Edit: Xà Phòng Ngoan.
Ba người lặng lẽ đứng trước căn phòng cũ nát, đảo mắt nhìn quanh, xung quanh chẳng có lấy một du hồn hay âm tiên.
“Bạch tỷ tỷ, trước đây tỷ từng tới nơi này chưa?”
“Chưa từng. Ta chỉ nghe đến cái tên ‘Cục Quản lý Truyền thuyết’, chứ chưa bao giờ đặt chân đến đây.”
“Văn phòng nghỉ chân của Cục Quản lý Truyền thuyết”
Thoạt nhìn, cái tên nghe cũng có vẻ chính quy, nhưng cái không khí tiêu điều, hoang phế này là sao chứ?
“Nhiệm vụ của chúng ta là đưa Đỗ Vũ vào trong kia… Cứ đứng ngoài cửa mãi cũng không được đâu.” Vừa nói, Tạ Cẩm vừa đưa tay về phía cánh cửa.
Đỗ Vũ liếc nhìn căn nhà tồi tàn này, đột nhiên không còn muốn bước vào nữa.
“Nếu các người mở cửa ra, phát hiện bên trong không giống như tưởng tượng… thì liệu còn muốn đi vào nữa không?”
Một giọng nói mơ hồ vang lên từ sau lưng, khiến cả ba người giật mình quay đầu lại. Một ông lão tóc trắng không biết từ bao giờ đã đứng phía sau họ.
Lão có vẻ ngoài hiền từ, không rõ tuổi tác, khoác một bộ quần áo giản dị màu nhạt, biểu cảm như thể đã đứng ở đây từ lâu.
Ông lão không nhìn Tạ Cẩm hay Phạm Tiểu Quả, mà đi thẳng tới trước mặt Đỗ Vũ.
"Nếu được cho suy nghĩ lại, ngươi còn muốn bước vào nữa không?"
Đỗ Vũ nhìn ông lão, không rõ dụng ý của ông là gì.
Ông lại hỏi tiếp: “Nếu ngươi không bước vào, Thôi Giác liệu có còn nhớ ngươi không?”
Đỗ Vũ hơi nhíu mày, dường như chợt nghĩ ra điều gì: “Lão gia, ý ông là…”
Ông lão khẽ gật đầu: “Ngươi thông minh đấy. Có trước mới có sau, đó gọi là ‘nhân quả’. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, vào thôi, chúng ta đã đợi ngươi rất lâu rồi.”
Nói rồi ông đi qua ba người, đẩy cửa bước vào.
“Đợi tôi rất lâu? Nhưng tôi mới chết được hai, ba tiếng thôi mà…” Đỗ Vũ lẩm bẩm.
“Hai, ba tiếng?”
Ông lão quay đầu lại nhìn cậu: “Không phải chỉ hai, ba tiếng, chúng ta đợi đã chín trăm năm rồi.”
Cả ba cẩn thận theo sau ông lão bước vào. Bên trong rộng lớn bất ngờ.
Từ bên ngoài nhìn vào, nơi này chỉ như một căn nhà vệ sinh công cộng cũ kỹ, nhưng khi vào trong, không gian lại trở nên vô cùng rộng rãi.
Toàn bộ bên trong được xây bằng đá trắng thuần sắc, có hàng chục người đang bận rộn đi tới đi lui. Điều khiến họ kinh ngạc hơn, là khắp gian phòng đều được bao phủ bởi màn hình, và mỗi màn hình đều đang phát ra những hình ảnh không thể tưởng tượng nổi.
Trước mắt trên màn hình, một người khổng lồ với thân hình khổng lồ đang tách rời trời đất, cơ thể hóa thành núi non, sông hồ và biển cả;
Trên một màn hình khác, một con khỉ có dáng người nhỏ bé đang nghịch ngợm một cây gậy to lớn, vung lên một cái liền khiến mây mù cuồn cuộn bay thẳng tới tận chân trời;
Ở màn hình bên kia, một nữ tử gầy yếu ngồi dưới chân Trường Thành, ngửa mặt lên trời khóc nức nở, chẳng biết từ đâu xuất hiện một luồng sức mạnh mênh mông khiến cả tòa Trường Thành cũng rung chuyển vỡ tan.
Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả đảo mắt nhìn quanh, tất cả những hình ảnh trên màn hình đều là những câu chuyện truyền thuyết, có chuyện từng nghe, có chuyện hoàn toàn xa lạ.
“Thì ra Cục Quản lý Truyền thuyết… từ trước đến giờ vẫn luôn hoạt động sao?”
“Đúng vậy,” ông lão tóc bạc chậm rãi nói, “Tất cả những truyền thuyết từng xảy ra sẽ không biến mất. Chúng sẽ trở thành một phần cấu thành thế giới này, một dạng ‘tế bào’. Thế giới của chúng ta được tạo thành từ vô số tế bào như thế.”
“Nhưng các người có biết không? Tế bào cũng có thể ‘bị bệnh’. Một khi truyền thuyết bị tổn thương, nó sẽ trôi theo một kết cục khác, thay đổi lịch sử và kéo theo sự biến đổi trong thế giới thực tại.
Nếu ảnh hưởng chỉ nhỏ, sẽ xuất hiện một vài người vốn không nên tồn tại. Chúng ta gọi họ là ‘thái xu’ — họ sẽ tạo ra những ảnh hưởng rất nhỏ đến thế giới này, ví dụ như... cái chết của ngươi.”
Đỗ Vũ dường như đã hiểu một chút, nhưng lại vẫn có phần mơ hồ.
“À!” Tạ Cẩm cũng lên tiếng, “Hôm nay anh nhường chỗ ngồi cho Chu Tráng Thực, lẽ ra ông ta phải nhận lấy. Đó là hình ảnh ghi trong Sổ Sinh Tử, là cái chết đã định.
Nhưng ông ta lại nhìn thấy một cô gái thái xu ngồi ở hàng sau, vì vậy không nhận chỗ ngồi của anh, rồi đứng chung với cô gái đó. Loại biến cố do thái xu tạo ra như thế, ngay cả Sổ Sinh Tử cũng không dự đoán được.”
“Không sai,” ông lão nói tiếp, “Khi một tế bào bị bệnh, sẽ sản sinh ra thái xu. Nếu bệnh tình quá nặng, cả thế giới của chúng ta có thể sẽ không còn tồn tại. Ví dụ đơn giản thôi, nếu một ngày nào đó Bàn Cổ bỗng không muốn khai thiên lập địa nữa, thì hiện tại của chúng ta sẽ thế nào?”
“Nhưng mà…” Đỗ Vũ hỏi, “Dù cho Bàn Cổ thật sự không muốn khai thiên, chúng ta chẳng lẽ có cách gì can thiệp được sao? Dù sao cũng là chuyện của thời thượng cổ mà.”
“Hỏi hay lắm, Tiểu Chiến.” Ông lão tóc bạc vuốt chòm râu trắng như tuyết, vỗ vai Đỗ Vũ một cái thân thiết.
“Tiểu… Chiến?”
“Đây chính là trách nhiệm của Cục Quản lý Truyền thuyết. Công việc của chúng ta là ‘can thiệp’ vào các truyền thuyết. Nếu truyền thuyết chỉ lệch quỹ đạo một chút, chúng ta có thể dùng ‘truyền âm’ để can thiệp từ xa.
Nhưng nếu lệch quá nặng, thì chỉ còn cách phong ấn tạm thời, chờ một ‘liều thuốc’ đến chữa trị.”
“‘Liều thuốc’?” Đỗ Vũ như mơ hồ hiểu ra điều gì. “Ý ông là, phải có một liều thuốc để chữa cho truyền thuyết bị bệnh?”
“Chính xác, Tiểu Chiến.” Ông lão gật đầu tán thưởng.
“Khoan đã! Rốt cuộc Tiểu Chiến là ai vậy?”
“Xin lỗi.” Một phụ nữ đeo kính gọng vàng, mặc bộ đồng phục công sở màu đen từ đầu đến chân, đi đến, mỉm cười chào họ.
“Cục trưởng của bọn tôi già rồi có chút lẫn, nên mới nhận nhầm người.”
“Cô là…?” Tạ Cẩm hỏi.
“Chào ba vị, tôi là Đổng Thiên Thu, trợ lý Cục trưởng Cục Quản lý Truyền thuyết.”
“Trợ lý Cục trưởng?” Đỗ Vũ nhìn cô gái này, ngoài vẻ lạnh lùng cao ngạo phủ ngoài, điều để lại ấn tượng sâu nhất là sự chỉn chu đến cực điểm: mái tóc được chải gọn không loạn một sợi, bộ đồng phục đen không nhiễm một hạt bụi.
“Ta quả thật già rồi, quên mất chưa tự giới thiệu.” Ông lão vỗ đầu cười khà khà. “Ta là Hà Sở Dĩ, Cục trưởng của nơi này.”
Ông quay sang Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả, dịu giọng nói: “Tất cả đều ổn rồi. Vất vả cho các ngươi, người các ngươi đưa tới, giao cho ta là được. Thay ta gửi lời tới nhóm Diêm La.”
“Không dám nhận đâu!” Hai người xua tay liên tục. “Chúng ta chỉ là hậu nhân của tổ tông, không dám tự tiện đại diện…”
“Không cần nói nữa, ta hiểu hết.” Đỗ Vũ lên tiếng, ánh mắt kiên định.
“Nhiệm vụ của tôi là giúp các người tìm ra ‘liều thuốc’ đó, chữa khỏi các truyền thuyết bị lệch, đúng không?”
“Ta nói chưa rõ ràng sao?” Hà Sở Dĩ cười bí ẩn, ánh mắt sâu thẳm.
“Không phải ngươi đi ‘tìm’ liều thuốc. Mà ngươi… chính là liều thuốc đó.”
“Tôi… là liều thuốc? Chuyện quỷ quái gì thế này?”
“Không còn thời gian để giải thích kỹ càng nữa,” Đổng Thiên Thu vừa xem tài liệu trong tay, vừa nhanh chóng kéo Đỗ Vũ đến trước một cỗ máy lớn, “Nói ngắn gọn: chúng tôi cần cậu tiến vào bên trong truyền thuyết, đưa câu chuyện trở lại quỹ đạo ban đầu.”
Đỗ Vũ còn chưa kịp phản ứng. Dù lời lẽ rất dễ hiểu, nhưng tình huống này lại vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
“Tám mươi mốt năm trước, chúng tôi phát hiện một truyền thuyết đã lệch khỏi quỹ đạo định sẵn, đành phải tạm thời phong ấn nó lại.
Hiện giờ phong ấn sắp mất hiệu lực, nếu truyền thuyết này tiếp tục chệch hướng, rất có khả năng thế giới hiện tại của chúng ta sẽ bị hủy diệt.”
Đổng Thiên Thu vừa nói vừa kéo Đỗ Vũ đi về phía một cỗ máy lớn, bắt đầu cắm từng ống dẫn của đủ loại thiết bị lên người hắn.
“Khoan! Khoan đã!” Đỗ Vũ hoảng hốt, “Tôi là khối khoa học tự nhiên, chứ không phải khối văn hóa, mấy cái lịch sử, truyền thuyết gì đó tôi mù tịt! Với lại… bây giờ đi luôn sao? Tôi còn cả đống câu hỏi chưa được giải đáp! Tại sao lại là tôi?”
“Vì lý do nào đó,” Đổng Thiên Thu vẫn chăm chú điều chỉnh máy móc, “chỉ có một số rất ít người có thể tiến vào trong truyền thuyết. Mà suốt 900 năm qua, cậu là người thứ hai. Dù người của Cục rất đông, nhưng đều chỉ là hỗ trợ – 900 năm rồi chúng ta chưa từng có ‘thao tác viên’.”
“Khoan đã! Không có chương trình đào tạo gì sao? Các người định ném tôi vào cái chỗ đó như ném đá xuống giếng hả?” Giọng Đỗ Vũ bắt đầu run rẩy. Hắn vội quay đầu về phía Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả cầu cứu: “Hai người giúp tôi một tay đi! Nếu không các người cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được mà!”
Hai người nhìn nhau, rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Tổ huấn của Tạ gia và Phạm gia có câu đầu tiên: “Phối hợp vô điều kiện với công tác của Cục Quản lý Truyền thuyết.”
“Không kịp đào tạo nữa rồi, Tiểu Chiến.” Hà Sở Dĩ chậm rãi tiến lại gần, giọng trầm thấp như gió đêm.
“Phong ấn của truyền thuyết đó sẽ mất hiệu lực trong vòng một tiếng nữa. Ngươi phải vào trong đó trước thời điểm đó, và trong vòng bảy ngày, phải hoàn thành lại toàn bộ truyền thuyết. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Đỗ Vũ căng thẳng nuốt nước bọt.
Hà Sở Dĩ vuốt râu, ánh mắt sâu như vực thẳm, chậm rãi nói:
“Nếu không thì… ngươi sẽ tan biến, còn tương lai của chúng ta, cũng bị diệt vong.”
Nghiêm trọng đến mức đó sao?
Lúc đầu, Đỗ Vũ chỉ nghĩ đây là nguy hiểm với bản thân, không ngờ lại liên quan đến sự tồn vong của cả thế giới.
“Vậy… câu hỏi cuối cùng,” Đỗ Vũ ngẩng đầu, “Tôi sắp bước vào truyền thuyết nào?”
Đổng Thiên Thu không nói thêm, chỉ giơ tay ra kéo một màn hình hologram đến trước mặt hắn.
Trên màn hình là một người đàn ông đen nhẻm, dáng vẻ cường tráng, mặc áo vải, mồ hôi như mưa, đang dùng cuốc đào đất dưới ánh mặt trời gay gắt. Bầu trời trên đầu hắn – lại có đến mười mặt trời.
“Nghệ xạ cửu nhật?!” Đỗ Vũ gần như không thể tin nổi mắt mình, Trời đất quỷ thần ơi, cấp độ này mà hắn cũng có thể can thiệp sao!?
(*) [Nghệ bắn chín mặt trời: Hậu Nghệ (后羿), hoặc Đại Nghệ (大羿) hay Nghệ (羿)]
“Không sai, chính là truyền thuyết Nghệ xạ cửu nhật.” Đổng Thiên Thu lên tiếng giải thích:
“Hiện tại tôi sẽ nói cho cậu nghe kịch bản truyền thuyết, cậu phải nghe cho kỹ. Trong tình huống bình thường, Đại Nghệ sẽ được tiên nhân chỉ điểm vào năm mười một tuổi, sau đó trải qua mười năm ngộ đạo, trở thành thân thể bán tiên. Đến năm hai mốt tuổi thì giương cung bắn rơi chín mặt trời, cứu muôn dân khỏi cảnh lầm than. Tôi nói như vậy đã đủ rõ chưa?”
“Đợi... đợi đã!” Đỗ Vũ cảm thấy mình còn căng thẳng hơn cả khi thi đại học, “Xin hỏi hiện tại phần nào của truyền thuyết đã xảy ra vấn đề?”
Đổng Thiên Thu đẩy đẩy gọng kính vàng:
“Vấn đề là ở chỗ, năm mười một tuổi, Đại Nghệ không được tiên nhân chỉ điểm. Cho đến tận năm hai mốt tuổi, hắn vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường.”
Đỗ Vũ nghe vậy chỉ có thể cười khổ:
“Ý của cô là, tôi - một phàm nhân, phải đi giúp một phàm nhân khác bắn rơi chín mặt trời?”
“Không sai.”
Sớm biết là kiểu nhiệm vụ khó nhằn thế này, Đỗ Vũ có đánh chết cũng không nhận.
Mở màn đã là độ khó địa ngục, nếu có thể lựa chọn lại, anh thà đợi thêm bảy trăm năm.
Ít nhất thì cũng không phải hồn phi phách tán vẫn có thể làm một thiếu gia con nhà giàu.
“Tôi nhớ là hồi tiểu học có học qua, trên trời mười mặt trời đó chính là mười con chim lửa to lớn phải không...?”
“Rất tiếc.” Đổng Thiên Thu lắc đầu, “Trong các phiên bản truyền thuyết cũ thì đúng là do Tam Túc Kim Ô (chim ba chân vàng) đảm nhận vai trò chín mặt trời, nhưng lần này các đồng sự của chúng tôi đã tra xét rồi, mười con Kim Ô đều đang an vị trên cây Phù Tang, chưa từng rời đi. Chúng cũng không rõ tại sao trên trời lại xuất hiện mười mặt trời thật. Cho nên... muốn bắn hạ những mặt trời này như thế nào, đành phải để cậu tự nghĩ cách.”
“Cái gì cơ?!”
“Vì cậu cũng là người thường, nên chúng tôi sẽ cố hết sức hỗ trợ.”
Đổng Thiên Thu đưa cho Đỗ Vũ một quyển sổ trông như thực đơn, nói:
“Cậu có thể chọn hai linh hồn từ danh sách này để mang theo vào truyền thuyết. Ở những thời điểm mấu chốt, cậu có thể triệu hồi một trong hai linh hồn nhập thân. Nhưng phải chú ý, mỗi linh hồn chỉ có thể tồn tại trong cơ thể cậu đúng năm phút.”
Đỗ Vũ vừa nhận lấy danh sách, vừa rủa thầm trong lòng.
Chỉ có năm phút? Thời gian ngắn ngủi như vậy thì có tác dụng gì chứ?
Cho dù cậu có gọi Tôn Ngộ Không nhập thân đi nữa, thì trong năm phút cũng chẳng thể nào bắn rơi hết mười mặt trời được, đúng không?
... Khoan đã. Tôn Ngộ Không?
Đỗ Vũ ngẩn ra.
Không biết vì sao, trong danh sách ấy lại thật sự có cái tên “Đấu Chiến Thắng Phật — Tôn Ngộ Không”.
“Tôn Ngộ Không... chết rồi sao?” Đỗ Vũ buột miệng hỏi.
“Không hề.” Đổng Thiên Thu đáp, “Lúc thành Phật, Tôn Ngộ Không đã tự bỏ đi bảy phách. Chúng tôi chỉ lấy một phách trong đó.”
“Vậy thì tốt quá! Tôi chọn Tôn Ngộ Không!”
Đỗ Vũ nghĩ thầm: dù sao thì với năng lực của Tôn Ngộ Không, năm phút cũng đủ để đánh rơi ít nhất một hai mặt trời?
Cho dù truyền thuyết từ Nghệ xạ cửu nhật biến thành Nghệ xạ nhất nhật, chắc cũng coi như tạm được nhỉ?
“Được, vậy chọn Tôn Ngộ Không thì cậu chỉ cần đánh dấu là xong. Còn cái linh hồn thứ hai thì sao, chọn được chưa?”
Đỗ Vũ chăm chú nhìn vào danh sách.
Đúng là tên ai cũng có lai lịch, có cả những nhân vật như Võ Thánh Quan Vũ, nhưng phần lớn đều là người phàm.
Nếu không có năng lực phi phàm, thì cho dù vào được truyền thuyết, cũng chẳng giúp ích gì mấy.
“Chỉ được mang thêm một linh hồn nữa, rốt cuộc nên chọn ai đây...”
Đỗ Vũ nhìn đống tên chi chít, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Chọn ai thì cũng chẳng thể hoàn thành nổi!
“Để ta gợi ý cho ngươi một người.”
Hà Sở Dĩ chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vũ, nhỏ giọng nói:
“Một nhiệm vụ thoạt nhìn không thể hoàn thành, chắc chắn sẽ có chỗ đột phá. Muốn tìm ra điểm đột phá đó, chỉ có sức mạnh là không đủ.”
Ông ta đưa ngón tay chỉ vào một cái tên: Hán tướng Ngọa Long — Gia Cát Khổng Minh.
“Có đôi khi, ngươi phải dùng đầu óc một chút.”
Đỗ Vũ nhìn cái tên đó, suy nghĩ mông lung.
Bắn rơi chín mặt trời... chỉ dùng trí tuệ thôi liệu có ổn không?
Gia Cát Lượng dù giỏi đến mấy, cũng không thể trong năm phút thiết kế ra một hệ thống điều khiển quỹ đạo chuẩn xác để bắn rơi thái dương chứ?
“Phiền cậu chọn nhanh một chút.” Đổng Thiên Thu đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“À... sắp xong rồi.” Đỗ Vũ nghiến răng, không tính toán với nữ nhân trước mặt nữa.
Gia Cát Lượng thì Gia Cát Lượng!
Lão đầu kia nhìn tuy lẩn thẩn, nhưng lời nói cũng có lý.
Vì thế, hắn cầm bút, đánh dấu vào ô phía sau cái tên Gia Cát Khổng Minh.
“Được rồi,” Đổng Thiên Thu quay đầu lại, nói với một nhân viên công tác: “Mau đi lấy hồn phách, chuẩn bị gói lễ vật xuyên không. Những người còn lại bắt đầu tiến hành di chuyển hồn phách.”
Cả cục Quản lý Truyền Thuyết lập tức vận hành như một cỗ máy tinh vi, từng người bắt đầu bận rộn thao tác. Các loại máy móc, màn hình đều sáng đèn rực rỡ.
Sắp bắt đầu thật rồi sao?
Đỗ Vũ cắn chặt răng.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện nào quá sức tưởng tượng đến vậy.
Vài tiếng trước còn đang ngồi trên xe buýt chơi điện thoại, mà giờ đây đã phải xuyên vào một truyền thuyết cổ xưa...
“Phải nhớ kỹ, nếu không thể hoàn thành truyền thuyết trong vòng bảy ngày, mười mặt trời kia sẽ mãi mãi tồn tại.”
Đổng Thiên Thu dặn dò lần cuối, “Khi ấy, không chỉ quá khứ, mà cả thế giới hiện tại cũng sẽ bị thiêu rụi, muôn dân lầm than.”
Nói xong, cô lấy ra một chiếc khăn trùm đầu kỳ lạ, đội lên đầu Đỗ Vũ.
Ngay khoảnh khắc tấm khăn chạm vào, Đỗ Vũ chỉ cảm thấy đầu óc như bị xé rách một trận mạnh mẽ, rồi lập tức mất đi ý thức.
Dưới đây là một số thông tin thêm về Truyền thuyết và lịch sử của Hậu Nghệ, không phải mạch truyện.
Hậu Nghệ (后羿), hoặc Đại Nghệ (大羿) hay Nghệ (羿), là một nhân vật truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, được hình tượng hóa là một xạ thủ vĩ đại, gắn liền với truyền thuyết bắn hạ 9 mặt trời (射日英雄; Xạ nhật anh hùng) và câu chuyện liên quan tới Hằng Nga.
Tương truyền, khi đó 10 mặt trời đồng loạt xuất hiện, chỉ có Hậu Nghệ ra tay bắn hạ bớt mặt trời, dương gian lại trở lại tốt tươi, vì chiến công đó ông trở thành một vị thần, xưng gọi Tiễn Thần (箭神). Tuy nhiên trong sử sách thời Tiên Tần, có xuất hiện một Hậu Nghệ, người đã cướp ngôi nhà Hạ thay Thái Khang. Các sách sử Tiên Tần đều chép mập mờ, không rõ giữa Đại Nghệ và Hậu Nghệ có phải cùng một người hay không.
Dân gian không hề để ý tính sử liệu, mà gộp chung cả hai Nghệ làm một, cho nên thần tích bắn mặt trời được gọi là Hậu Nghệ xạ nhật (后羿射日).
[Theo truyền thuyết]
Theo truyền thuyết Trung Quốc, Hậu Nghệ có vợ là Hằng Nga. Hai vợ chồng là những vị thần bất tử sống trên thượng giới.
Một hôm, mười người con trai của Ngọc Hoàng biến thành mười mặt trời, làm cho mặt đất trở nên nóng bỏng và khô cằn. Ngọc Hoàng ra lệnh cho các con mình ngừng phá hủy mặt đất không được bèn triệu Hậu Nghệ đến cứu giúp. Hậu Nghệ, bằng tài bắn cung của mình, đã bắn hạ chín mặt trời, chỉ để lại một người con trai của Ngọc Hoàng làm mặt trời. Ngọc Hoàng thấy chín con trai của ông đã chết bèn trừng phạt Hậu Nghệ bằng cách đày Hậu Nghệ và Hằng Nga xuống hạ giới để sống cuộc sống của con người.
Thấy Hằng Nga rất đau khổ vì bị mất khả năng bất tử, Hậu Nghệ quyết định lên đường đi tìm thuốc trường sinh trong một cuộc hành trình dài và đầy gian khổ, nguy hiểm để hai người có thể trở lại cuộc sống bất tử. Hậu Nghệ đã gặp được Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu đồng ý cho Hậu Nghệ một viên thuốc, nhưng dặn rằng mỗi người chỉ cần nửa viên để trở thành bất tử.
Hậu Nghệ mang viên thuốc về nhà và cất nó trong một cái hộp. Hậu Nghệ dặn Hằng Nga không được mở chiếc hộp. Khi ông đi vắng, Hằng Nga tò mò mở chiếc hộp và nhìn thấy viên thuốc ngay khi Hậu Nghệ quay lại nhà. Sợ Hậu Nghệ nhìn thấy, vô tình Hằng Nga đã nuốt chửng viên thuốc. Ngay lập tức Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh. Mặc dù Hậu Nghệ muốn bắn Hằng Nga để tránh không cho nàng bị lơ lửng trên bầu trời, nhưng không thể nhằm mũi tên vào nàng. Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi đến Mặt Trăng.
Đó gọi là Hằng Nga bôn nguyệt (嫦娥奔月), là một trong những truyền thuyết nổi tiếng nhất trong dân gian Trung Hoa.
[Theo lịch sử]
Theo Trúc thư kỉ niên, Hậu Nghệ vốn là vua nước Hữu Cùng, một chư hầu thời nhà Hạ. Ông nổi tiếng có sức khoẻ hơn người và đặc biệt là có khả năng bắn cung rất giỏi, được xem là giỏi nhất thiên hạ lúc đó.
Năm 2188 TCN, Hạ Khải mất, con là Thái Khang lên thay. Thái Khang ham chơi bời, thích săn bắn, không quan tâm chính sự. Hậu Nghệ thường đi theo phục vụ Thái Khang. Thấy Thái Khang bỏ triều chính, Hậu Nghệ nảy sinh ý định giành ngôi.
Một hôm Thái Khang rời kinh đô đi săn ở đất Lạc. Hậu Nghệ bí mật điều quân từ nước Hữu Cùng sang tập kích kinh đô nhà Hạ, chiếm được kinh thành. Sau đó ông mang quân ra chặn bờ sông, phong tỏa lối về của Thái Khang. Nghe tin kinh thành thất thủ, Thái Khang vội mang quân trở về, nhưng đến bờ sông đã thấy quân Hữu Cùng đông đảo chặn đánh. Thái Khang biết không địch nổi quân Hậu Nghệ bèn bỏ chạy sang nước chư hầu. Thái Khang chạy ra ngoài, định tập hợp chư hầu đánh Hậu Nghệ, nhưng các chư hầu đều không phục Thái Khang, vì vậy Thái Khang phải lưu vong ở nước ngoài cho đến hết đời.
Hậu Nghệ cướp được ngôi nhà Hạ lại tỏ ra kiêu ngạo, bỏ chính sự như Thái Khang trước kia. Ông cũng ham mê săn bắn và thích uống rượu. Nhiều vị trung thần lo lắng can ngăn nhưng Hậu Nghệ không nghe theo, điều họ đi nơi khác.
Bầy tôi của Hậu Nghệ là Hàn Trác thấy Hậu Nghệ như vậy cũng nảy sinh ý định cướp ngai vàng, bề ngoài ra sức tán tụng lấy lòng ông nhưng bên trong toan tính giành ngôi. Hậu Nghệ tin tưởng Hàn Trác, giao cho Trác toàn bộ việc triều chính để hưởng lạc. Hàn Trác thường xuyên ra vào cung cấm, tư thông cả với vợ Hậu Nghệ mà Hậu Nghệ không hay biết.
Một ngày năm 2120 TCN, Hậu Nghệ đi săn, Hàn Trác đi theo. Trác mang rượu ngon ra dâng lên Hậu Nghệ. Ông uống rượu say bất tỉnh. Hàn Trác thừa cơ giết chết ông. Hàn Trác xẻo thịt ông nướng lên và mang cho con ông ăn. Con ông biết là thịt cha, bèn bỏ chạy, nhưng đến cổng thành thì bị quân của Hàn Trác giết chết. Trác giành ngôi của Hậu Nghệ và lấy luôn vợ ông.
Hậu Nghệ cướp ngôi nhà Hạ được khoảng 40 năm (2159 - 2120 TCN), không rõ bao nhiêu tuổi.