Thôi Nguyên Bạch khóc đến cạn khô nước mắt, thân hình nhỏ bé run lên từng cơn, giọng khản đặc mới thốt được một tiếng nấc:
Hắn vẫn là dáng vẻ gầy gò như khi còn là linh khí đao, linh hồn trong suốt như thủy tinh, lấp lánh ánh sáng nhợt nhạt giữa chân hỏa. Hắn rón rén đứng dậy, từ trong biển lửa cúi đầu thi lễ thật sâu với Ninh Bất Vi và Chử Tuấn. Giọng vẫn còn non nớt, nhưng cố tỏ ra trầm tĩnh:
“Đa… tạ hai vị…”
Hắn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bọn họ, vẻ mặt mơ hồ, môi run run như không biết phải gọi thế nào, lửng lơ giữa dòng hỏa lưu, cuối cùng mới lắp bắp nói:
“...Hai… phụ thân ạ?”
Năm đó bị luyện thành linh khí đao, hắn hãy còn quá nhỏ, không phân rõ được đâu là chủ nhân đâu là phụ thân. Bản năng của linh khí là nhận chủ, thế nên thấy hai người cùng cứu mình, hắn tự nhiên xem cả hai là cha—là người có quyền điều khiển Tử Diễm Đao.
Nhưng đao chỉ có một, sao chia cho hai? Hắn còn chưa kịp hoang mang, Ninh Bất Vi đã lạnh nhạt lên tiếng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play