Edit: Xà Phòng Ngoan.
Nhìn thi thể mình máu me đầm đìa, tứ chi vặn vẹo nằm trên chiếc xe buýt bị biến dạng, Đỗ Vũ biết, có lẽ mình thật sự đã chết rồi.
Hiện tại, hắn đang lơ lửng ngoài chiếc xe buýt, thân ảnh mờ ảo đung đưa theo gió, đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ không ngừng quan sát bốn phía.
Xung quanh là nhân viên y tế tất bật lui tới cùng đám người hiếu kỳ đứng xem.
“Mình... chết thật rồi sao?”
Một phút trước, một chiếc xe tải đang chạy bỗng nhiên mất lái, lao tới theo một góc nghiêng khoảng 45 độ. Bên trái đầu xe vừa vặn đâm trúng phần giữa của chiếc xe buýt, cú va chạm chính xác đến mức đã đâm chết Đỗ Vũ tại chỗ.
Ngoại trừ Đỗ Vũ là người duy nhất thiệt mạng, trên chiếc xe ấy thậm chí không ai bị thương.
“A...!”
Đỗ Vũ chẳng biết phải nói gì, trên đời này còn có cách chết xui xẻo hết mức như vậy sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng sao, không còn vướng bận gì ở trần thế, chi bằng nhân cơ hội này bắt đầu lại từ đầu một cách sảng khoái.
Chỉ là, bây giờ hắn là gì? Là hồn ma sao?
Thi thể của Đỗ Vũ đang kẹt trong chiếc xe buýt đã biến dạng, sau khi nhân viên y tế xác định nạn nhân đã tử vong, họ bắt đầu tìm cách kéo xác hắn ra.
Hắn thật sự không thể nhìn nổi cảnh đó, cảm giác như thể có ai vừa đập chết một con muỗi trên màn hình, vừa dơ vừa bực, khiến người ta phải chửi thề vài câu.
Còn chưa kịp chấp nhận sự thật rằng mình đã chết, một giọng nữ mơ hồ không chân thực lắm vang lên từ trên trời:
“Này? Này? Linh hồn nhỏ bé kia, nghe thấy không vậy?”
Đỗ Vũ ngẩn người. Có người đang nói chuyện với hắn sao?
Rốt cuộc Đỗ Vũ là lần đầu chết, không có kinh nghiệm gì, cũng chẳng biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, hắn đứng sững người không dám đáp lời.
“Cái tín hiệu truyền âm này hình như không ổn lắm. Bạch tỷ, cái thứ đồ này của tỷ còn dùng được không đấy?”
“Để ta thử xem, đợi chút.”
Trên trời vang lên hai giọng nói, hai người kia hình như đang trò chuyện với nhau.
Vài giây sau, cô gái được gọi là “Bạch tỷ” lại mở miệng, lần này còn cố tình nâng cao giọng:
“Linh hồn nhỏ bé kia ơi, ở ngoài chiếc xe buýt kìa, nghe thấy không? Đừng di chuyển nhé, đi rồi sẽ phiền toái đấy!”
Bây giờ Đỗ Vũ hoàn toàn xác định có người đang nói chuyện với mình, nhưng họ ở đâu?
“Quái lạ, hình như vẫn không được. Hắn không nghe thấy à?”
“Vậy thì chúng ta phải nhanh lên.”
Hai người này là ai? Họ đang làm gì?
Theo kinh nghiệm xem phim vô số lần của bản thân, những kẻ không hiểu sao lại bảo người khác đứng yên đều chẳng phải người tốt. Nhân lúc này, chi bằng tìm đường chuồn trước.
Dù sao thì mình cũng chết rồi, tình hình còn có thể tệ hơn sao?
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi tới, Đỗ Vũ điều chỉnh thân thể, thuận gió bay lên.
Chưa kịp bay được ba giây, một chiếc minibus cũ nát từ trên trời giáng xuống, chặn ngay trước mặt hắn.
“WTF?!!?”
Đỗ Vũ suýt nữa bị biến cố bất ngờ này dọa chết lần nữa. Minibus mà cũng biết bay sao?
“A, đuổi kịp rồi.”
Bên trong xe có hai cô gái trẻ, đều mặc đồ lao động, một đen một trắng.
Chiếc xe dừng trước mặt Đỗ Vũ, cửa xe tự động mở ra.
“Xin chào, đã để ngài chờ lâu, mời lên xe.”
Cô gái mặc đồ đen ngồi ghế lái lên tiếng.
Đỗ Vũ thật sự ngớ người. Tình huống gì thế này? Hai cô gái mặc đen trắng này là Hắc Bạch Vô Thường à?
Thì ra sau khi chết thật sự sẽ gặp phải những thứ giống như truyền thuyết kể lại?
Nhưng mà nhìn chiếc minibus cũ kỹ này, cộng với hai cô gái nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch, thật sự là sứ giả âm phủ trong truyền thuyết sao?
Đỗ Vũ chỉ biết cạn lời. Nếu chiếc xe này thật sự biết bay, thì hắn cũng không trốn thoát được.
Nghĩ vậy, Đỗ Vũ yên lặng bước lên xe.
Nhìn quanh một vòng, chiếc minibus này bên trong còn tồi tàn hơn vẻ ngoài. Điều kỳ lạ nhất là trên radio trong xe có dán một mảnh giấy viết: “Xin hãy tự bảo quản tài sản cá nhân của ngài.”
Vừa mới ngồi vững, cô gái lái xe mặc đồ đen đã hỏi:
“Xin hỏi, bốn số cuối trên giấy chứng minh thân phận của ngài là bao nhiêu?”
Nghe vậy, Đỗ Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cái quỷ gì? Đây là xe đặt qua app à?? Còn cần báo số giấy tờ tùy thân khi lên xe sao?”
Cô gái mặc đồ trắng ngồi ghế phụ vội vàng giải thích:
“Ấy, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy trình thôi. Cục Quản lý Âm hồn gần đây vừa ra quy định mới, vì gần đây có nhiều trường hợp hồn phi phách tán sau khi ngồi xe đò nên cấp trên rất coi trọng vấn đề này.”
Đỗ Vũ cạn lời, chỉ vào cô gái áo trắng nói:
“Vậy các người không phải chính là xe đò sao? Hồn phi phách tán không phải là do các người làm ra à??”
Nghe vậy, cô gái mặc đồ đen không vui, lập tức phản bác:
“Không giống nhau nhé. Chúng tôi là đơn vị chính quy, xe chính quy, giấy phép đầy đủ. Bây giờ nhiều ‘xe lậu’ tranh giành linh hồn lắm.”
Còn có xe lậu giành linh hồn sao?
Đỗ Vũ ôm trán, chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi chết lại mệt mỏi như vậy.
“Thôi được, thôi được, số cuối là 2213.” Đỗ Vũ lầm bầm.
“Được rồi, Đỗ tiên sinh đúng không? Xin hỏi muốn có hướng dẫn viên đi cùng hay tự tìm đường?”
“Tôi thì biết đường kiểu gì chứ!”
“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi. Đỗ tiên sinh tính khí cũng hơi nóng đó nha~”
“……”
Đỗ Vũ im lặng, cảm thấy không thể nói lý với hai cô nàng này trong thời gian ngắn được.
Chiếc minibus lùi lại một chút rồi chậm rãi bay lên khỏi mặt đất. Đỗ Vũ quay đầu lại nhìn thi thể mình lần cuối, đến giờ vẫn chưa được kéo ra khỏi xe.
“Này, hai người thật sự là Hắc Bạch Vô Thường à?”
Nhìn ra ngoài qua cửa xe đang bay lên cao, Đỗ Vũ lên tiếng hỏi.
“Là, mà cũng không hẳn.” Cô gái mặc đồ trắng trả lời, “Hắc Bạch Vô Thường không phải hai người, mà là hai gia tộc. Chúng tôi là người của hai gia tộc đó, đều làm công việc âm sai, nhưng không đại diện cho toàn bộ Hắc Bạch Vô Thường.”
“Thì ra là như vậy…”
Không ngờ sau khi chết rồi vẫn còn có thể học được kiến thức mới như thế này, Đỗ Vũ âm thầm lắc đầu. Nhưng học mấy thứ này thì có ích gì chứ?
“Bên này xin xác nhận lại một chút thông tin hồ sơ của ngài.” Cô gái mặc đồ trắng lấy ra một cặp tài liệu, rút ra một tờ giấy A4:
“Đỗ Vũ, nam, 26 tuổi, người Hán, công nhân tại một xưởng sản xuất thuộc quốc doanh, nguyên nhân tử vong như sau —”
Cô gái mặc đồ trắng đọc đến đây thì rõ ràng ngừng lại một lúc.
“Sao vậy? Nguyên nhân chết là gì?” Đỗ Vũ hỏi.
“À.” Cô liếc nhìn lại hồ sơ, nói:
“Nguyên nhân tử vong của anh có thể đủ điều kiện để xin danh ngạch ‘chết oan’ đó.”
“Không phải, tôi không hiểu. Tôi bị tai nạn xe rồi chết, làm sao lại tính là ‘chết oan’ được?”
“Bởi vì người lẽ ra phải chết hôm nay không phải là anh.” Cô gái mặc đồ đen đang lái xe lên tiếng.
“Đúng vậy,” cô gái mặc đồ trắng tiếp lời, “theo ghi chép trong ‘Sổ Sinh Tử’, người cần phải chết hôm nay là một người tên là Chu Tráng Thực — chính là ông lão mà anh định nhường chỗ ngồi trước khi chết đó.”
Nếu như cô gái mặc đồ trắng không nhắc tới, Đỗ Vũ suýt nữa đã quên mất, đúng là trước khi tai nạn xảy ra, hắn có định nhường chỗ cho một ông lão. Nhưng ông ấy lại không nhận, mà sau đó đi về phía sau xe.
Cô gái mặc đồ trắng tiếp tục nói:
“Chu Tráng Thực, 36 tuổi, 39 tuổi, 42 tuổi và 55 tuổi đều từng có hành vi cưỡng sát phụ nữ nhưng thoát khỏi chế tài pháp luật. Hiện tại ‘chỉ số chiêu hồn’ của ông ta đã đạt đến 97%. Nói cách khác, cho dù hôm nay ông ta không bị xe tải đâm chết, thì cũng không thể sống qua ngày.”
“Tốt quá rồi,” cô gái mặc đồ đen nói, “người như vậy nên chết sớm. Ta có người quen ở Địa ngục Nghiệt Kính, đến lúc đó sẽ cho ông ta một màn ra trò.”
“Khoan đã… đây là trọng điểm sao?” Đỗ Vũ không ngồi yên nổi:
“Trọng điểm không phải là ông lão ấy đáng lẽ phải chết hôm nay, mà là vì sao tôi lại chết? Nghe hai cô nói nãy giờ… chuyện này rõ ràng chẳng liên quan gì tới tôi cả mà!”
“Ài, chuyện kiểu này cũng khó tránh khỏi,” cô gái mặc đồ trắng lật hồ sơ:
“Ghi chép cho thấy, Chu Tráng Thực vốn dĩ sẽ nhận chỗ ngồi mà anh nhường, sau đó chết trên chính chiếc xe đó. Việc ông ta không nhận chỗ là vì phía sau xe, ông ta trông thấy một cô gái xinh đẹp. Nhưng về lý mà nói, cô gái ấy không nên xuất hiện ở vị trí đó vào thời điểm đó. Việc này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Tôi không hiểu gì cả.” Đỗ Vũ lắc đầu.
“Tôi biết, và cũng không có ý định để anh hiểu.” Cô gái mặc đồ trắng nói tiếp:
“Nói đơn giản cho dễ hiểu, nếu anh được xét là ‘chết oan’, vậy thì anh có phúc phần. Đối với người chết oan, có hai chính sách phúc lợi…”
“Phúc lợi... gì cơ?”
“Đúng vậy. Chính sách thứ nhất là nếu người chết oan vẫn còn lưu luyến nhân gian, có thể tự mình chọn gia đình để đầu thai: phú nhị đại (con nhà giàu đời thứ hai), con ngôi sao nổi tiếng v.v… đều có thể chọn, nhưng cũng phải xếp hàng bốc thăm, vì số lượng gia đình ‘đẹp’ có hạn…”
“Chính sách thứ hai, nếu không còn lưu luyến gì nhân gian nữa, có thể xin làm âm sai hoặc dương sai. Nhưng hiện tại vào biên chế khó lắm, phần lớn đơn vị trong thể chế đều có liên quan. Anh có thể trước làm nhân viên hợp đồng, cơ hội cũng không tệ, phúc lợi đãi ngộ cũng khá.”
Nghe xong, Đỗ Vũ trầm mặc một hồi lâu, rồi nói:
“Cảm giác quen thuộc này… Tôi thật sự đã chết rồi sao…”
Chiếc xe minibus vẫn đang lao nhanh trong không trung. Dọc đường đi, hai cô gái Hắc Bạch tỏ ra vô cùng bình tĩnh tự nhiên.
Cô gái mặc đồ đen vừa lái xe vừa ngáp dài. Đồ trắng thì lấy điện thoại ra chụp ảnh selfie.
Nếu không phải cúi đầu còn thấy được thân thể mờ nhạt của mình, Đỗ Vũ thậm chí tưởng rằng mình chỉ đang đi chung xe với hai cô gái xa lạ.
“Sắp đến thành Phong Đô rồi, Bạch tỷ, đưa biểu mẫu cho anh ta đi.”
“Biết rồi.”
Cô gái mặc đồ trắng từ cặp hồ sơ lấy ra một xấp giấy, đưa cho Đỗ Vũ.
“Tuy bây giờ cấp trên vẫn chưa chính thức kết luận anh có phải chết oan hay không, nhưng theo kinh nghiệm của chúng tôi, tám chín phần là đúng rồi. Anh ký trước vào đơn xin hưởng chính sách phúc lợi cho người chết oan đi.”
Đỗ Vũ cầm lấy xấp văn kiện, lật xem, phần đầu hiện lên dòng chữ to:
“Nhằm giảm bớt oán niệm của người chết oan, giải quyết tranh chấp linh hồn, góp phần xây dựng âm phủ hài hòa – Biện pháp thi hành chính sách phúc lợi mới nhất dành cho người chết oan – Văn kiện số 78”
Đỗ Vũ đọc xong phần mở đầu thì thở dài:
“Tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng sau khi chết lại có chính sách chính quy thế này.”
Hắn lật mấy tờ nữa, quả nhiên thấy được hai lựa chọn mà hai cô gái nhắc đến từ trước. Giờ đây, hắn phải chọn một trong hai.
“Đương nhiên là chọn làm phú nhị đại rồi.”
Không hề do dự, Đỗ Vũ cầm bút viết tên mình.
Hắn không chỉ đơn thuần là còn lưu luyến trần thế. Nhiều năm nay, đến tay của con gái cũng chưa từng nắm qua, tốt nghiệp xong liền đi làm trong xưởng, không những mỗi ngày mệt muốn chết mà còn chẳng tích góp được đồng nào. Nếu thực sự có cơ hội làm lại, hắn đương nhiên muốn sống một đời tiêu dao thảnh thơi.
Viết xong tên, vừa ngẩng đầu, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Đỗ Vũ nhớ rõ ràng khi nãy vẫn còn là ban chiều, sao giờ lại tối đến mức này?
Còn chưa kịp phản ứng, chiếc minibus bỗng nhiên cắm thẳng xuống đất, trong tiếng hét lớn của Đỗ Vũ, lao thẳng xuống lòng đất.
Sau một đoạn tối đen ngắn ngủi, trước mắt hiện ra một không gian khổng lồ.
Dưới lòng đất, một tòa cổ thành nguy nga hiện lên sừng sững.
Nhìn từ xa, bốn phía thành đều có quỷ hỏa lập lòe, ngàn vạn ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng xanh rợn rợn. Bao quanh thành là một dòng sông màu lục nhạt, trong đó vô số hồn phách đang quay cuồng gào thét.
Chiếc minibus không hề giảm tốc, lập tức lao về phía cổng lớn của thành cổ.
Chỉ trong chớp mắt, xe đã chạy đến cổng thành, một cánh cổng đá cao ba, bốn trăm mét sừng sững, bên trên khắc bảy chữ to:
“Cửa Địa Phủ – Quỷ Môn Quan!”
Cảnh tượng hùng vĩ này khiến Đỗ Vũ ngẩn người, không ngờ tất cả những gì xảy ra lại là thật.
“Chúng ta đến rồi, đợi một lát nhé, để tìm chỗ đậu xe trước đã.” Cô gái mặc đồ đen vừa nói vừa lái xe vào khu đỗ.
Đúng lúc đó, Đỗ Vũ thấy trên trời có rất nhiều minibus giống như của họ, qua lại không ngừng. Trên mỗi xe đều có một người mặc đồ đen và một người mặc đồ trắng, nam có nữ có, già có trẻ có, tới lui tấp nập.
Dưới cổng Quỷ Môn Quan, nhìn ra xa, ít nhất cũng có tới hàng vạn người đang xếp hàng chờ vào thành.
“Ách… không phải, ý tôi là, các cô rõ ràng là nhân viên chính phủ, sao chỗ này lại không có chỗ đậu xe dành riêng cho các cô à?”
“Anh ngây thơ thật đấy. Anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người tự nhiên hoặc không tự nhiên chết đi phải đưa đến đây không? Nhìn lên trời đi, xe đưa hồn tới lui tấp nập như vậy, làm gì còn chỗ cho tụi tôi đậu xe nữa?”
Đỗ Vũ lặng lẽ gật đầu, thì ra ở địa phủ cũng có nỗi khổ của địa phủ.
Tìm kiếm mất hơn mười phút, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu xe. Ba người xuống xe, nhập vào dòng người đông nghẹt đang xếp hàng nối dài bất tận.
“Đỗ Vũ, nhân lúc còn xếp hàng, tôi nói trước cho anh biết lộ trình du ngoạn của chúng ta nhé.” Cô gái áo đen vừa nói vừa lấy ra từ túi xách một tấm bản đồ, đưa cho Đỗ Vũ.
Cô ta dùng ngón tay trắng trẻo chỉ vào phần dưới cùng của bản đồ:
“Chúng ta hiện giờ đang ở 'Quỷ Môn Quan', là cổng vào của địa phủ. Bao quanh cả tòa địa phủ chính là 'Vong Xuyên Hà'. Muốn vượt qua Vong Xuyên Hà thì phải đi qua 'Cầu Nại Hà'. Nhưng trước khi qua cầu, phải đi dọc theo 'Hoàng Tuyền Lộ'. Đúng rồi, ở đầu Hoàng Tuyền Lộ nhớ ghé văn phòng của Mạnh Bà nhận một chén trà Mạnh Bà nhé, gần đây có vị trà mùa hè giới hạn đấy. Sau đó sẽ đến 'Luân Hồi Đài'. À phải rồi, anh còn có thể nhìn thấy cả Thập Điện Diêm Vương nữa…”
Cô gái áo đen thao thao bất tuyệt giới thiệu những "danh lam thắng cảnh nổi tiếng" ở địa phủ, nhưng Đỗ Vũ thì –
Im lặng.
Im lặng rất lâu.
“Sao thế? Tôi nói chưa rõ à?”
Cô gái áo đen thấy Đỗ Vũ nãy giờ không phản ứng gì, cảm thấy chắc mình nói chỗ nào chưa đúng.
“Tôi hỏi thật…” Đỗ Vũ cắn răng, nói, “Đây là đi du lịch đấy à? Đi chơi đấy à?”
“Hả?” Cô gái áo đen tỏ vẻ khó hiểu.
“Tôi chết rồi mà! Tôi mới vừa chết đấy thôi!”
Sau khi tận mắt nhìn thấy Quỷ Môn Quan, Đỗ Vũ dường như mới thực sự tiếp nhận sự thật. Bất kể có nhìn thấy những gì ở đây, cuộc đời của anh ta cũng đã kết thúc, không còn đường quay về.
“Tôi mà không buồn thì đã là giỏi lắm rồi, thế mà mấy người còn giới thiệu cảnh điểm địa phủ như thể đây là chuyến du xuân!”
“Tiểu Hắc, ta thấy anh ta nói cũng có lý. Không cần giới thiệu nữa đâu. Hơn nữa, anh ta là chết oan, chưa chắc phải đi qua Hoàng Tuyền Lộ.”
Cô gái áo trắng đi tới, nói với áo đen:
“Chúng ta tiếp xúc với người chết nhiều rồi, nhưng với anh ta, đây là lần đầu tiên.”
Đỗ Vũ nhìn hai cô gái trước mặt, không biết nên nói gì cho phải. Bây giờ tâm trạng của hắn thực sự rất phức tạp, đủ mọi cảm xúc xen lẫn.
Có chút muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại thì hai cô gái này thật ra chẳng làm gì sai.
“Sau này… chúng ta có còn gặp lại không?” Đỗ Vũ hỏi.
“Hoàng Tuyền Lộ là con đường một đi không trở lại. Nếu anh chọn đầu thai, vậy anh sẽ đi qua Hoàng Tuyền Lộ, nhìn từ xa thấy Tam Sinh Thạch, và chúng ta đời này sẽ không gặp lại nữa. Nhưng nếu anh chọn trở thành âm sai, thì không những không phải đi Hoàng Tuyền Lộ, mà chúng ta còn có thể trở thành đồng nghiệp đấy.” Cô gái áo trắng nói.
“Vậy… đây hẳn là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi.” Đỗ Vũ nói, “Tuy có hơi dư thừa, nhưng tôi có thể biết tên hai cô không?”
“Đương nhiên.” Cô gái áo đen chắp tay, dáng vẻ như một hiệp khách cổ đại.
“Hắc Vô Thường — Phạm gia, Phạm Tiểu Quả.”
“Bạch Vô Thường — Tạ gia, Tạ Cẩm.”