G tinh là để che giấu tai mắt người ngoài. Trước đó, Alf đã thay mặt công tước gia tiếp xúc giao hảo, sau khi mang Bạch Du đi, bọn họ lập tức công bố rằng: “Bạch Du vì thân thể suy yếu nên từ nhỏ đã ở tinh cầu xa xôi dưỡng bệnh,” trực tiếp lược bỏ toàn bộ đoạn sinh hoạt tại G tinh.
Từng lưu lạc nơi đó không phải là điều gì đáng xấu hổ, nhưng với thân phận mẫn cảm hiện tại, việc trở về đế đô tất nhiên sẽ thu hút vô số ánh nhìn. Sẽ có người cố đào bới quá khứ ở G tinh của nàng để thử nàng.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Bạch Du cũng không cần thiết đem quá khứ của mình hoàn toàn bày ra trước mắt người khác.
Có lẽ vài nhà quý tộc linh thông tin tức sẽ nhanh chóng đoán được, nhưng không sao cả. Bọn họ đều là nhân tinh, chú trọng thể diện và lợi ích. Sẽ không có ai ngốc đến mức tự mình vạch trần cái gọi là “chân tướng”.
Nếu thật sự có kẻ không thức thời, Irlo gia cũng không phải ăn chay.
Rời khỏi trại giam của cục trị an, Nolan cùng Alf mỗi người đứng một bên, kèm Bạch Du chậm rãi bước đi, tách nàng ra khỏi đám người. Trên thực tế, cảnh vệ quân đã sớm dọn ra một con đường trống không người, không ai dám tới gần.
Ngoại trừ một người – Eri.
Eri cũng được phóng thích. Nàng rất muốn tới gần Bạch Du, nhưng hàng rào cảnh vệ quân như tường người ngăn chặn nàng. Eri cố gắng đẩy những người lính vạm vỡ ấy, lại liên tục bị họ lặng lẽ đẩy lui, chỉ có thể đứng nhìn Bạch Du từng bước đi qua trước mặt mình.
“Tiểu Du!”
Bạch Du hơi khựng lại. Nolan và Alf cũng dừng bước theo.
“Eri.” Bạch Du mỉm cười ôn hòa, ánh mắt dịu dàng, “Ta không sao. Là người nhà tới đón ta, họ muốn đưa ta về Đế Đô Tinh.”
Eri ngẩn ra, như bị ai đó đập mạnh một cú vào đầu, lắp bắp: “A?”
“Không cần lo lắng cho ta.” Bạch Du dịu dàng dặn dò, “Ngươi ở G tinh cũng phải tự lo cho mình. Đừng mua mấy bộ đồ kỳ lạ nữa, cố tích góp tiền. Trời mưa nhớ tìm chỗ trú, và đừng nhặt rác ăn trên đường.”
Eri: “…… A?”
Bạch Du giơ tay vẫy chào từ biệt, chậm rãi rời đi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Eri.
Eri gượng cười vẫy lại, chân run run như muốn đuổi theo, cố vượt qua cảnh vệ quân.
“Còn có thể tái kiến không, Tiểu Du? Nếu còn gặp lại, ngươi nhất định phải hạnh phúc, được không? Thế giới của ngươi không có ta cũng không sao, ngươi nhất định phải hạnh phúc ——”
Lời tiễn đưa mang theo nghẹn ngào dần biến thành tiếng khóc:
“Tiểu Du, Tiểu Du, ta Du a! Không có ngươi ta sao sống nổi ——!”
Vừa gào xong hai tiếng, trán nàng đã bị gõ mạnh một cái.
Eri ngẩng đầu, phát hiện người vừa đi khỏi, không biết khi nào đã quay lại – chính là Bạch Du.
“Ngươi có thể cơ linh chút không?” Bạch Du đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong mắt rõ ràng ánh lên ý cười, “Ta phát đạt rồi, sao có thể quên bạn thân duy nhất của mình chứ?”
Eri nước mắt ròng ròng: “Ngươi, thật là quá đáng! Dám trêu ta!”
Quá đáng, nhưng chơi rất vui.
Bạch Du cười khẽ, quay sang Nolan: “Ta muốn đưa nàng theo.”
“Được.” Nolan gật đầu không chút cảm xúc, như thể Bạch Du muốn đưa đi không phải người mà chỉ là... một con hamster.
---
Vừa khéo, thủ tục lưu thông dân cư cũng thuộc quyền quản lý của Cục Trị An. Bọn họ chỉ chờ tại chỗ hai phút, liền có người mang theo văn kiện đến để Eri ký tên. Eri run run rẩy rẩy cầm bút, vẽ lên một nét chữ như bùa chú, ký xong thì bị trực tiếp áp tải đến sân bay.
Tại sân bay, có bảy tám con phi thuyền quân dụng đỗ sẵn, ngoài ra còn có một con phi thuyền dân dụng khổng lồ.
Nolan cùng đội của hắn phụ trách điều khiển mấy con quân dụng phi thuyền kia, còn Alf thì đưa Bạch Du và Eri lên con phi thuyền dân dụng lớn kia. Bên trong phi thuyền vô cùng xa hoa, từng khoang đều được trang bị đầy đủ thư phòng rộng rãi và phòng nghỉ tư nhân sang trọng.
Eri có cảm giác mình bước nhầm vào một thế giới mới. Trong con phi thuyền thần bí này, nàng không ngừng khám phá, mỗi ngày đều phát hiện điều gì đó khiến người ta kinh hỉ —— ngay cả mấy robot mang trà rót nước mỗi ngày cũng đều rất đáng yêu. Nhàn rỗi không có việc gì, nàng lại đem chúng ra chọc ghẹo vài lần.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, nàng phát hiện những robot này quá mức thông minh. Càng tiếp xúc, nàng càng thấy tò mò với công nghệ được sử dụng trong chúng —— nói không chừng là loại kỹ thuật tiên tiến và quý giá nhất của đế quốc. Tò mò đến nỗi, nàng thậm chí từng có ý nghĩ tháo tung một con ra xem thử. Kết quả là, sau vài lần “giám sát,” đám robot kia mỗi khi thấy nàng từ xa liền nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Tới ngày thứ năm, sự hưng phấn của nàng cuối cùng cũng phai nhạt.
Sáng tám giờ, Eri lơ mơ tỉnh dậy. Nàng ôm gối đầu, lăn qua lăn lại vài vòng trên chiếc giường lớn mềm mại, rồi mới chịu lồm cồm bò dậy, lê bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Chiếc áo khoác dày cộp nạm đầy đinh tán mà nàng từng mặc đã sớm bị thay ra. Trong tủ quần áo hiện tại có đủ kiểu trang phục, đủ để nàng mỗi ngày thay một bộ mà không trùng lặp trong suốt một tháng.
Eri thay một bộ đồ thể thao đơn giản màu đen, kiểu dáng thoải mái, sau đó cột tóc thấp tùy ý, buộc thành đuôi ngựa hơi lỏng phía sau gáy. Gần đây ăn uống tốt, lại ngày ngày được dùng đủ loại dược phẩm chăm sóc cao cấp dành cho giới quý tộc, ngay cả mái tóc vàng óng của nàng cũng trở nên mượt mà bóng loáng, óng ánh mềm mại dưới ánh sáng dịu nhẹ.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, nàng soi gương một cái. Thiếu nữ trong gương tinh thần phơi phới, so với hình ảnh ngày trước ở G tinh, quả thật là một trời một vực.
Đây chính là sức mạnh của tiền tài.
Trong lòng Eri không khỏi dâng lên một tia kính sợ nhàn nhạt.
Cảm thán qua rồi thì cũng nên ăn sáng, nàng xoay người rời khỏi phòng. Khi đi ngang qua bàn làm việc, tiện tay từ khay trái cây lấy một quả táo đỏ mọng, cắn một miếng, vị thanh giòn ngọt lướt qua đầu lưỡi, khiến tâm tình cũng theo đó tốt lên.
Vừa nhai vừa thong thả đi tới khu nhà ăn, Eri liền thấy Bạch Du.
Nhà ăn được thiết kế với vài khung cửa sổ giả mang tính trang trí, mỗi khung cửa sổ đều hiển thị hình ảnh thực tế ảo của một vườn hoa mùa xuân. Dây leo xanh biếc quấn quanh khung cửa, phối hợp với khung cảnh ngoài “cửa sổ” khiến người ta nhìn vào chẳng thể phân biệt thật giả — trông qua như thể hoa viên bên ngoài thực sự hiện hữu.
Bạch Du đang ngồi bên một cửa sổ như thế, chuyên tâm đọc sách. Có vẻ nàng đã dùng xong bữa sáng, bởi vì lúc này Alf – với dáng vẻ chuẩn quản gia quý tộc – đang rót thêm trà vào chiếc ly đặt trước mặt nàng.
Rõ ràng mới chỉ quen nhau vài ngày, nhưng cả hai người họ lại như đã sớm hiểu rõ quy tắc sinh hoạt của đối phương. Alf vốn là quản gia hoàng thất, xử lý mọi tình huống xã giao hay sinh hoạt đều vô cùng chuẩn mực, chuyện này không có gì bất ngờ. Nhưng khả năng thích nghi của Bạch Du lại khiến Eri không khỏi kinh ngạc — nàng ấy vốn chẳng có nền tảng quý tộc gì, vậy mà lại nhanh chóng nhập vai, tự nhiên đến mức như thể sinh ra đã thuộc về thế giới này.
---
Tư thế ngồi uống trà của nàng đoan chính, ưu nhã mà không chút cẩu thả, so với những quý tộc Eri từng thấy trên TV cũng không khác là bao. Hàng mi buông nhẹ, đổ bóng mờ mờ lên làn da trắng ngà trơn bóng, hiện lên một vẻ nhợt nhạt lạnh lùng, lại toát ra thứ mị lực khiến người ta hoa mắt say mê.
Eri bước chân hơi khựng lại trong chớp mắt, sau đó lại làm như không có gì, tùy tiện ngồi xuống đối diện Bạch Du.
“Sớm.” Bạch Du nhàn nhạt chào, giọng điệu biếng nhác khiến cái hình tượng "cao quý không thể xâm phạm" lập tức sụp đổ một nửa. Rõ ràng không chỉ mình Eri bị chuyến hành trình dài ngày này làm cho mệt mỏi — trạng thái của Bạch Du thậm chí còn uể oải hơn cả nàng.
“Sớm, Tiểu Du.” Eri mở bảng thực đơn điện tử, vừa điểm món vừa hỏi: “Mấy ngày nay ngươi đều làm gì thế, sao trông mệt mỏi như vậy?”
“Bù lại văn hóa tri thức.” Bạch Du đẩy tập tài liệu trong tay sang cho nàng xem — loại sách lịch sử khô khan mà Eri chỉ cần lướt vài dòng là đã muốn ngáp dài. “Dạo này ta đọc mấy phần trọng điểm mà Alf chọn ra. Mấy thứ khác thì học lễ nghi và thường thức cơ bản với hắn.”
Tất nhiên, đống tài liệu khổng lồ kia nàng không thể đọc hết được. Phần lớn là Alf chọn ra các đoạn quan trọng để nàng xem qua, còn lại chính là dạy kèm trực tiếp. May mắn Alf là một người thầy rất tốt, mọi thứ hắn dạy đều xuất phát từ chủ nghĩa thực dụng, đảm bảo cái gì học xong là dùng được ngay.
“Cảm ơn ngài khen ngợi.” Alf mỉm cười, cúi đầu nhã nhặn, “Ta thật sự rất vinh hạnh khi có thể trở thành người hướng dẫn cho ngài.”
Eri thì vẫn thấy hơi khó hiểu: “Làm gấp như vậy để làm gì? Về đế đô rồi chẳng phải còn nhiều thời gian sao?”
“Alf không thể đi cùng ta về nhà. Hắn còn có việc của mình.” Bạch Du bình tĩnh trả lời, “Huống chi, hắn là quản gia của hoàng thất, không phải người hầu của công tước phủ.”
“Sao lại như vậy?” Eri líu cả lưỡi. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc, nàng đã đầy thiện cảm với Alf – một người quản gia vừa thông minh, vừa chu đáo đến từng chi tiết. Chẳng mấy chốc, nàng lại nghĩ tới chính mình, đưa tay chỉ mũi, sốt ruột hỏi: “Thế còn ta? Ta phải làm sao?”
Bạch Du hơi khép mắt lại, tựa người về sau dựa lên ghế, dùng lòng bàn tay ấm áp đỡ nhẹ giữa hai chân mày, giọng điệu như thể đã sớm đoán được phản ứng của nàng: “Ngươi sẽ đi cùng Alf.”
Eri sửng sốt, rồi nhanh chóng nhíu mày: “Tại sao? Ngươi định một mình trở về Irlo gia sao?”
“Nơi đó lý thuyết mà nói là nhà ta, chứ không phải đầm rồng hang hổ.” Bạch Du thản nhiên đáp.
“Nhưng mà… ngươi ở cái ‘nhà’ kia, không có lấy một người quen biết…”
Mấy ngày nay, Eri cũng đã mơ hồ nhận ra tình cảnh của Bạch Du.
Rốt cuộc, cha ruột nàng ấy đã không còn nữa. Những người còn lại trong Irlo gia, nhiều lắm cũng chỉ là có chút huyết thống liên quan, chứ không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào. Trước đây, vị công chúa che chở nàng như giấu một món châu báu, khiến Irlo gia đến tận lúc nàng “sinh tử không rõ” mới lần đầu tiên nhận được thông tin về nàng.
Nói trắng ra, Irlo gia không chắc đã là một nơi tử tế. Nhưng như Bạch Du từng nói — người ta chỉ có thể đem tình cảnh của mình ra so sánh. So với một vị hoàng đế từng giết cả thân thích để lên ngôi, thì Irlo gia vẫn đáng tin cậy hơn một chút.
“Đừng chỉ lo nghĩ cho ta, nghĩ lại ngươi đi.” Bạch Du nhìn nàng, ánh mắt mang chút nghiêm túc, “Ngươi còn phải đi học đấy.”
“Gì cơ, đi học á?” Eri ngơ ngác, ánh mắt ngây dại.
“Ngươi mười sáu, ta mười lăm.” Bạch Du nhàn nhạt nói, “Chúng ta đều vẫn đang ở độ tuổi bắt buộc phải tiếp nhận giáo dục. Ngươi có từng nghĩ tới ngành nghề mình muốn học chưa?”
Ở đế quốc, quy hoạch nghề nghiệp cho thanh thiếu niên bắt đầu từ rất sớm. Khi học lên cao trung, học sinh đã phải lựa chọn môn học phù hợp với hướng phát triển tương lai.
Lúc này, Eri không còn thời gian để lo lắng cho Bạch Du nữa — nàng nên tự lo cho chính mình thì hơn. Trưởng thành tới mười sáu tuổi rồi, vậy mà đến việc “đi học” rốt cuộc là như thế nào, nàng vẫn mơ hồ như thể chẳng liên quan gì đến mình.
Eri kỳ thật rất thông minh, làm việc luôn nhanh gọn, suy nghĩ linh hoạt. Trước kia, hai người mở trạm sửa chữa kiếm tiền cũng là vì một mục tiêu giản dị: rời khỏi G tinh. Bạch Du chỉ cầu một cuộc sống an ổn, còn Eri lại muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.
Thế nhưng giờ đây, khi cánh cửa của thế giới kia thật sự mở ra trước mặt, nàng lại như ruồi mất đầu, đứng tại chỗ ngẩn ngơ, không biết nên bước về đâu.