Edit: Xà Phòng Ngoan.


Đỗ Vũ cảm thấy trước mắt tối đen một mảnh, cả người nhẹ bẫng như trôi dạt giữa hư không, không rõ đang ở nơi nào.

“Đỗ Vũ, nghe thấy không?”

“Đổng Thiên Thu?”

“Không tệ, là tôi đây. Tôi đang truyền âm cho cậu, lần hành động này tôi sẽ là người liên lạc chính của cậu.”

Thanh âm của Đổng Thiên Thu vang lên trực tiếp trong đầu hắn.

“Tôi hiện tại đang ở đâu?”

“Cậu đang trong quá trình truyền tống và tái cấu trúc cơ thể giữa hư vô. Lần này, cậu sẽ nhập vai lữ khách Bàng Mông. Để không ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử, cậu cố gắng đừng tiết lộ tên thật. 

Ngoài ra, tất cả phiên bản của truyền thuyết lần này đều đã được gửi vào gói lễ vật xuyên không của cậu, sau khi tỉnh lại nhớ kiểm tra cẩn thận và đọc kỹ.”

Đỗ Vũ xem như đã hiểu. 

Cái này gọi là gì?

Cái này gọi là hoàn toàn nhập vai, đắm chìm vào kịch bản!

Còn chưa kịp phàn nàn, trong màn đêm đen kịt bỗng hiện lên một luồng ánh sáng. Ánh sáng đó càng lúc càng lớn, Đỗ Vũ mới phát hiện bản thân đang lao vút về phía nó với tốc độ chóng mặt.

Một trận hào quang chói lòa ập tới, sau cú va đập mạnh, Đỗ Vũ phát hiện mình đang nằm sấp trên mặt đất, mà mặt đất này nóng đến kinh người.

Địa điểm: Đông Thắng Thần Châu.
Thời đại: Thời vua Nghiêu.
Nhân vật: Bàng Mông.

“Tỉnh. Tỉnh đi, huynh đệ.”

Một bàn tay không ngừng lay lay người Đỗ Vũ.

Hắn khó khăn chống người ngồi dậy, toàn thân vẫn còn choáng váng vì chưa thích nghi với cơ thể. Trước mắt hắn là một nam tử và một bé trai.

“Rất tốt, ngươi tỉnh rồi!”

Đỗ Vũ nhìn nam nhân trước mặt, chẳng phải chính là Hậu Nghệ – người vừa mới xuất hiện trong đoạn hình ảnh bắn tên về trời?

“Hậu Nghệ?”

“Hậu... Nghệ?” Nam tử có vẻ ngạc nhiên, lại hơi nghi hoặc: “Ta gọi là Đại Nghệ, không phải Hậu Nghệ. Ngươi đến tìm ai à?”

Không hiểu vì sao, Đỗ Vũ cứ cảm thấy người này tên Đại Nghệ nói chuyện không rõ ràng, như thể trong miệng đang ngậm cái gì đó vậy.

Đỗ Vũ đứng dậy, nhìn quanh. Hóa ra hắn đang nằm ngay trước cổng một ngôi làng nhỏ, dường như là đi từ nơi nào xa lắm đến rồi ngất xỉu ở đây.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, trên đó treo lơ lửng mười mặt trời.

Nóng. Nhưng lại không đến mức nóng không chịu nổi.

Tiếc là hồi đi học chẳng ai dạy hắn mấy thứ này, nếu một mặt trời có thể làm nhiệt độ trái đất từ âm 273 độ tăng lên đến khoảng 20 độ C, vậy hai mặt trời chẳng phải là gần 300 độ rồi sao?

Mười mặt trời cùng lúc chiếu sáng, phát ra bức xạ thì khác gì cái lò nướng liên tục nung nóng bầu khí quyển? Chẳng phải là sinh vật toàn cầu đều chết sạch, biển cả sôi trào à?

Nhưng thực tế thì không. Đỗ Vũ cảm thấy chỗ này cũng chỉ giống mùa hè miền Nam, nhiệt độ không khí chắc tầm 40–50 độ C. Dù không đến mức làm người ta chết ngay, nhưng tuyệt đối chẳng dễ chịu gì.

“Người này bị ngốc à?” Bé trai nhìn Đỗ Vũ một lúc rồi nói.

“Chắc là bị say nắng.” Đại Nghệ đáp. “Huynh đệ, đến nhà ta đi, còn chút nước, cho ngươi uống.”

Đỗ Vũ sờ người mình, đeo một túi vải thô, trên đó nguệch ngoạc vài chữ: Gói lễ vật xuyên không.

Nói thật, nhìn cái chất lượng cái bao này, bên trong chắc cũng chẳng có đồ gì ra hồn...

“Cái đám người này là đang hố mình sao…” Đỗ Vũ thầm chửi trong lòng.

“Huynh đệ?” Nghệ lại gọi, nhưng Đỗ Vũ vẫn không đáp.

“Nghệ ca, người này đúng là ngốc thật rồi.” Bé trai vừa ngoáy mũi vừa thêm một câu.

“Ngươi mới là đồ ngốc!” Đỗ Vũ trừng mắt nhìn thằng bé, rồi bỗng thấy nghi hoặc: “Khoan đã, trong truyện Hậu Nghệ bắn mặt trời có nói đến  trẻ con sao?”

“Thôi nào, đừng nói bậy.” Đại Nghệ vỗ vai bé trai, rồi quay sang hỏi Đỗ Vũ: “Huynh đệ tên họ là gì?”

“Ta tên... Đỗ... Bàng Mông.”

“Đỗ Bàng Mông?”

“Không không, ta tên là Bàng Mông.”

Đại Nghệ nhìn Đỗ Vũ, vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc.

“Thật đấy, ta là Bàng Mông. Ta không có quên tên mình, đừng nhìn ta như vậy.”

Trong lòng Đỗ Vũ ngổn ngang trăm mối, ngẩng đầu nhìn mười mặt trời đang treo giữa trời, lại cúi xuống nhìn cái túi hành lý nát bươm treo ở thắt lưng có ghi dòng chữ "Lễ vật xuyên không", không khỏi thầm nghĩ: Bây giờ hối hận còn kịp không?

……

Tại Cục Quản lý Truyền thuyết, một đám người đang vây quanh trước màn hình.

“Cục trưởng, ông chắc chắn hắn không có vấn đề gì chứ?” Đổng Thiên Thu lo lắng nhìn biểu hiện của Đỗ Vũ.

“Mặc kệ thế nào thì thế giới của chúng ta hiện giờ chẳng phải chỉ có một mặt trời sao?” – Hà Sở Dĩ nói – “Thằng nhóc này rất lanh lợi, cứ chờ xem đi.”

Vừa nói xong, Hà Sở Dĩ nhìn về hướng cửa, hạ giọng:

“Đến rồi thì đừng đứng ngoài cửa, vào trong ngồi đi.”

Nghe vậy, cánh cửa chậm rãi mở ra, ba người lặng lẽ bước vào.

Nhìn kỹ lại, hai người đi đầu chính là đại phán quan Thôi Giác và Bạch Vô Thường – Thất gia Tạ Tất An. Người đi sau có gương mặt lạnh như băng, một thân hắc y, tay cầm xích câu hồn, đầu đội mũ quan đen cao chót vót, trên đó viết bốn chữ lớn: “Thiên hạ thái bình”. 

Người này vừa xuất hiện, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ thấp rõ rệt.

Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả vừa thấy ba người liền quỳ xuống hành lễ. Nhưng các nhân viên còn lại của Cục thì như không thấy gì, ai nấy vẫn mải mê bận rộn.

“Đến cả Bát gia cũng tới?”

Hắc Vô Thường khẽ gật đầu, không nói một lời.

“Lão Hà à lão Hà, nếu Đại Nghệ không bắn rụng được mười mặt trời, thì ba chúng ta chắc sẽ bận chết mất.” – Tạ Tất An lắc đầu bất lực, rồi lại nhìn lên màn hình gần đó – “Tình hình bây giờ sao rồi?”

Hà Sở Dĩ liếc nhìn Đổng Thiên Thu, cô gật đầu, lật tư liệu ra giải thích với ba người.

“Đúng như đại phán quan suy đoán, Đỗ Vũ đích thực có khả năng trở thành 'thao tác viên' xuyên trở về truyền thuyết. Vấn đề là, nhiệm vụ đầu tiên đã là loại “Siêu giáp cấp”, đối với một người phàm mà nói thì chẳng khác nào tự sát. Vả lại, nhìn biểu hiện vừa rồi của cậu ta, thì có vẻ khá là vụng về, ngây ngô, e rằng khó lòng hoàn thành nổi nhiệm vụ.”

Thôi Giác mỉm cười:

“Vậy sao? Ý ngươi là cậu ta sẽ chết trong truyền thuyết ‘Nghệ xạ cửu nhật’?”

“Chỉ có thể nói xác suất thất bại rất lớn.”

“Hắn sẽ không thất bại.” Thôi Giác cắt ngang lời Đổng Thiên Thu, “Tuy ta không rõ vì sao một phàm nhân lại có thể bắn rụng mặt trời, nhưng ta chắc chắn hắn không chết ở đoạn này. Bởi vì ta đã gặp hắn trong năm Trinh Quán thứ mười chín.”

Hà Sở Dĩ nhếch môi cười như không cười:

“Có nhân mới có quả, đại phán quan. Nếu tiểu tử này chết ở đây, ký ức của ngươi về năm Trinh Quán mười chín kia cũng sẽ biến mất.”

“Thì ra là vậy.” Thôi Giác thoáng thất thần, nhưng chỉ lát sau liền lấy lại tinh thần: 

“Có ký ức hay không cũng không quan trọng. Nếu hắn sống sót trở về, nhớ để ta được gặp mặt hắn một lần.”

Nói rồi, Thôi Giác phất tay áo, xoay người rời khỏi phòng.

“Cục trưởng, đại phán quan…” Đổng Thiên Thu nhìn theo bóng lưng Thôi Giác, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Đúng vậy.” – Hà Sở Dĩ cũng nhìn theo – “Là âm tiên rồi mà vẫn còn chấp niệm.”

Ông quay lại nhìn Thất gia và Bát gia, hỏi:

“Thế nào? Hai đứa nhóc các người còn muốn gì nữa không?”

“Không có.” – Hắc Vô Thường đáp – “Chỉ đến xem thử xem ông già nhà người có cần giúp gì không.”

“Ây dô dô!” – Bạch Vô Thường chỉ tay về phía Hắc Vô Thường, nói với Hà Sở Dĩ – “Lão Hà, người này ngoài miệng nói thế, chứ vừa nghe có thao tác viên, quần áo còn chưa kịp đổi một hai đòi tới xem.”

Hắc Vô Thường hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng vậy thôi.”

“Thôi được, khách tới là khách, hai người cứ ngồi tùy ý, lão già ta không khách sáo nữa.”

……

Lúc này, Đỗ Vũ đang ngồi trong căn phòng cũ nát, nhìn cái chén gỗ trong tay. Nói là nước, nhưng trông chẳng khác gì nước rửa chén chưa đổ sạch.

“Huynh đệ, uống chút đi. Nước nhà ta cũng không còn nhiều.” Đại Nghệ nhìn Đỗ Vũ, sợ hắn chê ít.

Không tiện từ chối, Đỗ Vũ đành cầm lấy chén gỗ, uống cạn thứ nước ít ỏi bên trong.

Ngon, thứ nước này ngon đến mức làm hắn sửng sốt.

Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đỗ Vũ.

Không chỉ nước, không khí nơi này cũng có mùi ngọt lành đến khó tả.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Bàng Mông huynh đệ, ngươi thấy khá hơn chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi, Đại Nghệ ca.”

“Vậy thì thật tốt quá.” Đại Nghệ vẫn nói năng không rõ ràng, nhưng nhìn ra được là người không xấu, “Huynh đệ Bàng Mông, ngươi không phải người trong thôn, là đến tìm người sao?”

Đỗ Vũ nghĩ nghĩ, rồi gật đầu:

“Đúng vậy, ta đến tìm người.”

“Ồ, vậy ngươi chờ một chút, ta quen không nhiều người, phải hỏi nương tử của ta một chút.” Đại Nghệ nói xong liền quay đầu vào trong phòng gọi lớn:

“Nương tử, có người cần giúp!”

Đỗ Vũ tò mò nhìn vào trong, thầm nghĩ sớm biết vậy nên đọc kịch bản trước, thì ra Đại Nghệ còn có vợ sao?

Chỉ chớp mắt, một mùi hương dìu dịu lan đến, theo tiếng bước chân nhè nhẹ, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp vén rèm bước ra từ trong nhà.

“Tiểu nữ Hằng Nga, gặp qua huynh đệ.”

Nữ tử khẽ cúi người hành lễ, chỉ một thoáng ngắn ngủi mà khiến Đỗ Vũ gần như sững sờ. Ở cái thời đại không có mỹ phẩm hay đồ trang điểm, lại có thể xuất hiện một người con gái đẹp đến mức này sao?

Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mày mảnh tinh tế, bên dưới là đôi mắt hạnh còn vương chút buồn ngủ. Mái tóc đen óng mượt rủ xuống gọn gàng, đấy chính là cái gọi là nữ tử khiến người ta vừa nhìn đã xao xuyến ư.

“Tướng công gọi thiếp có chuyện gì?”

Nghệ mỉm cười:

“Nương tử, vị huynh đệ Bàng Mông này chắc là từ xa đến tìm người. Ta không quen nhiều người lắm, nên gọi nàng ra giúp.”

“Thì ra là vậy. Muốn tìm ai, xin huynh đệ cứ nói, trong thôn này ta đều quen biết cả.”

Đỗ Vũ vất vả lắm mới hoàn hồn lại, ánh mắt miễn cưỡng rời khỏi mặt Hằng Nga, điều chỉnh lại tâm trạng rồi chậm rãi nói:

“Ta… đến tìm một người có thể bắn rơi mặt trời.”

Vừa dứt lời, sắc mặt vợ chồng Đại Nghệ liền thay đổi rõ rệt.

Chỉ thấy Đại Nghệ vội đứng dậy, nhanh chóng bước ra đóng cửa gỗ lại, sau đó trở vào, cung kính nói với Đỗ Vũ:
“Huynh đệ Bàng Mông nói ra những lời kinh người như thế, chẳng lẽ người là tiên nhân?”

Đỗ Vũ lắc đầu:

“Không phải, ta chỉ là một người phàm.”

Nói xong, trong lòng Đỗ Vũ có chút khó hiểu. Vì sao hai người này nghe nói đến “bắn rơi mặt trời”, phản ứng đầu tiên lại là “người này là tiên nhân”? Người bình thường không phải nên nghĩ là “kẻ này bị ngốc” sao?

Nghe lời Đỗ Vũ nói, Đại Nghệ khẽ lắc đầu:

“Ai, huynh đệ thật biết nói đùa. Ngươi và ta đều là phàm nhân, sao có thể làm chuyện như bắn rơi mặt trời được chứ?”

Đỗ Vũ nhìn hai vợ chồng, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tuy ta không phải tiên nhân, nhưng ta thực sự có vài chiêu trò. Hơn nữa, người ta tìm tên là Nghệ – là người có thể bắn rơi chín mặt trời.”

“Ta?”

Đại Nghệ kinh ngạc tròn xoe mắt, sau đó thoáng nhìn qua Hằng Nga.

“Huynh đệ Bàng Mông, ngươi đừng đùa nữa. Ngươi nói xem, trên trời kia rõ ràng là mười cái mặt trời, ta thì có thể làm gì? Lấy gì để bắn rơi chúng xuống chứ?”

Câu “Dùng cung tên bắn xuống” đến miệng Đỗ Vũ lại nuốt trở vào, nói không nên lời. Phải rồi, đó là tận mười mặt trời lơ lửng trước mắt!

Hậu Nghệ từng dùng cung bắn rơi chín mặt trời, nếu là trong truyền thuyết thì thật sự có thể chấp nhận được. Nhưng khi tận mắt thấy mười mặt trời thật sự đang treo trên trời, thì lời đó lại không sao thốt ra nổi.

“Haiz…” Đỗ Vũ thở dài, hắn cũng chẳng biết phải làm sao.

“Huynh đệ Bàng Mông, chắc là ngươi mệt quá rồi, tàu xe vất vả cũng phải. Nếu không chê, hôm nay cứ ở lại nghỉ ngơi một đêm đi.”

Đúng là khởi đầu thảm hại, Đỗ Vũ hiểu, Đại Nghệ vẫn xem hắn như một thằng ngốc.

Nhưng biết làm sao giờ?

Hắn không thể rời khỏi Đại Nghệ, thời gian lại không còn nhiều.

“Nếu có thể ngủ lại một đêm… vậy thì thật tốt quá.” Đỗ Vũ mặt dày gật đầu.

“Ừm, đừng khách sáo.” Đại Nghệ vỗ vai Đỗ Vũ, dẫn hắn đi về phía nhà kề.

“Hôm nay ngươi cứ nghỉ ở đây.” Vừa nói, vừa dọn dẹp sơ qua, nhưng căn phòng này vốn đã rất sạch sẽ, đủ thấy nữ chủ nhân trong nhà rất hiền huệ đảm đang.

“À đúng rồi,” Đỗ Vũ nhìn Hằng Nga hỏi, “Xin hỏi trong thôn này ngoài ngươi tên Đại Nghệ ra, có ai tên là Hậu Nghệ không?”

Đỗ Vũ cảm thấy mình hơi vội vàng. Trước đó thấy người đàn ông này trên màn hình, cũng không chắc đó là nam chính, biết đâu “nam chính” thật sự lại là người khác.

Hằng Nga cúi người đáp:

“Tiểu nữ năng lực nông cạn, quanh mấy thôn gần đây cũng chưa từng nghe có người đàn ông nào tên là ‘Hậu Nghệ’ cả.”

"Vậy sao... Vậy ta biết rồi..."

Đỗ Vũ một mình ngồi thừ trong gian nhà bên, không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm.

Cúi đầu, hắn sờ đến chiếc túi nhỏ bên hông mình.

"A, gói quà lớn xuyên không đây mà." Cười lạnh một tiếng, Đỗ Vũ mở cái gọi là "gói đại lễ" ra.

Hai cái lọ, mỗi cái dán một tờ giấy viết tay, trên đó lần lượt ghi: “Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không” và “Hán tướng Ngọa Long Gia Cát Khổng Minh”.

"Không ngờ lại dùng mấy cái lọ pha lê bình thường thế này..."

Lạ nhất là lật lọ lên lại thấy dưới đáy còn có dòng chữ hướng dẫn sử dụng:

“Vui lòng dùng trước hạn sử dụng.”

Đỗ Vũ ném hai lọ qua một bên, lại thấy được một xấp giấy.

Trên những tờ giấy này ghi đủ loại phiên bản truyền thuyết Hậu Nghệ bắn mặt trời, Đỗ Vũ đang định đọc kỹ một lượt thì phát hiện trong túi còn một vật khác.

“Cái gì đây?”

Một xấp bùa vàng đã cũ nát, trên bùa dùng chu sa đỏ vẽ đầy hoa văn.

“Đó là bùa chú.”

Giọng nói của Đổng Thiên Thu bỗng vang lên sát bên tai, khiến Đỗ Vũ hoảng hốt.

“Chị gái Thiên Thu à, chị có thể đừng dọa người kiểu này được không?”

“Công việc của tôi là luôn theo dõi cậu, giải đáp thắc mắc cho cậu.”

“Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi gì mà!” Đỗ Vũ lắc đầu, hỏi tiếp, “Đây là loại bùa trong tiểu thuyết tu tiên hay nói đến sao?”

“Cũng không khác biệt lắm.” Đổng Thiên Thu đáp, “Có điều cậu không có pháp lực gì cả, những lá bùa này chỉ là loại sơ cấp, chỉ dùng để hỗ trợ thôi.”

Đỗ Vũ lật từng lá bùa ra xem, phát hiện mặt sau mỗi lá đều có đóng dấu và ghi rõ chức năng cũng như cách sử dụng.

Có hai lá bùa truyền tống, một lá nghe trộm, một lá tăng âm lượng, và một lá hồi phục sức khỏe.

Trong năm lá bùa thì loại mạnh nhất lại là bùa truyền tống, còn mấy lá kia khiến người ta không dám nhìn thẳng, đến cả bùa giúp nói to cũng có.

“Cái này hoàn toàn không giống mấy thứ trong tiểu thuyết tu tiên gì cả!”

Băng trùy đâu? Hỏa cầu đâu? Thiên lôi cuồn cuộn đâu?

Giờ phút này, Đỗ Vũ không tìm thấy bất cứ điểm đột phá nào, nhiệm vụ lần này đối với hắn mà nói đúng là quá khó.

Hắn vò đầu, nhìn đống đạo cụ lặt vặt này, càng nghĩ càng tức.

“Đi chết đi!”

Đỗ Vũ tức giận ném mạnh năm lá bùa vào tường, nhưng chỉ có bốn lá rơi xuống, còn một lá dính chắc vào tường.

“Bùa nghe trộm?” Đỗ Vũ nhìn thấy lá bùa ấy phát ra ánh sáng nhè nhẹ, sau đó, một giọng nói trầm thấp truyền đến.

“Nàng nói, vị huynh đệ Bàng Mông kia liệu có biết chút gì không?”

“Không đâu tướng công, bao năm nay chàng giấu kỹ thế mà. Hắn muốn đi bắn mặt trời thì cứ để hắn nghĩ cách, chúng ta thì không làm được việc đó.”

“Ai, đúng vậy, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì rắc rối thôi...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play