Tối hôm đó, khi Lâm Phi đọc sách, anh mới phát hiện trong lúc mình đang hát, "Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng" lại gửi cho anh mấy tin nhắn.

Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng:

【 Cậu có phải đang ngại không? Hay là sợ tôi ngoài đời không giống như cậu tưởng tượng? 】

【 Không sao, dù cậu trông như thế nào tôi cũng đều chấp nhận được. 】

【 Người đâu rồi? Người đâu rồi? 】

Lâm Phi: ...

Lâm Phi trả lời:

【 Tôi chỉ cảm thấy không cần thiết. 】

Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng rõ ràng vẫn đang online, lập tức gửi tin nhắn mới:

【 Sao cậu lại có thể nói vậy! Tôi còn cảm thấy chuyện chuyển trường đến thành phố X là một chuyện rất vui, ví dụ như có thể gặp được cậu. Kết quả là cậu căn bản chẳng hề muốn gặp tôi chút nào!! Tội nghiệp cho tấm lòng chân thành của tôi! Chân thành đó! Là tấm lòng thật sự đấy! 】

Lâm Phi hơi bất ngờ. Chuyển trường?

Dragon: 【 Cậu là học sinh? 】

Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng:

【 Tất nhiên rồi! Tôi thuần khiết như vậy, vừa nhìn đã thấy là một học sinh chưa từng bị xã hội vùi dập, còn cậu thì chắc chắn không phải học sinh đâu. Cậu lạnh lùng như thế, ra tay không nể tình gì với những học sinh ngây thơ như chúng tôi, chắc chắn là đi làm rồi! 】

Lâm Phi – học sinh chính hiệu lớp 12 – cạn lời: ...

Dragon: 【 Tiểu học à? 】

Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng: !!!

【 Tiểu học cái đầu cậu ấy! Cả nhà cậu mới tiểu học ấy! Tôi đang học lớp 12 rồi, chỉ vài tháng nữa là trưởng thành rồi đó! 】

Lần này thì Lâm Phi thật sự bất ngờ.

Từ trước đến giờ anh không phải kiểu người hay tưởng tượng lung tung, nên dù đã quen nhau ba năm, anh cũng chưa từng nghĩ Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng là người như thế nào. Không ngờ lại là một học sinh lớp 12, giống hệt anh. Đúng là trùng hợp đến khó tin.

Lâm Phi hiếm khi có chút hứng thú. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, hứng thú nhạt nhẽo đến mức anh cũng không buồn nói thêm.

Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng thấy anh vẫn lạnh nhạt như trước, cũng nhận ra Lâm Phi thật sự không có ý muốn gặp mặt ngoài đời.

Dù sao cũng đã trò chuyện ba năm, hắn cũng hiểu phần nào tính cách của Lâm Phi, nên không ép buộc nữa, đổi đề tài:

【 Trường Nhất Trung bên chỗ các cậu thế nào? Tôi tra trên mạng thấy đó là trường cấp ba tốt nhất khu đó, tỷ lệ đỗ đại học rất cao đúng không? 】

Lâm Phi: ...

Dragon: 【 Cậu muốn chuyển về Nhất Trung à? 】

Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng:

【 Gần như chắc rồi. Hôm nọ nghe mẹ tôi nói hình như là trường đó, nhưng chưa chắc chắn lắm. 】

Chuyện này đúng là không thể nói là trùng hợp đơn thuần mà là trùng hợp đến mức kỳ diệu. Nếu Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng thật sự chuyển đến Nhất Trung, vậy hai người họ sẽ trở thành bạn cùng trường.

Phần lớn người đến đây chắc sẽ không nhịn được mà "tự thú" danh tính, tìm cách nhận mặt đối phương, nhưng Lâm Phi rõ ràng không phải kiểu người đó.

Ngay cả với bạn học cùng lớp anh còn không thân, nói gì đến bạn cùng trường.

Anh vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu: việc trao đổi qua mạng là đủ rồi, không cần phải kéo vào đời thực.

Còn việc Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng có chuyển vào đúng lớp anh hay không, Lâm Phi hoàn toàn không nghĩ đến.

Đó là chuyện của người khác, chẳng liên quan gì đến anh.

Ạn chỉ nhàn nhạt trả lời:

【 Nhất Trung đúng là không tệ, tỷ lệ đỗ đại học rất cao, được xem là trường cấp ba tốt nhất ở khu vực này. 】

Miệng Nhân Gian Xói Chảy Vàng:

【 Vậy thì tôi yên tâm rồi. 】

Lâm Phi đáp:

【 Tôi đi đọc sách đây. 】

Anh lại mở lại cuốn sách còn chưa đọc xong, tiếp tục đọc.

Sáng thứ Hai, sau lễ chào cờ, Quý Nhạc Ngư cùng Lâm Phi quay lại lớp học. Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì thấy giáo viên chủ nhiệm là cô Triệu dẫn theo một nữ sinh bước vào.

"Đây là bạn học mới chuyển đến lớp mình, tên là Tống Tường." Cô Triệu giới thiệu.

Lớp trưởng lập tức dẫn đầu vỗ tay chào mừng.

Cô Triệu liếc nhìn quanh lớp, rồi chỉ vào chỗ ngồi hàng thứ ba phía trước Quý Nhạc Ngư và nói với Tống Tường:

"Em cứ ngồi tạm ở chỗ đó trước nhé."

Tống Tường ngoan ngoãn gật đầu, theo hướng cô giáo chỉ nhìn về phía trước. Nhưng ánh mắt vừa lệch sang một bên, cô lập tức bắt gặp Quý Nhạc Ngư và sững người tại chỗ.

Cô gần như không thể tin vào mắt mình. Nhắm mắt lại, rồi mở ra nhìn lần nữa... vẫn là gương mặt quen thuộc đó.

Tống Tường cảm thấy như mình không thể thở nổi.

Tại sao Quý Nhạc Ngư lại ở đây?!

Lẽ ra cô phải đợi đến khi lên đại học mới gặp lại cậu ấy cơ mà?!

Chẳng phải Quý Nhạc Ngư học cấp ba ở một trường quý tộc sao?!

Vì sao lại xuất hiện ở Nhất Trung?!

Cô thật sự không thể tin nổi. Đến mức ánh mắt cứ dán chặt vào cậu, không rời nổi.

Từ xa, Quý Nhạc Ngư nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc lẫn hoảng loạn trong mắt cô. Cậu hơi nghiêng đầu, nhàn nhã chống cằm, ánh mắt bình thản đáp lại.

Đợi đến khi Tống Tường nhận ra mình đã nhìn chằm chằm quá lâu, vội vàng muốn thu ánh mắt lại, thì bắt gặp nụ cười nhẹ nơi khóe môi Quý Nhạc Ngư.

Cậu ấy đang cười với mình.

Tống Tường lập tức siết chặt vạt váy của mình.

Từng có một khoảng thời gian, thứ khiến cô sợ hãi nhất chính là nụ cười của Quý Nhạc Ngư.

Cậu ấy cười càng đẹp, lời nói lại càng tàn nhẫn, hành động cũng lạnh lùng đến rợn người.

Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi Quý Nhạc Ngư, tại sao lại gặp lại cậu ấy vào lúc này?

Tống Tường cúi đầu, khẽ đáp "vâng" rồi lặng lẽ bước đến chỗ ngồi của mình.

Cô Triệu nhìn bóng lưng cô, nhớ lại ánh mắt Tống Tường ban nãy cứ dán chặt vào Quý Nhạc Ngư, liền thấy hơi đau đầu.

Từ năm lớp 10, cô đã phụ trách lớp có Quý Nhạc Ngư, dĩ nhiên biết rõ dáng vẻ cậu rất thu hút các nữ sinh. Đó, người còn chưa kịp ngồi xuống mà đã có người nhìn chăm chăm rồi.

Không yên tâm, cô gọi:

"Quý Nhạc Ngư, Lâm Phi, hai em ra ngoài một lát."

Nghe vậy, Quý Nhạc Ngư đứng dậy cùng Lâm Phi bước ra khỏi lớp.

Cô giáo đi cùng hai người đến một chỗ vắng người rồi mới nhìn Quý Nhạc Ngư, nghiêm túc nói:

"Bây giờ là giai đoạn quan trọng, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Không được yêu sớm, hiểu chưa?"

Quý Nhạc Ngư: ...

Cậu lập tức hiểu ra vấn đề.

Cũng đúng thôi, Tống Tường ban nãy đứng ngay cạnh cô Triệu, lại nhìn chằm chằm vào cậu đến mức không giấu nổi. Là giáo viên chủ nhiệm, không cảnh giác mới là lạ.

"Em biết rồi." Quý Nhạc Ngư đáp, giọng thờ ơ.

Yêu đương có gì thú vị đâu chứ? Cậu chẳng hứng thú.

Thấy cậu có vẻ cũng chẳng quan tâm lắm, cô Triệu mới yên tâm.

Chuyện yêu đương là chuyện cần hai người đồng ý. Chỉ cần Quý Nhạc Ngư không có ý, thì dù Tống Tường có thích đến đâu cũng vô ích.

Còn vì sao cô không nói thẳng với Tống Tường? Dù gì người ta cũng vừa mới chuyển đến, chưa có sự gắn bó với lớp hay trường. Cô không muốn khiến Tống Tường cảm thấy mình đang bị nhắm vào.

Nói xong chuyện đó, cô lại quay sang hỏi Lâm Phi về cuộc thi vừa rồi.

Lâm Phi trả lời vài câu ngắn gọn nhưng đầy đủ. Thấy vẻ điềm tĩnh của anh, cô đoán chắc lần này thi anh làm cũng khá tốt, liền yên tâm hơn.

"Vậy thì tốt, mọi chuyện suôn sẻ là được."

Nói rồi cô Triệu bật cười, không nén được:

"Em cũng thật là, hiếm có dịp được đi thành phố khác tham gia thi đấu, cũng nên tranh thủ thư giãn một chút chứ. Cô nghe nói mấy bạn tối hôm đó còn đi tắm suối nước nóng nữa kia. Em thì ngược lại, thi xong liền đi luôn, còn tự sửa chuyến bay về, không mệt à?"

"Vâng." Lâm Phi bình tĩnh đáp.

Cô Triệu từ trước đến nay rất quý Lâm Phi, nhưng với tính cách như anh thì đúng là bó tay, đành bất lực nói:

"Thôi được, miễn là em không thấy mệt. Về lớp đi, nhớ chú ý nghe giảng."

Nói xong, cô quay người bước về phía hành lang.

Quý Nhạc Ngư huých nhẹ vào vai Lâm Phi, cười trêu:

"Anh sốt ruột đến mức như vậy luôn hả? Còn đổi cả vé máy bay?"

Lâm Phi không buồn để ý, xoay người bước về phía lớp học.

Quý Nhạc Ngư lập tức kéo anh lại, ghé sát:

"Anh sốt ruột đến nỗi không đợi được một đêm là phải bay về gặp em luôn à?"

Lâm Phi: ...

Anh quay sang liếc nhìn cậu:

"Lần sau anh nhất định sẽ ở lại thêm hai đêm nữa."

"Anh dám?!"

Giọng Lâm Phi vẫn bình thản:

"Giờ có người khác mới là người gấp đến phát hoảng kìa."

Quý Nhạc Ngư: ...

Bị phản đòn một câu, Quý Nhạc Ngư tức đến hừ lạnh, vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Tường đang lén nhìn về phía mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Tường giật mình, vội vàng quay đi.

Quý Nhạc Ngư khẽ cong môi cười, ghé sát tai Lâm Phi nói nhỏ:

"Biết vì sao khi nãy cô Triệu lại nói mấy lời đó với em không?"

Lâm Phi liếc nhìn cậu.

Quý Nhạc Ngư hất cằm về phía Tống Tường:

"Tại cô ta đấy."

"Cô ấy thích em à?" – Lâm Phi hỏi.

Quý Nhạc Ngư cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Ánh mắt Tống Tường nhìn cậu không hề mang theo sự vui vẻ hay ngưỡng mộ, mà là... sợ hãi.

Cô ấy sợ mình, nhưng... vì sao?

"Có lẽ vậy." – Quý Nhạc Ngư khẽ đáp.

Lâm Phi từ nãy đến giờ vẫn đang đọc sách, chẳng chú ý đến ánh mắt Tống Tường, nên nghe Quý Nhạc Ngư nói vậy cũng không để tâm lắm.

Dù gì chuyện nữ sinh thích Quý Nhạc Ngư cũng là bình thường như cơm bữa. Học sinh chuyển trường thích em ấy cũng chẳng có gì lạ.

Lâm Phi không để trong lòng, về lại chỗ ngồi của mình.

Còn Quý Nhạc Ngư thì ngược lại, rất có hứng thú định đi về phía Tống Tường. Nhưng chưa kịp bước tới, chuông vào học đã vang lên. Cậu tiếc nuối liếc nhìn Tống Tường một cái, thấy cô giả vờ bình tĩnh ngồi trên ghế, cả người gần như ép sát vào tường.

Sợ đến mức đó sao?

Quý Nhạc Ngư nhíu mày khó hiểu. Trước đây mình chưa từng gặp cô gái tên Tống Tường này, cũng chưa từng bộc lộ bản chất thật trước mặt cô ấy. Thế sao cô ấy lại sợ mình?

Thú vị đấy.

Cậu mỉm cười với Tống Tường, rồi quay người về chỗ ngồi.

Lúc này, Tống Tường mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng.

Cô thở dài, cứ ngỡ sau khi trọng sinh, kiếp này cô có thể thoát khỏi Quý Nhạc Ngư, không còn bị cậu dây dưa. Ai ngờ không những không thoát được, còn đụng phải cậu sớm hơn cả kiếp trước!

Phải làm sao bây giờ?!

Tống Tường vừa phiền não vừa hoang mang, đến khi chuông tan học vang lên thì lập tức đứng bật dậy, vội vã chạy ra ngoài, sợ Quý Nhạc Ngư lại tìm tới.

Quý Nhạc Ngư nhìn theo bóng lưng cô chạy trối chết, thong thả đứng dậy rời khỏi lớp.

Tống Tường đi vệ sinh xong, do dự hồi lâu rồi quyết định quay về lớp.

Vừa đến cửa, cô cẩn thận liếc vào, phát hiện chỗ của Quý Nhạc Ngư trống trơn.

Tống Tường mừng rỡ, nụ cười còn chưa kịp nở rộ thì chợt nghe một tiếng búng tay vang ngay bên tai.

Cô giật mình quay đầu lại theo phản xạ, liền thấy Quý Nhạc Ngư đang đứng phía sau, cười tươi như hoa nhìn cô.

Nụ cười trên mặt Tống Tường lập tức biến mất.

Quý Nhạc Ngư thấy biểu cảm thay đổi rõ rệt của cô, khẽ nhích lại gần.

Tống Tường hoảng hốt, vừa quay người định chạy thì đã bị cậu kéo lại.

"Cậu làm gì vậy?!" – cô sợ hãi hỏi.

Quý Nhạc Ngư lôi cô sang một bên.

"Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng." – Cậu nhìn cô đang không ngừng giãy giụa – "Lúc cô Triệu dẫn cậu vào lớp, cậu cứ nhìn chằm chằm tôi. Cậu định làm gì?"

"Tôi... tôi chẳng định làm gì cả." – Tống Tường cuống quýt đáp.

"Thật không?" – Quý Nhạc Ngư ghé sát, giọng trêu chọc – "Vậy sao cô Triệu lại nghĩ cậu muốn yêu sớm?"

Tống Tường: ??? Hả?!

Quý Nhạc Ngư cười rực rỡ, như ánh nắng ban mai:

"Với tôi."

Tống Tường: !!!

Đùa cái gì vậy trời!!!

Cô và Quý Nhạc Ngư?! Còn yêu sớm?!

Tống Tường cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.

Không thể hù người kiểu này chứ! Cô trọng sinh là để sống tốt hơn, đâu phải để chết sớm hơn chứ! QAQ

―――

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Tường: Lúc đó tôi sợ gần chết luôn ấy!

Tống Tường: Nếu tôi thật sự phạm pháp thì cũng nên bị pháp luật trừng trị, chứ không phải bị cô giáo hiểu nhầm là đang muốn yêu sớm với Quý Nhạc Ngư!

Tống Tường là một cô gái tốt. Cô ấy không có nhiều đất diễn lắm đâu, yên tâm. Khi cần thiết thì cô ấy sẽ xuất hiện, còn không thì lui về hậu trường để couple chính phát triển tình cảm. Dĩ nhiên, couple của cô cũng là người tốt. Trong truyện này, đa phần các nhân vật đều là người tốt cả, vì vai phản diện lớn nhất vốn là "cá" nhà chúng ta. Một khi Tiểu Ngư "rửa tay gác kiếm", làm người tốt, thì cũng chẳng còn đại phản diện nào nữa đâu [cười chó].

Tiểu Ngư: ??? Cô có lịch sự không vậy?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play