Edit: Xà Phòng Ngoan.
Tạ Cẩm. Phạm Tiểu Quả.
Quả nhiên, truyền thuyết đều là thật sao?
Đỗ Vũ nhớ rõ trong sách từng nói, Bạch Vô Thường tên thật là Tạ Tất An, Hắc Vô Thường là Phạm Vô Cứu.
Đi theo Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả, ba người cùng dòng người tiến về phía trước.
Đội ngũ dài hàng vạn người này di chuyển nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Đỗ Vũ, gần như toàn bộ đều di chuyển bằng cách chạy chậm.
Chẳng bao lâu, ba người đã đến đầu hàng.
Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả không lập tức đưa Đỗ Vũ vào Quỷ Môn Quan. Chỉ thấy Tạ Cẩm tiến lên một bước, nói với một âm sai mặt đen:
“Chào ngài lãnh đạo, đây có vẻ là một người chết oan, chưa thể vượt Vong Xuyên Hà, phiền ngài tìm một phán quan đến xử lý giúp.”
Âm sai mặt đen nghe vậy liền gật đầu, xoay người bước vào Quỷ Môn Quan.
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông trung niên cao lớn mặc quan phục màu đỏ rượu bước ra.
Hắn cao chừng hai mét, có bộ râu quai nón dữ tợn, trong tay cầm một cây như ý thuần đen.
“Ai cần phán? Mau lên, đừng làm lỡ việc.” Thanh âm của hắn thô kệch, như thể một cỗ động cơ trầm nặng đang gầm vang.
“Chào ngài lãnh đạo!” Tạ Cẩm cúi đầu hành lễ, nói:
“Là chúng tôi, hôm nay mang đến một người uổng mạng, xin ngài xử lý giúp.”
“Uổng mạng?” Đại hán không thèm ngẩng đầu, rút từ trong lòng ra một quyển sổ, lật nhanh mấy trang, rồi nói:
“Không được, mấy năm gần đây chỉ tiêu uổng mạng đã đầy. Cho hắn tính vào 'ngoài ý muốn tử vong' đi, kiếp sau kéo dài thêm năm năm dương thọ, không thì khối lượng công việc lớn quá.”
Nói xong, hắn gập sổ lại, quay người định rời đi. Ba người Đỗ Vũ đều đứng sững tại chỗ.
“Lãnh đạo!” Phạm Tiểu Quả phản ứng nhanh, hô lên:
“Người chết này rõ ràng là bị ‘Thái Xu’ ảnh hưởng mà chết, không thể không tính là uổng mạng được!”
“Thái Xu thì sao?!” Đại hán quay đầu lại, ánh mắt sắc bén:
“Cục quản lý truyền thuyết đã bị bỏ hoang gần cả ngàn năm, mấy người còn chưa gặp đủ ‘Thái Xu’ à? Nếu bất kỳ ai chết vì ‘Thái Xu’ cũng tính là uổng mạng, vậy còn pháp luật gì? Minh Phủ này còn pháp trị gì nữa?!”
Vừa nói, hắn vừa bước về phía trước, quanh thân mơ hồ tỏa ra sát khí khiến hai cô gái bị ép lùi liên tục.
Khi cả ba đang luống cuống, từ sau lưng họ, một luồng kình phong bất ngờ ập đến, tiếng gió rít bên tai vút qua, lao thẳng về phía đại hán.
Trong khoảnh khắc đó, một người mặc áo bào trắng xuất hiện trước mặt ba người.
Hắn quay lưng về phía họ, trong tay cầm một cây bút lông lớn phủ đầy phù chú, đối diện với đại hán.
Dù thân hình không to lớn bằng đại hán, nhưng chỉ cần nhìn thấy người đó, đôi mắt đại hán lập tức mở to, đầy sợ hãi, chưa kịp nói câu nào, người mặc áo bào trắng đã vung tay tát mạnh một cái vào mặt hắn, đánh vào chòm râu rậm rạp.
Cái tát quá nặng, khiến đại hán bị đánh xoay một vòng tại chỗ.
“Ba vấn đề.” Giọng nói của người áo trắng nhàn nhạt vang lên:
“Thứ nhất, từ nay về sau, không được phép ăn nói như vậy với âm sai khác.
Thứ hai, uổng mạng chính là uổng mạng, dù có bao nhiêu người chết, phán quan vẫn phải xử lý từng người một.
Thứ ba, Cục quản lý truyền thuyết chưa từng bị hoang phế.”
Cảnh tượng này khiến Đỗ Vũ kinh hoảng. Nếu nói lúc nãy gã đại hán mặc hồng y đã đủ đáng sợ, thì người đàn ông áo trắng này, với một cái tát đã khiến đối phương lùi bước, rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Còn chưa kịp phản ứng, đại hán đã “phịch” một tiếng quỳ xuống, gần như bật khóc:
“Tuân mệnh, Đại Phán Quan!”
Một tiếng “Đại Phán Quan” vừa thốt ra, không chỉ có đại hán, mà cả Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh Đỗ Vũ cũng lập tức quỳ xuống.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả Hắc Bạch Vô Thường, âm sai canh giữ quanh Quỷ Môn Quan đều đồng loạt quỳ xuống, nhìn quanh quảng trường, chỉ còn lại đám hồn phách đang đứng.
Chẳng bao lâu sau, đám hồn phách cũng bắt chước âm sai, lần lượt quỳ xuống. Đỗ Vũ cũng không ngoại lệ.
Trên quảng trường nơi Quỷ Môn Quan, hàng vạn người đều quỳ, chỉ còn một người áo bào trắng đứng khoanh tay nơi trung tâm.
“Phán quan cũng có phân lớn nhỏ sao? Người đó là ai vậy?” Đỗ Vũ quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi Tạ Cẩm.
“Phán quan đương nhiên có lớn nhỏ!” Tạ Cẩm đáp khẽ:
“Minh Phủ có Tứ đại phán quan:
— ‘Thưởng thiện tư’ Ngụy Chinh đại nhân,
— ‘Phạt ác tư’ Chung Quỳ đại nhân,
— ‘Tra sát tư’ Lục Chi Đạo đại nhân,
Và người trước mặt chúng ta chính là đứng đầu trong Tứ đại phán quan, chưởng quản ‘Âm luật tư’ — Thôi Giác đại nhân!
Ngài ấy cũng là người đứng đầu trong Bát đại âm sai của địa phủ, được gọi là ‘Văn Phán Quan’.”
Người áo bào trắng từ từ xoay người lại, khuôn mặt thư sinh nho nhã, nhưng toát ra một loại khí thế khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Đều đứng lên đi. Ta chỉ đi ngang qua thôi. Việc này không cần làm quá lớn, nếu để Diêm Vương biết thì lại rắc rối.”
Nói xong, đám âm sai lần lượt đứng dậy, cung kính cúi người hành lễ với Thôi Giác, sau đó ai vào việc nấy, tiếp tục công tác của mình.
Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả cũng đứng dậy, đây là lần đầu tiên các nàng được thấy Đại Phán Quan, không tránh khỏi có phần kích động.
“Ngươi cũng đứng lên đi.” Thôi Giác nhìn Đỗ Vũ vẫn còn quỳ trên mặt đất, nói, “Lần này ta sẽ tự mình phán xét cho ngươi.”
Đỗ Vũ có phần thụ sủng nhược kinh: “À, à, cảm ơn ngài!”
(*) Được sủng ái mà lo sợ.
Thôi Giác vung tay phải lên, cây bút câu hồn trong tay phát ra ánh sáng xanh nhạt, các đạo phù chú trên thân bút lần lượt bong ra. Tay trái khẽ lật, một quyển giống như sổ sách từ trong không trung hiện ra, trên bìa viết rõ ràng: Sổ Sinh Tử.
Theo từng trang lật mở của Sổ Sinh Tử, ánh sáng xanh trên bút câu hồn càng lúc càng mạnh. Đỗ Vũ cũng từ từ đứng dậy, nói:
“Lãnh đạo, có cần tên của tôi không? Tôi tên là Đỗ Vũ…”
Thôi Giác cười nhẹ không đáp, vừa định viết tên Đỗ Vũ lên thì ánh mắt lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt cậu.
“Ngươi…” Thôi Giác như muốn nói gì đó, nhưng khi lời đến miệng thì lại như quên mất, mãi không thể thốt ra được. Suy nghĩ một hồi, ông hỏi: “Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?”
“Lãnh đạo, sao vậy ạ?” Đỗ Vũ nghi hoặc nhìn Thôi Giác.
Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả cũng không dám lên tiếng.
Các nàng rõ ràng thấy vẻ mặt Đại Phán Quan tràn đầy nghi hoặc — một người tinh thông âm dương, hiểu rõ cổ kim như đại phán quan đây, vậy mà còn có chuyện khiến ông mơ hồ ư?
Sau một hồi lâu, Thôi Giác mới chậm rãi hỏi: “Năm Trinh Quán thứ mười chín… có phải chúng ta đã từng gặp nhau?”
“Năm Trinh Quán mười chín?” Đỗ Vũ ngẩn người, sau đó bật cười:
“Đừng nói năm Trinh Quán mười chín, ngay cả năm Dân Quốc mười chín tôi cũng chưa có mặt trên đời đâu.”
Tạ Cẩm cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn nói với Thôi Giác:
“Đại Phán Quan, ngài có phải quên mất cậu ấy là một phàm nhân không? Chuyện của năm Trinh Quán mười chín, cậu ấy chắc chắn không thể nhớ được đâu.”
“Rất kỳ lạ…” Thôi Giác nói, “Trước khi ta nhìn thấy chàng trai này, chưa từng nhớ rằng mình có đoạn ký ức như vậy, nhưng ngay khi nhìn thấy cậu ấy, những ký ức ấy lại như suối nguồn trào dâng.”
Nhưng rốt cuộc là tại sao? Suốt hơn ngàn năm, Thôi Giác đã gặp vô số vong hồn, vì sao chỉ riêng Đỗ Vũ lại khiến ông hồi tưởng?
Suy nghĩ một chút, trong lòng Thôi Giác nảy ra một giả thuyết táo bạo, không khỏi trở nên kích động.
“Người trẻ tuổi, để ta hỏi ngươi: Ngươi chọn đầu thai hay chọn làm việc?”
“Đầu thai, làm phú nhị đại.”
Thấy Đỗ Vũ không cần suy nghĩ đã trả lời, Thôi Giác khẽ lắc đầu.
“Người trẻ tuổi, tuy ta có thể xử ngươi là chết uổng mạng, nhưng ngươi cũng nên biết, mấy năm nay người chết uổng mạng nhiều vô kể, muốn đầu thai phải xếp hàng.”
Đỗ Vũ gật đầu: “Tôi biết, hai vị tỷ tỷ âm sai đã nói với tôi rồi.”
“Ngươi chỉ biết là phải xếp hàng, nhưng có biết phải chờ bao lâu không?”
“Cái đó thì tôi không biết.”
“Bảy trăm hai mươi sáu năm.” Thôi Giác cười, “Trong khoảng thời gian ấy, ngươi chỉ có thể là một du hồn ở Minh Phủ.”
“Hơn bảy trăm năm??” Đỗ Vũ sợ ngây người. Hơn bảy trăm năm nữa, thế giới kia liệu còn là nơi cậu muốn quay về hay không?
Nhìn vẻ mặt ý vị thâm trường của Thôi Giác, Đỗ Vũ bỗng nhiên nhận ra chuyện này không đơn giản.
“Lãnh đạo, có phải ngài còn điều gì muốn nói?”
Thôi Giác mỉm cười gật đầu: “Không tồi. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta làm một việc. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ tận dụng mọi mối quan hệ, giúp ngươi chen hàng đầu thai, thế nào? Thành giao?”
Giúp làm một việc?
Không chỉ có Đỗ Vũ, ngay cả Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả cũng không hiểu rõ.
Thôi Giác dù gì cũng là một vị âm tiên, tuy không phải đạo pháp thông thiên nhưng cũng tính là thần thông quảng đại.
Với tu vi như thế, sao lại cần một vong hồn giúp đỡ?
“Vậy tôi phải hỏi trước cho rõ, lãnh đạo.” Đỗ Vũ nói, “Chuyện này có nguy hiểm không?”
“Cực kỳ nguy hiểm. Nếu xử lý không tốt, kẻ sống thì chết, người chết thì tan hồn.”
“Chuyện này…”
Đỗ Vũ chỉ mang tính tượng trưng mà hỏi thử, không ngờ Thôi Giác lại thẳng thắn thừa nhận.
“…Lãnh đạo, ngài nói thật đấy à? Ngài như vậy thì tôi rất khó mà đồng ý đó...”
“Ta không muốn lừa ngươi. Giúp ta làm việc này quả thật rất nguy hiểm, nhưng tất cả chỉ là giả thuyết và suy đoán. Cũng có khả năng hoàn toàn không cần đến ngươi. Cho nên ta hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ. Bảy trăm năm chờ đợi, hay là đánh cược một lần?”
“Ta…”
Đỗ Vũ thật sự do dự.
Khi còn sống, rõ ràng từng có rất nhiều cơ hội giống vậy, nhưng hắn chưa từng một lần nắm lấy.
Hắn từ nhỏ đã không phải người biết tranh đấu, dù ở trong cô nhi viện, cũng chưa từng chủ động tranh giành điều gì.
Có lẽ vì vậy mà chưa từng được ai nhận nuôi.
“…Tôi đồng ý.”
Đỗ Vũ thận trọng trả lời.
“Tôi sẽ giúp ngài làm chuyện cực kỳ nguy hiểm đó, đổi lại, ngài sẽ giúp tôi trở về nhân gian.”
Thôi Giác gật đầu, quay sang nói với Tạ Cẩm:
“Cách Quỷ Môn Quan bốn mươi dặm về phía tây có một ngọn núi âm khí lượn lờ gọi là Âm Sơn. Núi này nửa sáng nửa tối, thế nhân gọi là đỉnh Bất Quy. Dưới chân núi có một căn nhà, hai người các ngươi hãy đưa Đỗ Vũ đến đó.”
Tạ Cẩm không dám chậm trễ, vội vàng kéo theo Đỗ Vũ và Phạm Tiểu Quả lên đường.
Sau khi từ biệt Thôi Giác, ba người lại quay về chiếc minibus.
“Bạch tỷ, đây là tình huống gì vậy chứ?” Phạm Tiểu Quả vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm, “Đại phán quan cho người ta cảm giác là lạ.”
“Những nhân vật lớn như bọn họ, ý nghĩ làm sao chúng ta hiểu được? Cứ làm theo là được.”
Đỗ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đầy phức tạp.
“Đỗ Vũ, anh từng gặp đại nhân Thôi Giác ở dương gian sao?” Tạ Cẩm hỏi.
“Chưa, đây là lần đầu tiên tôi gặp người này.”
“Thật kỳ lạ.”
Đang nói thì điện thoại của Tạ Cẩm đổ chuông.
Nhìn thấy tên người gọi đến, Tạ Cẩm lập tức chỉnh lại tư thế cho nghiêm chỉnh.
“A lô? Con chào lão tổ tông.” Tạ Cẩm cung kính nhận điện thoại.
“Nha nha, tiểu Cẩm, con đang đi cùng ai đấy?”
“Thưa lão tổ tông, con đang đi cùng Tiểu Quả Phạm gia, áp giải một người chết uổng mạng.”
Nghe Tạ Cẩm nhắc đến mình, Phạm Tiểu Quả cũng hướng về phía điện thoại nói: “Con chào thất tổ gia!”
“Tiểu Quả? Ngoan lắm, thay ta gửi lời hỏi thăm bát gia nhà con.”
(*) [Lão tổ tông, tổ gia đều là cách gọi trưởng bối trong gia tộc. Ở đây là tổ tông.
Bát tổ gia, thất tổ gia là tổ tông đời thứ 8 và thứ 7.
Nguyên gốc Tiểu Cẩm được gọi là ‘Cẩm ngoan tôn’, mang nghĩa là cháu gái Cẩm ngoan. Để nguyên hay thuần Việt cũng không quá hay nên tự đổi thành Tiểu Cẩm]
“Tạ ơn tổ gia quan tâm, bát tổ gia ở nhà mỗi ngày đều nhắc đến người đấy ạ.”
“Nhắc đến ta? Cái lão quỷ đó còn thiếu ta một bữa cơm đấy. Tiểu Cẩm à, hôm nay con hứa dạy ta dùng app chỉnh ảnh nha, vậy mà đến giờ đã nửa ngày trôi qua rồi, sao con còn chưa xong việc vậy?”
“Dạ, tổ gia, con thật sự xin lỗi.” Tạ Cẩm vội vàng xin lỗi, đồng thời kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối qua điện thoại.
Đỗ Vũ thầm nghĩ, người có thể khiến Tạ Cẩm gọi là lão tổ tông, chắc chắn chính là Bạch Vô Thường trong truyền thuyết — Tạ Tất An.
Nghe xong Tạ Cẩm kể lại sự việc, Tạ Tất An trầm mặc một hồi:
“Tiểu Cẩm, con vừa nói người các con đang áp giải tên là gì?”
“Dạ, hắn tên là Đỗ Vũ.”
Không hiểu vì sao, đầu dây bên kia điện thoại bỗng im bặt.
“Thất gia sao vậy?” Đợi một lúc, Phạm Tiểu Quả đang lái xe khẽ hỏi.
“Không biết nữa…”
Đột nhiên, chiếc minibus đang bay giữa không trung rung lắc dữ dội, sắc trời cũng thay đổi theo.
“Cái gì vậy?”
Chiếc xe lắc mạnh khiến Tạ Cẩm ban đầu hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Cô lập tức quay đầu nói với Đỗ Vũ:
“Thưa hành khách, xe chúng ta vừa gặp phải dòng khí nhiễu loạn, xin hãy giữ nguyên vị trí, thắt dây an toàn, gập lại bàn ăn mini, tạm thời không sử dụng nhà vệ sinh…”
“Gì cơ? Làm gì có bàn ăn mini hay nhà vệ sinh chứ, mấy người học mấy thứ này từ đâu ra vậy?”
Đỗ Vũ vừa lẩm bẩm vừa đưa tay sờ tìm dây an toàn, nhưng phát hiện cũng không có cái nào cả.
Sau vài giây rung lắc dữ dội, không gian phía trước minibus bỗng vặn vẹo, Phạm Tiểu Quả đạp mạnh phanh, xe dừng lại giữa không trung. Từ chỗ không gian vặn xoắn kia, một bóng người lấp lóe xuất hiện, hai chân lơ lửng, đứng giữa không khí.
Người ấy mặc một bộ đồ trắng, đội mũ cao, trên mũ viết bốn chữ lớn — “Vừa thấy phát tài”. Mái tóc bạc dài như thác đổ xuống, gương mặt xinh đẹp đến nỗi khiến người ta phải kinh sợ. Rõ ràng là nam nhân, vậy mà lại đẹp đến mê hồn.
Điều khiến người ta khó hiểu là... hắn còn đang đắp vài lát dưa leo trên mặt.
“Thất tổ gia?!” Phạm Tiểu Quả kêu to.
“Lão tổ tông?!” Tạ Cẩm cũng hoảng hốt kêu lên, vội vàng mở cửa nhảy xuống xe. Nhưng cô quên mất rằng đạo hạnh của mình còn thấp, chưa thể thi triển phi hành thuật, suýt nữa ngã xuống.
May mắn, Tạ Tất An phất tay nhẹ một cái, Tạ Cẩm lập tức được giữ lại giữa không trung.
“Tiểu Cẩm, không cần khách sao, ta chỉ tới xem một chút rồi đi.”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Vũ tận mắt nhìn thấy Bạch Vô Thường Tạ Tất An trong truyền thuyết, hồi hộp đến mức không thốt nên lời.
So với bộ đồ đen trắng của Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả, thì bộ quan phục và chiếc mũ của Tạ Tất An càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Tạ Tất An nhìn chăm chú vào Đỗ Vũ trong xe hồi lâu khiến anh rợn cả tóc gáy. Cuối cùng, ông ta chậm rãi mở miệng:
“Đỗ Vũ…”
Sắc mặt Tạ Tất An dần trở nên điên cuồng, sau đó ngửa mặt cười lớn.
“Kỳ diệu, Thôi Giác, thật sự kỳ diệu, ha ha ha ha!”
Ba người đều sững người trước khí thế kinh thiên động địa của Tạ Tất An.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là lần đầu tiên ta thấy lão tổ tông như thế này…”
“Tiểu Cẩm, hôm nay ta không học chỉnh ảnh nữa, ta về làm mặt nạ đây, con nhớ đưa Đỗ Vũ đến đỉnh Bất Quy cho cẩn thận.”
Dứt lời, Tạ Tất An vung tay áo, biến mất trong hư không.
“Bạch tỷ, hôm nay sao lại lạ vậy? Cả đại phán quan và thất tổ gia đều hành xử quái quái…”
Tạ Cẩm trầm ngâm một lúc, quay đầu nhìn Đỗ Vũ:
“Ta không rõ, nhưng hình như tất cả đều cùng Đỗ Vũ có liên quan.”
…
Hơn mười phút sau, ba người quả nhiên đã tìm được đỉnh Bất Quy phủ đầy âm khí.
Dưới đỉnh Bất Quy là một căn nhà xi măng gần như đổ nát hoàn toàn.
“Không phải là chỗ này thật chứ?”
Ba người dừng xe, chậm rãi tiến lại gần căn nhà. Bên cạnh cửa có một tấm biển bị dây leo phủ đầy, trên đó viết:
“Văn phòng nghỉ chân của Cục Quản lý Truyền thuyết”