“Nhưng còn Tiểu Sơn, Hoan Hoan và Thái Tôn đều đang ở dưới đó.” Giang Nhất Chính lộ vẻ lo lắng.
Ninh Bất Vi vẫn không có ý định xuống cứu người, “Nếu ngay cả hai đứa nhỏ cũng không bảo vệ nổi, thì y cũng khỏi lăn lộn ở mười bảy châu nữa cho xong.”
Phùng Tử Chương vẫn chưa yên tâm, nói: “Hoan Hoan lúc trước bảo Thái Tôn có hắc khí bốc lên từ vai…”
Ninh Bất Vi nhớ lại những hành vi khác thường của Chử Tuấn trước đó, khẽ nhíu mày.
Giang Nhất Chính cẩn thận dò hỏi: “Hay là cha, chúng ta xuống dưới xem thử đi? Thái Tôn tuy lợi hại thật, nhưng dắt theo hai đứa nhóc không biết gì, dễ luống cuống tay chân lắm…”
Ninh Bất Vi cười như không cười liếc nàng một cái: “Sao nào, theo Chử Tuấn lâu rồi, hai người lại muốn bỏ tối theo sáng? Có phải lại muốn nhận thêm một người cha nữa không?”
“Cũng không phải là không được…” Phùng Tử Chương mải nhìn xuống phía dưới, không chú ý đến sắc mặt Ninh Bất Vi, bị Giang Nhất Chính thúc mạnh một cái mới sực tỉnh, vội vàng cười gượng: “Cái đó, cũng phải đợi cha và Thái Tôn kết thành đạo lữ đã—ý con là, Thái Tôn người đẹp lòng tốt, lúc trước ở đạo trường còn nhiều người tu sĩ muốn làm quen… Cha, đây là dịp anh hùng cứu mỹ nhân tốt biết bao!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play