Vì vậy, khi Ninh Bất Vi nhìn thấy mẩu gỗ đỏ nhỏ trong tay, hắn ngẩn ra một lúc lâu.
Thứ nhất, gỗ đỏ vốn chẳng phải vật thường gặp, ngược lại, vô cùng hiếm có. Không phải ai cũng có thể tùy tiện mang ra, càng đừng nói đến chuyện rộng rãi hào phóng mà tặng người khác.
Thứ hai, động tác nhét gỗ đỏ vào tay hắn của đối phương quá đỗi quen thuộc, khiến hắn không khỏi nhớ lại đoạn “tình sử” bốc đồng năm xưa.
Tuy gọi là “tình sử”, kỳ thực cũng chỉ là chút mập mờ thời niên thiếu, mà kết cục lại chẳng mấy tốt đẹp. Kể từ lần đó, hắn một lòng một dạ đi trên con đường cô độc, sống chết chẳng màng, dù là lần duy nhất rung động, thì quá khứ ấy cũng đã bị phong kín từ lâu, bình thường chẳng mấy khi nhớ đến.
Nay đã qua năm trăm năm, hồi tưởng lại cũng không dậy nổi bao nhiêu sóng gió trong lòng.
Ngần ấy năm trôi qua, nhiều chi tiết sớm đã mơ hồ, hắn ngẩng mắt nhìn cái thân xác trước mặt, cũng chẳng phân biệt được nó có điểm nào giống với “Vạn Lý” năm xưa hay không.
Chỉ là… trong lòng hơi có chút khó chịu mơ hồ không gọi được thành tên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT