Người đang ngồi dưới chân tường thành kia trông tuổi còn trẻ, quần áo dính đầy bùn đất và máu, chẳng phân biệt nổi màu sắc ban đầu, tóc tai bù xù dính sát vào mặt, nước mắt nước mũi tèm lem.
Hắn ôm một thanh kiếm tả tơi, vừa khóc vừa lẩm bẩm điều gì đó, trông chẳng khác gì kẻ tu luyện tẩu hỏa nhập ma, bị tâm ma xâm chiếm.
Ninh Bất Vi ôm Ninh Tu đi ngang qua bên cạnh Phùng Tử Chương, thuận tiện dạy con:
“Sau này phải tu luyện cho tốt, không lại thành ra như tên ngốc kia.”
Phùng Tử Chương sụt sịt mũi, lập tức giận sôi người, bật dậy chỉ vào Ninh Bất Vi quát:
“Ngươi nói ai là ngốc hả?!”
Ninh Tu đang lè lưỡi với cha, bị tiếng quát làm giật mình run lên, hai tay nhỏ túm lấy vạt áo của Ninh Bất Vi, miệng khẽ rên rồi dúi đầu vào ngực cha trốn.
Ninh Bất Vi sa sầm mặt, ánh mắt sắc như dao liếc về phía Phùng Tử Chương 
Phùng Tử Chương lập tức lạnh sống lưng, vô thức lùi lại hai bước, nhưng nghĩ mình mà rút lui thế thì mất mặt quá, bèn cố chấn chỉnh tinh thần, trừng mắt nhìn lại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play