“Giới tu chân tám phủ mười sáu châu dựa theo đại trận Bát Quái mà lập, lại có Trung Châu làm trung tâm cân bằng âm dương. Ninh Bất Vi dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không tạo được sóng gió gì đâu!”
Một tu sĩ áo xanh đặt mạnh chén rượu xuống bàn.
“Tiểu nhị, thêm một vò Đào Hoa Tửu!”
Tửu lâu ồn ào náo nhiệt, có người nghe vậy liền tiếp lời:
“Đạo hữu nói sai rồi! Đại trận Bát Quái đã bị phá từ năm trăm năm trước! Hai châu Tham – Thương của Tốn Phủ đến nay vẫn đất chết linh khí tuyệt diệt, đều là do họ Ninh gây ra đấy!”
“Đúng đúng! Trời đánh cái nhà họ Ninh! Toàn sinh ra lũ phản đồ nghịch đạo!” — có người lớn tiếng hô theo.
“Nên giết hết đi mới đúng!”
“Nhà họ Ninh từng là thế gia tu chân mạnh nhất ở mười bảy châu, là gia tộc duy nhất dám đối đầu với Vô Thời Tông đấy. Nhưng giờ thì sao? Tuyệt hậu rồi!”
Một nam nhân tướng mạo bình thường, y phục giản dị đang dựa vào khung cửa sổ, ngắm hoa đào nở rộ bên ngoài, khẽ nói:
“Ninh Bất Vi năm trăm năm trước chẳng phải mới chỉ là một đứa bé mười hai tuổi sao? Khi linh mạch Tốn Phủ bị hủy, hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện…”
“Ngươi đấy!” — tu sĩ áo xanh vỗ mạnh trường kiếm lên bàn, tức giận quát:
“Dám bênh vực ma đầu à!?”
“Đạo hữu bớt giận.” Người kia mỉm cười ôm quyền đáp:
“Tại hạ cũng chỉ nghe người ta đồn thôi, không dám phán bừa.”
“Phùng Tử Chương, đừng gây chuyện.” — bạn đồng hành của tu sĩ áo xanh kéo tay áo hắn nhắc nhở.
Người được gọi là Tử Chương hừ lạnh:
“Trận chiến Tinh Lạc năm ngoái, ma đầu họ Ninh đã chết không còn nguyên xác. Họ Ninh cũng tuyệt hậu rồi. Giờ mười bảy châu không còn ai mang họ đó nữa — coi như sạch sẽ!”
“Trận chiến đó đúng là thảm khốc.”
“Liên minh Sùng Chính huy động 120 tông môn, hơn 500 đệ tử, còn có cả Tôn giả Nan Thư của Vọng Hải Tông tọa trấn — kết quả chẳng ai sống sót trở về!”
“Tu vi của Ninh Bất Vi rốt cuộc kinh khủng đến mức nào?”
“Tôn giả Nan Thư xếp trong top 10 Thiên Cơ Bảng! Bảo tháp 16 tầng của ông ấy có thể trấn tà phá trận, lật núi dời sông!”
“Ninh Bất Vi giỏi đến đâu, cũng đâu từng lọt nổi vào top 10!”
“Huống chi còn có hơn 500 tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh hỗ trợ... hắn làm sao giết sạch được!?”
“Ngươi đừng quên! Chu Tước đao của hắn là thần binh xếp đầu Thần Binh Sách! Là bảo vật trấn tộc truyền đời của nhà họ Ninh!”
“Lại thêm việc hắn chuyên nghiên cứu tà trận, bùa chú tà môn — ra tay hiểm độc khó lường. Nếu không thì đã chẳng thể lộng hành suốt bao năm!”
Phùng Tử Chương hừ lạnh:
“Dưới vách Tinh Lạc chính là Hắc Vực . Bên trong yêu tà yêu mị vô số kể! Ai mà biết ma đầu ấy đã dùng tà thuật gì?
Liên minh Sùng Chính đã lục tung tàn tích nơi đó, nhưng chẳng tìm được dù chỉ một mảnh hồn phách của hơn 500 người kia!”
“Ồ…” Người ngồi ngắm hoa nãy giờ mới quay đầu lại, mỉm cười nói:
“Thật sự là vậy sao?”
Có lẽ thấy người này thực sự không biết gì, Phùng Tử Chương dịu lại, ôm quyền giới thiệu:
“Tại hạ Phùng Tử Chương, đến từ Vân Trung Môn, châu Lưu, phủ Cấn. Dám hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?”
Người nọ ôn hòa đáp lễ:
“Tại hạ Yến Lan Bội, tán tu vô môn vô phái.”
Phùng Tử Chương thấy trên bàn người kia có đặt một thanh mộc giản, liền hỏi:
“Yến đạo hữu cũng đến Trung Châu để dự Linh Giang Hội?”
Yến Lan Bội gật đầu cười:
“Chính thế. Phùng đạo hữu cũng đi?”
“Ta và sư huynh nhận nhiệm vụ tìm kiếm một loại linh thảo, định tới Linh Giang Hội thử vận may.”
“Là linh thảo gì vậy?” — Yến Lan Bội nhã nhặn hỏi.
“Tại hạ biết đôi chút y lý, nếu có duyên, có thể giúp tìm kiếm.”
Phùng Tử Chương ánh mắt sáng lên, nhưng liếc sang sư huynh bên cạnh, người kia khẽ kéo tay áo hắn.
Hắn hiểu ý, vội cười nói:
“Không dám làm phiền. Loại cỏ đó cũng không hiếm lắm, chỉ là thời điểm khó tìm thôi.”
Yến Lan Bội gật đầu không hỏi thêm, tiếp tục dựa cửa sổ ngắm hoa đào.
Quán rượu đông đúc, người qua lại tấp nập, đủ loại tu sĩ và phàm nhân chen lẫn. Tiếng va chạm ly rượu, trò chuyện, cãi nhau, gọi món hòa thành một khung cảnh náo nhiệt. Mùi rượu và thức ăn béo ngậy lan tỏa từ bên trong quán ra tận ngoài phố.
Đây là con phố rộng nhất ở Linh Giang Thành, Trung Châu. Đường lát đá xanh, người ngựa tấp nập. Một bên là hàng quán, tửu lâu, tiệm vải, kho gạo san sát; bên kia là dòng Vô Tận Hà lững lờ chảy, ven bờ trồng toàn hoa đào rợp bóng.
Vô Tận Hà đoạn qua Tốn Phủ thì đục ngầu cuộn xiết, nhưng qua Trung Châu lại êm đềm trong vắt, ghe thuyền qua lại không ngớt. Dọc bờ sông có hành lang quanh co để khách bộ hành nghỉ chân, bên ngoài còn có tiểu thương bày sạp buôn bán nhộn nhịp.
“Đám đào này là do tu sĩ Tứ Quý Đường thi pháp ‘Trường Xuân Thuật’ đấy. Bốn mùa đều nở rực như vậy.”
Phùng Tử Chương thấy Yến Lan Bội cứ mãi ngắm hoa đào, liền nói.
“Tứ Quý Đường?” — Yến Lan Bội hơi ngẩn ra.
“Không biết cũng dễ hiểu. Đạo hữu là tán tu mà.”
“Đây là một phái lớn, đệ tử đông, còn thu nhận cả phàm nhân. Quán xá, tiệm vải, thậm chí cả tửu lâu này đều là sản nghiệp của họ đấy. Đạo hữu đi vài vòng nữa sẽ rõ.”
Yến Lan Bội gật đầu:
“Thì ra là vậy.”
Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi rừng đào ven sông, như thể đắm chìm trong cảnh sắc hiếm có.
Phùng Tử Chương lại lắm lời:
“Mới nhìn thì đẹp, nhưng nhìn mãi cũng ngán.”
Yến Lan Bội khẽ gật:
“Vạn vật có quy luật sinh diệt, cưỡng cầu trái lẽ — chẳng phải là loạn thiên đạo sao.”
Phùng Tử Chương sửng sốt nhìn hắn, rồi bật cười:
“Yến đạo hữu nói rất có lý.”
Một lúc sau, Phùng Tử Chương uống hết rượu, chuẩn bị rời đi cùng sư huynh. Khi quay lại — người ngồi bên cửa sổ đã biến mất.
“Bớt tiếp xúc với tán tu.” — sư huynh lạnh nhạt nhắc.
Phùng Tử Chương gật đầu, cùng mọi người bước ra khỏi tửu lâu thì…
Một tràng tiếng kinh hô vang lên.
Mọi người nhìn về phía dòng Vô Tận Hà — chỉ thấy hàng đào nở rộ bên bờ sông bỗng đồng loạt rụng hoa, cánh hoa hồng phấn bay rợp trời, cuốn theo cơn gió thu lạnh lẽo, tung bay khắp thành.
Phùng Tử Chương ngẩng đầu nhìn, vô thức quay lại phía sau…
Một bóng dáng cao gầy bước lẫn vào dòng người, rồi mất hút.
“Tử Chương, nhìn gì vậy?” — sư huynh hỏi.
Hắn giật mình hoàn hồn:
“Không có gì.”
“Đi thôi, Linh Giang Hội sắp bắt đầu rồi.”
Phùng Tử Chương ngoái đầu nhìn lại lần nữa, nhưng đã không còn thấy gì.
Hắn không thể nhớ rõ dung mạo người kia.
Có lẽ… là dùng thuật che mặt?
“Duyên mỏng duyên mỏng.” — hắn thì thầm, rồi nhanh chóng gác lại trong lòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cánh hoa theo dòng nước trôi ra khỏi Linh Giang Thành, xuôi về phương Tây.
Ninh Bất Vi ngồi xổm bên bờ sông, nhặt một cánh hoa đào trôi nổi, đưa đến miệng đứa nhỏ đang đặt trên tảng đá bên cạnh, hỏi:
“Ăn không?”
Đứa nhỏ chẳng hiểu gì, thấy hắn đưa tới thì há miệng cắn ngay. Nhai nhai vài cái, “Oa ——!”, lập tức khóc thét lên.
Ninh Bất Vi cũng tiện tay nhặt một cánh khác, bỏ vào miệng nhai thử — đắng đến mức phải phun ra tại chỗ.
Sau đó, hắn cạy miệng đứa nhỏ, moi cái cánh hoa nát nhừ ra, nhúng tay vào sông rửa sạch, bế đứa nhỏ lên, tức giận nói:
“Thằng nào rảnh rỗi thế không biết, đi rải hoa vào sông làm trò!?”
Đứa nhỏ vẫn tiếp tục khóc. Ninh Bất Vi nhéo miệng nó, uể oải dỗ:
“Đừng khóc, đợi cha khôi phục tu vi, cha giết nó thay con báo thù.”
Đứa nhỏ bị bóp miệng đến mức mặt tím bầm vì ngạt thở.
Ninh Bất Vi thấy vậy mới “nhân từ” buông tay ra, sau đó rất chuyên nghiệp nhét ngón tay vào miệng đứa nhỏ. Quả nhiên — tiếng khóc lập tức ngưng bặt.
Hắn còn chưa kịp đắc ý thì cảm thấy một dòng ấm nóng thấm qua tay áo.
Cả người hắn cứng đờ.
Hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, sát khí bốc lên:
“Ngươi lại tè!?”
Tên đại ma đầu từng khiến mười bảy châu run sợ chỉ vào mấy bộ quần áo đang phơi trên đá, nghiến răng chất vấn:
“Ngươi nhìn đi, đã tè bao nhiêu bộ rồi? Trên người ta giờ chỉ còn đúng bộ cuối cùng này!”
Con trai hắn chẳng có vẻ gì là ăn năn, hai mắt đẫm lệ long lanh ngước lên nhìn hắn, không hiểu sao cha lại nổi giận. Bàn tay nhỏ mũm mĩm vẫn nắm chặt ngón tay hắn:
“A ~”
Ninh Bất Vi: “...”
Hắn tức giận cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là lặng lẽ ngồi xổm bên sông giặt quần áo.
Nước sông lạnh cắt da, tay hắn đỏ bừng. Một chuyện vốn chỉ cần một pháp thuật làm sạch là xong, giờ đây vì mất hết tu vi mà phải làm thủ công.
Hắn sống hơn năm trăm năm, chưa từng phải tự tay giặt một cái áo. Kể từ khi đứa nhỏ này xuất hiện chưa đầy mười ngày, hắn đã giặt… không dưới tám trăm lần.
Đường đường là ma đầu ngạo thị mười bảy châu, giờ bị con ruột hành đến rối bời.
Giặt xong quần áo, hắn phơi lên đá. Cởi trần ngồi xếp bằng, đặt cái mông trần truồng của thằng con lên đùi mình, chỉ vào mũi nó nghiến răng nói:
“Còn dám tè nữa là ta thiến ngươi.”
Bàn chân nhỏ trắng nõn của đứa bé dẫm lên cơ bụng hắn, hình như phát hiện gì đó rất thú vị, liền bắt đầu đạp lên đạp xuống liên tục.
Ninh Bất Vi túm lấy hai cái chân nhỏ ấy bằng một tay, nhấc ngược đứa nhỏ lên, treo lơ lửng trên mặt sông:
“Có tin ta quăng ngươi xuống sông cho cá ăn không?”
Đứa nhỏ không những không sợ, còn cười khanh khách, hai tay nhỏ huơ loạn trong không trung, sau đó… hắt hơi một cái.
Gió thu vẫn còn lạnh. Ninh Bất Vi nhíu mày, lại ôm đứa nhỏ về đặt lên đùi, rút bộ quần áo khô nhất vắt mạnh vài cái cho bớt ướt, rồi mặc vào.
Đợi một lúc, hắn sờ thử thấy gần như khô hẳn mới cởi áo, gói đứa nhỏ lại ôm vào lòng.
Hắn ngồi bên sông, nhìn xung quanh — vẫn là cây khô, cỏ dại, không chút dấu hiệu sinh hoạt nào.
Tính ra, đây là ngày thứ chín từ khi hắn tỉnh lại.
Ban đầu hắn còn tưởng mình rơi vào vùng cấm tối tăm, nhưng cạnh bên là Vô Tận Hà, càng đi ngược dòng nước càng trong. Rất rõ ràng, hắn đã ra khỏi Đoài Phủ.
Vô Tận Hà chảy từ Đông sang Tây, qua Chấn Phủ, Trung Châu, rồi đến Đoài Phủ. Trong đó chỉ có đoạn qua Đoài Phủ là nước đục không thấy đáy, còn ở Trung Châu và Chấn Phủ thì nước trong như ngọc.
Nhưng mười bảy châu rộng mênh mông, dù hắn còn tu vi, có dẫn đường phù trong tay, cũng phải đi qua mười mấy đại trận mới qua nổi một châu — huống gì bây giờ tu vi mất sạch, có khi mười năm cũng chưa ra nổi một phủ.
Hiện giờ mới là mùa thu, thời tiết chưa quá lạnh, hắn còn có thể nhịn ăn uống qua loa, thi thoảng nướng con gà rừng là được.
Nhưng thằng con thì không.
Nó chỉ có thể uống máu. Một hai ngày còn đỡ, kéo dài mãi thì nó cũng không chịu nổi.
Hơn nữa... quần áo không đủ để nó tè.
Nghĩ đến thay tã, Ninh Bất Vi đầu ong ong. Hắn phải nhanh chóng tìm một thị trấn, trước tiên là đổi quần áo, tắm một trận, hiện tại cả người hắn toàn mùi nước tiểu.
Hắn nhét đứa nhỏ vào lòng áo, thấy nó chớp mắt nhìn mình, nhướng mày nói:
“Cha đặt tên cho ngươi.”
“Ngươi sinh vào mưa thu, chi bằng gọi là —”
Hắn cười gian:
“Niệu Niệu.”
(Niệu: nghĩa là ‘tiểu tiện’, nước tiểu)