Tháng chín cuối hè, tiếng ve khô khốc ngân dài trong buổi chiều oi ả. Cái nóng vẫn chưa kịp tan đi, hương cỏ cây lặng lẽ bốc hơi trong từng góc nhỏ của thành phố.

Bên ngoài cửa sổ lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng có một vài cánh chim bay ngang qua, kéo theo cành cây rung rinh, rồi lại nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Quý Nhạc Ngư ngồi trên bệ cửa sổ nhô ra, nghiêng đầu nhìn ra quang cảnh bên ngoài.

Ánh nắng rọi nghiêng, lướt qua đường viền chiếc cằm thanh tú, dát lên gương mặt cậu một lớp vàng nhàn nhạt. Khuôn mặt vốn đã sắc sảo như tranh vẽ, lúc này lại càng mơ màng rực rỡ, đẹp đến mức không giống người thường.

Thi Kỳ nhìn người trong video, không kìm được thốt lên cảm thán:

"Chỉ có cậu không muốn vào giới giải trí thôi, chứ với nhan sắc này mà chịu đi debut thì mấy đỉnh lưu hiện tại phải nhường chỗ từ lâu rồi."

"Vậy cậu có đi không?" Thi Kỳ hỏi.

Quý Nhạc Ngư liếc cậu ấy một cái, giọng thờ ơ:

"Ra ngoài làm gì?"

"Dĩ nhiên là đi chơi rồi. Cậu còn nhớ đội trưởng đội bóng rổ trường kia không? Hôm trước còn chơi bóng với tụi mình ở sân vận động ấy, sau trận đó cứ bám lấy tớ đòi xin số cậu. Hôm nay chính cậu ta đề xuất trận giao hữu này đấy."

Quý Nhạc Ngư hờ hững "Ừ" một tiếng, rồi nói:

"Không đi."

"Vậy đi karaoke nhé? Lâu rồi chưa hát hò gì luôn."

"Chán."

"Chơi role-play giải mật thất? Lần trước còn nói hứng thú lắm mà?"

"Không còn hứng nữa."

"Thế chơi phòng mật thất kinh dị nhé? Trước cậu bảo muốn thử một lần mà?"

Quý Nhạc Ngư: ...

Cậu trừng mắt đầy ghét bỏ:

"Anh tớ còn chưa về, tụi mình chơi mấy trò rùng rợn đó làm gì?"

Thực ra cậu muốn chơi phòng mật thất kinh dị chỉ là để dọa Lâm Phi một trận, xem thử Lâm Phi có kế thừa "truyền thống sợ ma" đáng yêu từ Lâm Lạc Thanh hay không. Nếu có, cậu có thể rửa mối nhục năm xưa, lấy lại thể diện trước mặt Lâm Phi. Nếu không, cũng chẳng sao, chỉ cần được ở bên cạnh Lâm Phi là đủ rồi.

Giờ Lâm Phi không có ở đây, chơi với đám bạn này thì có gì thú vị chứ.

"Cậu đi một mình đi."

Thi Kỳ: ...

"Có chắc là anh cậu chỉ đi một mình không đấy?" Thi Kỳ không nhịn được mà buông lời cảm thán, "Không mang theo gì à? Ví dụ như ba hồn bảy vía hay linh hồn của cậu chẳng hạn?"

Quý Nhạc Ngư: ...

"Tớ chỉ là... lười ra khỏi nhà thôi." Quý Nhạc Ngư cố gắng chống chế.

"Thì đúng rồi, anh cậu vừa đi là hồn cậu cũng đi luôn, không lười thì là gì?" Thi Kỳ cười khì khì, rồi còn hát nghêu ngao, "Người đi một nửa hồn em mất, một nửa hồn em bỗng dại khờ ~"

Quý Nhạc Ngư đỏ mặt, tức đến mức mắng:

"Im ngay! Cậu đang hát cái trò ma quỷ gì đấy, nghe phát chán!"

"Không phải tớ hát đúng tiếng lòng cậu rồi à?" Thi Kỳ dí sát vào màn hình, "Hay để tớ nhắn tin cho học thần, giục cậu ấy về sớm một chút cứu rỗi trái tim cô đơn lạnh lẽo này của cậu ~"

"Cấm làm phiền anh ấy!" Quý Nhạc Ngư trừng mắt.

"Được được," Thi Kỳ gật đầu như vỗ yên thú dữ, "Tụi này thì là 'làm phiền', chỉ có cậu mới là tình cảm chân thành, là tiếng gọi con tim, là đúng người đúng lúc, hiểu rồi, tớ hiểu quá rõ luôn."

Quý Nhạc Ngư: ... Cậu ta làm sao mà lắm lời thế chứ? Suốt ngày cứ líu lo bên tai!

Quý Nhạc Ngư giơ tay lên, dứt khoát cúp luôn cuộc gọi video.

Thi Kỳ nhìn hành động "thẹn quá hóa giận" của cậu, cười mãi không thôi, rồi gửi cho cậu một tin nhắn WeChat:

【 Yên tâm, tớ phàm nhân, sao dám quấy rầy học thần chứ. Cậu cứ tiếp tục làm viên đá vọng ca đi, tớ đi ra ngoài "lang thang" đây. 】

Quý Nhạc Ngư cười lạnh, trả lời:

【 Lang thang cẩn thận tớ chặt chân đấy. 】

Gửi xong tin nhắn, cậu đặt điện thoại xuống, lại dựa người vào bệ cửa sổ.

Ánh nắng len qua lớp kính chiếu lên người cậu, ấm áp khiến người ta dễ buồn ngủ.

Cậu nhắm mắt lại, định chợp mắt một chút. Chỉ còn một ngày nữa thôi.

Ngày mai, có lẽ Lâm Phi sẽ về rồi.


 

Cậu ngủ một giấc thẳng tới gần giờ ăn tối.

Tầm 7 rưỡi, dì Trương đến gọi cậu dậy ăn cơm.

Quý Nhạc Ngư dụi mắt ngồi dậy, hỏi:

"Ba cháu về chưa ạ?"

Khác với nhiều gia đình, nhà Quý Nhạc Ngư không có mẹ.

Ba mẹ ruột cậu qua đời trong một vụ tai nạn xe khi cậu mới năm, sáu tuổi.

Từ đó, cậu được chú là Quý Dữ Tiêu và "thím" là Lâm Lạc Thanh nuôi dưỡng.

Nhưng nói là "thím" thì cũng không chính xác, vì Lâm Lạc Thanh thật ra là một người đàn ông.

Từ nhiều năm trước, khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, Quý Dữ Tiêu đã là một trong những người đầu tiên kết hôn cùng bạn đời đồng giới, chính là Lâm Lạc Thanh, người cũng đã có một đứa con riêng.

Cũng giống như Quý Nhạc Ngư không phải con ruột của Quý Dữ Tiêu, thì Lâm Phi cũng không phải con đẻ của Lâm Lạc Thanh. Anh là con trai của chị gái Lâm Lạc Thanh – Lâm Lạc Khê. Sau khi Lâm Lạc Khê qua đời vì bệnh, Lâm Phi được Lâm Lạc Thanh đưa về nuôi.

Khi đó cả Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư đều còn rất nhỏ, thậm chí từng thắc mắc không biết mình đang gọi ai là "ba" khi cả hai cùng xưng hô như vậy. Quý Dữ Tiêu thấy vậy liền phân rõ: từ giờ gọi Lâm Lạc Thanh là "ba ba", còn mình là "ba".

Từ đó đến nay đã nhiều năm trôi qua, Quý Nhạc Ngư cũng đã quen với cách gọi này.

"Ông chủ nói tối nay có việc, sẽ về muộn, không cần chuẩn bị bữa tối cho ông ấy." – Dì Trương đáp lời cậu.

Nghe vậy, Quý Nhạc Ngư mở điện thoại kiểm tra, đúng như dự đoán, Quý Dữ Tiêu đã nhắn trong nhóm chat gia đình từ lúc cậu còn đang ngủ, bảo rằng tối nay phải tăng ca, dặn Quý Nhạc Ngư ăn trước, đừng chờ.

Có lẽ cảm thấy để cậu ăn một mình hơi tội nghiệp, Lâm Lạc Thanh còn gửi thêm một sticker [xoa đầu an ủi] trong nhóm.

Ngay sau đó, Quý Dữ Tiêu cũng gửi một cái y chang.

Và rồi... chẳng ai nói thêm gì nữa.

Quý Nhạc Ngư: ...

Cậu giơ tay lên, gửi lại mỗi người một sticker ôm.

Sau đó, cậu thoát khỏi nhóm, mở khung chat của Lâm Phi và bắt đầu chất vấn:

【 Tại sao không xoa đầu em gì hết vậy!!! 】

【 Em giận rồi đó! 】

Nhắn xong, cậu mới thật sự tỉnh táo lại sau giấc ngủ trưa, rời giường đi ăn cơm.

Nhưng điều cậu không ngờ là: ăn xong bữa cơm rồi, Lâm Phi vẫn chưa nhắn lại.

Chẳng lẽ còn đang bận sao? Quý Nhạc Ngư thầm nghĩ. Nếu không thì Lâm Phi phải thấy tin nhắn từ lâu rồi và dỗ cậu mới đúng.

Hay là thi đấu không suôn sẻ?

Không thể nào. Quý Nhạc Ngư lập tức phủ nhận suy đoán đó. Người như Lâm Phi từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đứng nhất, từng khiến đám trẻ cùng tuổi như họ phải vắt chân lên cổ mà "chạy", đó là "Vua Ép Thành Tích" Lâm Phi đấy!

Làm sao anh ấy thi đấu không tốt được? Không tin!

Xem ra, chỉ có thể là thật sự đang bận.

Nghĩ vậy, Quý Nhạc Ngư cũng không làm phiền nữa, ăn xong thì lên phòng chơi game.

Mãi đến tận 11 giờ đêm, Quý Dữ Tiêu mới hoàn thành công việc và về đến nhà. Hai cha con cùng ăn khuya, trò chuyện đôi ba câu, rồi Quý Nhạc Ngư mới tắt máy tính, đi tắm rồi chuẩn bị ngủ.

Cậu nằm trên giường, lại cầm điện thoại lên, Lâm Phi vẫn chưa nhắn lại.

Quý Nhạc Ngư nhíu mày. Còn chưa xong việc sao? Lâu vậy rồi còn gì.

Cậu chống cằm, chậm rãi gõ tin nhắn:

【 Đặt vé máy bay chưa? Ngày mai mấy giờ đến, để em ra sân bay đón. 】

Đáng tiếc vẫn không có ai trả lời.

Quý Nhạc Ngư đợi mãi, cuối cùng đành tắt đèn, không cam lòng nhắm mắt.

Cậu lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc mãi không yên. Đúng lúc ấy, cậu chợt nghe thấy tiếng bánh xe vali kéo lạo xạo ngoài cửa.

Quý Nhạc Ngư lập tức mở choàng mắt, tung chăn chạy ra ngoài.

Trước cửa, không xa, là một chàng trai cao ráo đang đứng thẳng lưng.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, tay áo xắn nhẹ. Đôi tay trắng trẻo kéo theo chiếc vali, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng như được tạc từ ngọc thạch.

Như thể nghe thấy tiếng động, người ấy quay đầu lại. Dưới ánh đèn, ngũ quan tuấn tú hiện rõ, đẹp như được vẽ nên, thế nhưng giữa đôi lông mày lại phảng phất nét lạnh lẽo, khiến người khác nhìn mà dè chừng.

Quý Nhạc Ngư mừng rỡ:

"Anh về rồi à?!"

Vừa nói dứt câu, cậu đã lao tới, ôm chầm lấy người trước mặt.

Lâm Phi đã đẩy nhanh chuyến bay để về nhà sớm. Thấy đèn phòng Quý Nhạc Ngư đã tắt, anh còn tưởng đối phương ngủ rồi, không ngờ em ấy vẫn tỉnh táo thế này. Nghĩ vậy, Lâm Phi khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi.

Anh đưa tay lên, xoa nhẹ đầu Quý Nhạc Ngư.

Quý Nhạc Ngư lúc này mới nhớ tới chuyện ban chiều, lập tức tỏ vẻ chính nghĩa trách móc:

"Anh làm gì vậy hả? Không thấy nhóm chat à? Ba với cha đều xoa đầu dỗ em hết rồi, tại sao chỉ có anh là không chịu dỗ em?"

Lâm Phi: ...

Lâm Phi chỉ đành bất lực, một lần nữa đưa tay xoa đầu cậu, rồi nhắc nhở:

"Lần thứ hai rồi đấy."

Quý Nhạc Ngư chớp chớp mắt, mãi một lúc sau mới phản ứng lại.

Đôi mắt màu hổ phách của cậu dần cong lên, ánh nhìn đầy sáng rỡ:

"Không phải là anh cố tình không nhắn trong nhóm để dỗ em, mà là gấp rút bay về chỉ để 'xoa đầu' an ủi em đúng không?"

Thực ra, đúng là Lâm Phi đã nghĩ như vậy thật.

Quý Nhạc Ngư vốn đã quen được cưng chiều và rất hay dính người. Thường ngày Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu bận rộn, thì vẫn còn có Lâm Phi ở nhà bên cạnh. Nhưng bây giờ Lâm Phi cũng ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Quý Nhạc Ngư.

Đặc biệt hôm nay Quý Dữ Tiêu còn phải tăng ca, đến ăn cơm cũng không thể cùng cậu.

Lâm Phi nhìn tin nhắn Quý Dữ Tiêu gửi trong nhóm, lại nghe thầy nói đã tranh thủ lúc mọi người đang thi đấu để đặt vé máy bay giúp cả đội, sáng mai mới về.

Vậy là anh lập tức nhờ thầy đổi vé, nói mình có việc gấp, phải về trước một bước.

Tuy nhiên, từ trước đến nay Lâm Phi vốn không phải người thích nói nhiều, nên chỉ giơ tay nhéo má Quý Nhạc Ngư một cái, chẳng nói lời nào rồi xoay người bước vào trong phòng.

Quý Nhạc Ngư thấy anh không phản bác, liền biết chắc mình đoán đúng, lập tức cả người như nở hoa, tung tăng hẳn lên.

Cậu cười toe, nhanh chóng đi theo Lâm Phi vào trong, mới đi được vài bước đã thấy đối phương dừng lại.

"Sao vậy?" Quý Nhạc Ngư nghiêng đầu hỏi.

Lâm Phi liếc nhìn cậu một cái, rồi cụp mắt xuống nhìn đôi chân trần của cậu.

Quý Nhạc Ngư nhìn theo ánh mắt ấy, bèn giải thích: "Chỉ lo chạy ra gặp anh, quên mang giày mất rồi."

Lâm Phi thở dài bất đắc dĩ, đặt va-li xuống, xoay người vào phòng tắm, lấy một chiếc chậu rồi đổ nước vào đó.

Khi anh ra đến nơi, Quý Nhạc Ngư đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế cạnh bàn làm việc, thấy anh bưng nước tới còn mỉm cười ngọt ngào.

Lâm Phi nhìn cảnh ấy, bất giác nhớ lại khi cả hai còn nhỏ.

Hồi ấy Quý Nhạc Ngư chỉ mới năm, sáu tuổi, nhưng đã rất lanh lợi và tinh tế. Cậu biết người lớn đang giấu mình nhiều chuyện, cũng biết ba Quý Dữ Tiêu không muốn cậu biết quá nhiều. Nhưng vì muốn bảo vệ ba, cậu thường lén đứng ngoài cửa nghe lén ba nói chuyện.

Quý Nhạc Ngư từ nhỏ đã rất thông minh. Cậu biết giày đi phát ra tiếng động, nên lúc nào cũng tháo giày ra, lặng lẽ đến gần phòng Quý Dữ Tiêu để nghe trộm.

Chuyện này bị Lâm Phi vô tình phát hiện.

Khi ấy Quý Nhạc Ngư hoảng lắm, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Cậu đáng thương nhìn Lâm Phi, giọng uất ức nhưng ngoan ngoãn, nói rằng mình gặp ác mộng, rất sợ, nên mới tới tìm ba.

Cậu còn nhỏ như thế, lại xinh xắn dễ thương như búp bê Tây Dương trưng trong tủ kính, ai mà tin được cậu nói dối? Lâm Phi tất nhiên cũng không nghi ngờ.

Sau đó, nghe Quý Nhạc Ngư ngại ngùng nói không dám làm phiền ba và ba dượng vừa mới cưới, Lâm Phi chủ động dẫn cậu về phòng mình.

Khi ấy, Quý Nhạc Ngư cũng không mang giày. Lâm Phi để cậu ngồi trên ghế bên bàn học, còn mình vào nhà vệ sinh lấy nước cho cậu rửa chân.

Bao nhiêu năm trôi qua, ký ức ấy vẫn còn nguyên vẹn như mới hôm qua. Chỉ cần khẽ động lòng, là có thể hiện về trước mắt rõ ràng từng chi tiết.

Nghĩ vậy, ánh mắt Lâm Phi thêm vài phần dịu dàng.

Anh lặng lẽ đi tới trước mặt Quý Nhạc Ngư, giống như buổi tối mười năm về trước ấy, khom lưng đặt chậu nước xuống trước mặt cậu.

Quý Nhạc Ngư nhấc chân lên, thử chạm đầu ngón chân trắng nõn vào nước, thấy vừa ấm, lúc này mới ngâm cả bàn chân vào.

"Anh ăn cơm chưa?" Quý Nhạc Ngư vừa rửa chân vừa quan tâm hỏi, "Có cần em đi ăn cùng không?"

"Không cần, anh ăn trên máy bay rồi." Lâm Phi nói ngắn gọn, giọng điệu vẫn điềm đạm như thường.

Vừa nói, anh vừa đặt dép lê và khăn lông bên cạnh chân Quý Nhạc Ngư.

"Vậy anh vội về sớm, không có chuyện gì chứ?" Quý Nhạc Ngư hỏi tiếp.

"Không có." Lâm Phi đáp nhàn nhạt.

Quý Nhạc Ngư lúc này mới yên tâm, lại tò mò hỏi han thêm về chuyện thi đấu lần này.

Lâm Phi vẫn kiên nhẫn nghe cậu nói, tuy lời ít nhưng mỗi câu đều trả lời rất rõ ràng.

Chẳng bao lâu, Quý Nhạc Ngư đã rửa chân xong. Lâm Phi cũng cầm áo ngủ vào phòng tắm chuẩn bị tắm.

Quý Nhạc Ngư liền chui lên giường của Lâm Phi, nằm chờ anh tắm xong rồi ngủ cùng.

Cậu vừa nằm vừa nghịch chân đọc tiểu thuyết, đọc được một lúc thì nghe tiếng cửa phòng mở. Quay đầu lại, liền thấy Lâm Phi đang lau tóc đi về phía mình.

Hôm nay anh mặc một bộ áo ngủ lụa màu đen, tay áo rộng, cổ tay còn được thêu chỉ bạc hình rồng uốn lượn. Tay vừa nhấc, tay áo nhẹ rút xuống, lộ ra cổ tay trắng như ngọc tuyết, thanh thoát, sạch sẽ như quý công tử thời cổ.

Quý Nhạc Ngư ngẩn người nhìn, không kìm được ngồi dậy, mắt mở to nhìn anh chăm chú không chớp.

Lâm Phi cảm nhận được ánh mắt ấy, liền tiện tay ném khăn lông trên tay về phía đầu cậu, một góc khăn buông xuống, che khuất ánh nhìn quá mức chuyên chú ấy.

Quý Nhạc Ngư cũng không tức giận, chỉ bật cười một tiếng, cầm chiếc khăn lông trên đầu xuống, rồi nhìn thấy Lâm Phi đang cắm máy sấy tóc, quay lưng về phía cậu chuẩn bị sấy tóc.

Cậu từ từ đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Lâm Phi.

Cậu áp sát vào lưng Lâm Phi, cằm đặt trên vai anh, giọng nhẹ nhàng gọi, "Ca ca."

Lâm Phi chỉ "Ừm" một tiếng, không có biểu cảm gì đặc biệt.

Tiếng "ù ù" của máy sấy tóc vang lên, Quý Nhạc Ngư siết chặt vòng tay ôm lấy eo Lâm Phi, ghé sát vào tai anh, giọng vừa mềm mại vừa nhỏ nhẹ như đang làm nũng, như thầm thì âu yếm. Hơi thở dịu dàng của cậu từ từ lan vào tai anh.

"Trời tối rồi, anh phải ở bên em ngủ mới được."

Môi cậu gần như lướt qua vành tai của Lâm Phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play