Quý Nhạc Ngư không hề muốn Lâm Phi nhúng tay vào chuyện này, mà Lâm Phi cũng yên lặng mở lại app đọc truyện, tiếp tục xem chương còn dang dở của mình.
Không lâu sau, trận ẩu đả kết thúc.
Ông chủ KTV nghe tin chạy đến, thấy hai bên cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là vài vết thương ngoài da, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Làm sao lại đánh nhau nữa rồi?" Ông chủ lên tiếng trách mắng, "Có chuyện gì thì ngồi xuống nói cho rõ, sao cứ phải động tay động chân? Hư đồ của tôi thì là chuyện nhỏ, lỡ mà có người bị thương nặng, các cậu tính sao đây?!"
Thi Kỳ nghe vậy vội vàng gật đầu, "Vâng vâng vâng, lần sau tụi cháu sẽ chú ý hơn."
"Còn có lần sau?!"
"Không có, không có!" Thi Kỳ vội sửa miệng, "Tụi cháu sau này nhất định không đánh nhau nữa!"
"Thế thì tạm chấp nhận được." Ông chủ nhìn mấy gương mặt non choẹt của bọn họ, thở dài rồi nói lời giáo huấn, "Biết các cậu còn trẻ, dễ bốc đồng, hăng máu nhất thời. Trẻ là tốt, nhưng bốc đồng thì không tốt, đánh nhau lại càng không tốt. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, thì coi như hủy cả đời mình đấy!"
"Dạ dạ." Thi Kỳ tỏ thái độ nghiêm túc, ngoan ngoãn nghe răn dạy.
Ông chủ thấy cậu ta biết sai và biết sửa, lại nói thêm vài câu dạy dỗ nữa rồi mới dẫn nhóm Tiểu Mã đi ra ngoài. Vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Giờ biết đau chưa? Đánh nhau thì làm sao mà không đau được? Đáng đời mấy đứa, để xem lần sau đứa nào còn dám kéo bè kéo phái gây chuyện!"
Trịnh Tân Bách nhìn ông chủ và nhóm Tiểu Mã rời đi, đóng cửa lại rồi quay về sofa ngồi xuống.
Cậu ta nhìn Quý Nhạc Ngư, vẻ mặt khó hiểu: "Sao lại thế này? Cậu đánh nhau với bọn họ à?"
"Ừ." Quý Nhạc Ngư thẳng thắn gật đầu.
"Vì sao?"
"Bọn họ giở trò với tớ."
Thi Kỳ đang uống nước, nghe đến đó suýt chút nữa phun hết ra ngoài. "Giở trò với cậu?!"
"Đúng vậy, ở trong nhà vệ sinh nam." Quý Nhạc Ngư bình tĩnh đáp.
Cậu vốn đã xinh đẹp, lại hay cười, vẻ ngoài nhìn qua vô hại và hiền lành, cũng không thiếu những kẻ có ý định trêu ghẹo.
Thi Kỳ là người quen biết với Quý Nhạc Ngư lâu nhất trong nhóm, tất nhiên hiểu rõ cậu có bao nhiêu "sức hút". Cậu ta gật đầu, tiếc rẻ nói: "Sao cậu không nói sớm? Vừa rồi tớ còn nương tay quá."
Quý Nhạc Ngư thở dài, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao đâu, cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
"Cậu đúng là hiền lành thật đấy, đổi lại là tớ, lúc đó đã phế ngay cái 'tiểu gia hỏa' đó rồi."
"Ha ha ha, 'tiểu gia hỏa' cơ đấy." Giản Hạo bật cười, "Cậu đúng là độc miệng thật."
"Cái dạng đó thì làm gì được gọi là 'đại gia hỏa' chứ? Chắc cũng chỉ bằng cái tăm xỉa răng là cùng."
Mọi người nghe xong đồng loạt cười rộ lên.
Quý Nhạc Ngư cũng không nhịn được mà cong khóe môi. Đang cười thì nghe Lâm Phi hỏi:
"Hai người đó thật sự giở trò với em à?"
Quý Nhạc Ngư ngẩng đầu, chớp mắt với anh một cái.
Lâm Phi hiểu ý: "Vậy là vì chuyện gì?"
Quý Nhạc Ngư làm sao nỡ nói ra.
"Có mang khăn ướt không?" Cậu hỏi.
Cậu không nói, nhưng Lâm Phi cũng có thể đoán được.
Nếu không phải vì bản thân, thì chắc chắn là vì anh, hoặc là vì Lâm Lạc Thanh, hay Quý Dữ Tiêu.
Đám người kia trông cũng ngang tuổi bọn họ, lại xuất hiện đúng lúc này ở đây, Lâm Phi đoán tám chín phần là vì mình.
"Chỉ có khăn giấy khô thôi." Lâm Phi lấy từ túi ra một bịch khăn giấy.
Quý Nhạc Ngư chìa tay ra, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, "Vậy anh lau giúp em đi."
Lâm Phi nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của cậu, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, làm ướt một tờ khăn giấy, rồi kéo tay Quý Nhạc Ngư lại, nghiêm túc lau tay cho cậu.
Anh lau rất cẩn thận, đầu tiên là mu bàn tay, rồi từng ngón tay một, cuối cùng là lòng bàn tay.
Lau xong bằng khăn ướt, anh lại dùng khăn giấy khô lau tay cho cậu thêm lần nữa.
Trịnh Tân Bách nhìn động tác của Lâm Phi, trong lòng chỉ thấy càng lúc càng nghi hoặc.
"Sao tự nhiên lại lau tay thế?" Cậu ta cười hỏi.
"Bẩn." Quý Nhạc Ngư đáp tỉnh bơ.
"Vừa hay, tớ cũng định đi vệ sinh, tiện thể rửa tay với cậu luôn."
"Không cần đâu." Quý Nhạc Ngư ngẩng đầu cười với cậu ta, "Anh tớ đã lau giúp tớ rồi."
Trịnh Tân Bách nhìn nụ cười trên mặt cậu, chỉ cảm thấy cả thế giới như sáng bừng lên.
Cậu ấy thật sự rất đẹp. Cậu ta thầm nghĩ, chưa từng nghĩ một cậu con trai lại có thể đẹp đến mức này, như một tinh linh bước ra từ bức tranh sơn dầu, vừa rực rỡ vừa thuần khiết.
"Vậy tớ đi trước." Cậu ta nhẹ giọng nói, đứng dậy rời khỏi phòng.
Quý Nhạc Ngư để Lâm Phi lau xong tay, vừa hay kịp đến lượt hát, vội vàng nhận micro mà Thi Kỳ đưa cho, bắt đầu hát.
Lâm Phi lại mở app đọc tiếp cuốn sách còn dang dở của mình.
Đang đọc thì giao diện đột nhiên hiện thông báo có tin nhắn, Lâm Phi nhấn mở, thấy là từ một người bạn gửi tới.
Miệng nhân gian xói chảy vàng:
【Trời ơi, 48 giờ vừa qua đã xảy ra chuyện gì vậy?! Tại sao cậu lại vượt tiến độ của tôi rồi?!】
Lâm Phi không trả lời.
Nhưng hiển nhiên, "Miệng nhân gian xói chảy vàng" cũng không cần anh phải trả lời, vẫn tiếp tục nhắn tin tới tấp.
Miệng nhân gian xói chảy vàng:
【Tôi kể cái này, cậu đừng kích động nhé. Tất nhiên, tôi nghĩ cậu chắc cũng không kích động đâu.】
【Cậu đang ở thành phố X đúng không? Vừa hay vài ngày nữa tôi cũng sẽ đến thành phố X, cậu thấy có nên gặp mặt không? Thành phố X vừa khai trương Hoàng Kim Ốc đó, chúng ta hẹn ở đó nhé?】
Hoàng Kim Ốc, tuy tên nghe giống biệt thự, nhưng thật ra là một hiệu sách quy mô lớn nổi tiếng.
Tên gọi lấy cảm hứng từ câu "Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc" (Trong sách có giai nhân như ngọc, trong sách có nhà ngọc vàng). Dù tên có vẻ chẳng liên quan đến buôn bán, nhưng nhờ không gian rộng, sách phong phú, lại có thiết kế tinh tế và quảng bá mạnh mẽ, nơi này sớm đã trở thành điểm check-in hot trên mạng.
Ông chủ nhân cơ hội cũng mở thêm một chi nhánh ở gần chỗ bọn họ. "Miệng nhân gian xói chảy vàng" vốn là người mê sách, quen biết Lâm Phi cũng là nhờ sách, chọn địa điểm này để gặp mặt quả thật cũng hợp lý.
Nhưng Lâm Phi lại không có hứng.
Dragon:
【Không cần.】
Miệng nhân gian xói chảy vàng:
【Tại sao? Cậu không thích Hoàng Kim Ốc sao? Vậy cậu thấy chỗ nào phù hợp hơn? Cậu chọn đi, tôi nghe theo cậu.】
Dragon:
【Không cần gặp mặt.】
Miệng nhân gian xói chảy vàng:
【Cậu không muốn gặp tôi sao?! Chúng ta đã quen nhau 3 năm rồi đó!!! Ba năm!!! Cậu không tò mò xem tôi trông thế nào sao?!】
Dragon:
【Ừ.】
Miệng nhân gian xói chảy vàng:
【...... Cậu như vậy làm tôi thấy ngại thật sự đấy.】
Lâm Phi nhìn dòng chữ trên màn hình, thật sự không hiểu đối phương vì sao lại ngại.
Anh và "Miệng nhân gian xói chảy vàng" đúng là bạn đọc sách khá hợp gu, cả hai đều đọc nhiều thể loại, sở thích sách cũng trùng nhau không ít, thường xuyên bàn luận về nội dung hay cách viết của một cuốn sách nào đó.
Nhưng kiểu giao lưu như vậy, chỉ cần qua mạng là đủ, không nhất thiết phải gặp mặt ngoài đời.
Lâm Phi xưa nay không thích dỗ dành người ngoài Quý Nhạc Ngư, nghĩ vậy, anh chỉ trả lời:
【Tôi đi đọc sách tiếp đây.】
Tin vừa gửi xong, Quý Nhạc Ngư đã bước lại, đưa micro cho anh:
"Nhanh lên, tới lượt tụi mình hát đôi rồi!"
Đổng Tuấn Ba hiếm khi ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Phi. Không thể tin được, Lâm Phi tới KTV không chỉ ngồi cho có, mà thật sự còn hát nữa, lại còn là hát tình ca song ca?
Khi Lâm Phi cất giọng, Đổng Tuấn Ba suýt nữa rơi cả cằm.
Cậu... cậu ấy ... sao lại hát phần của nữ vậy trời!!!
Đổng Tuấn Ba kinh ngạc nhìn sang Thi Kỳ.
Thi Kỳ giơ tay khép cái cằm sắp rớt của cậu ta lại, bình tĩnh nói:
"Bình tĩnh, ông biết 'đệ khống' là gì không? Miễn là em trai vui vẻ thì là được."
Đổng Tuấn Ba: "...Đây là cái người mà thiên hạ vẫn gọi là nam thần lạnh lùng? Là học bá băng sơn thần thánh đó hả?"
"Nghe như thể với ông thì cậu ấy không lạnh lùng vậy?"
Đổng Tuấn Ba nghĩ một chút, cũng đúng thật, cũng chẳng khác mấy.
"Hồi trước tụi bây hát cũng như vậy à?" Cậu ta hạ giọng hỏi Thi Kỳ.
Cậu ta và Trịnh Tân Bách là bạn với Quý Nhạc Ngư từ năm lớp 11, còn Thi Kỳ thì khác, quen từ hồi tiểu học.
Thi Kỳ gật đầu:
"Hoặc là nói, từ nhỏ đã là 'đệ khống' rồi."
"Lúc nào cũng hát phần nữ hả? Bài nào cũng thế?"
"Tất nhiên là không. Có bài Quý Nhạc Ngư thích cả hai phần nam và nữ, thì cậu ấy hát hết, còn bắt Lâm Phi hát cùng, hòa giọng cho cậu ấy."
Đổng Tuấn Ba: ...
"Cũng may học thần còn hiền."
"Đã bảo rồi mà, miễn là em trai vui là được."
Nhưng thật là đáng tiếc, một giọng nói chuẩn để thuyết trình lại đi hòa âm cho em trai, một học bá thi đứng đầu lại đi lau tay cho em trai, mức độ cưng chiều này... chẳng trách Quý Nhạc Ngư rời Lâm Phi là không sống nổi. Đến mình đây còn cảm thấy bó tay, huống gì người khác.
Aiz... đúng là khiến người ta ghen tỵ. Có người anh thế này, ai mà không muốn chứ?
Cậu ta đang nghĩ thì bắt gặp ánh mắt của Quý Nhạc Ngư đang nhìn sang, hình như phát hiện mình đang nhìn cậu ấy?
Thi Kỳ:!!! Chết rồi! Nhạy bén dữ vậy trời!
Thi Kỳ chột dạ, nhanh chóng cúi đầu rót cho mình một cốc nước.
Hát xong một lúc, Trịnh Tân Bách nhìn đồng hồ rồi đề nghị cả nhóm cùng nhau đi ăn tối.
Quý Nhạc Ngư từ chối:
"Tớ về nhà ăn."
Thi Kỳ biết cậu rất quyến luyến gia đình nên chủ động nói:
"Vậy cũng được, mấy đứa tụi tớ đi ăn tối với nhau."
"Ừ." Đổng Tuấn Ba đáp.
Quý Nhạc Ngư nói tạm biệt với cả nhóm, rồi kéo Lâm Phi rời khỏi.
Hai người không gọi tài xế trong nhà tới đón mà tự gọi xe về.
Lâm Phi lên xe trước, còn Quý Nhạc Ngư thì đặc biệt gọi điện về hỏi Quý Dữ Tiêu có muốn ăn gì để cậu mua mang về không.
"Không cần đâu." Quý Dữ Tiêu nhẹ nhàng đáp.
"Các con tự xem muốn ăn gì thì ăn, đừng lo cho ba."
Nói xong, anh cúp máy, quay lại nhìn nhóm nhân viên cốt cán đang xem video báo cáo, thở dài bất đắc dĩ:
"Các cậu nói xem, giờ mấy đứa nhỏ này đi chơi thì cứ vui vẻ mà chơi đi, còn cứ phải lo cho tôi làm gì. Trước khi ra cửa thì hỏi tôi muốn mua gì, giờ sắp về lại còn gọi điện hỏi tôi muốn ăn gì nữa. Thật là phiền quá đi mất, chẳng có chút dứt khoát gì cả."
Mọi người: ......
À, ha hả... ha hả ha hả...
Nói kiểu Versailles* thế này mà anh không thấy lương tâm cắn rứt hả?!
―――
*Versailles = khoe ngầm, kiểu "than thở" một cách đầy phô trương.
―――
Khoe! Khoe! Khoe!
Mỗi ngày chỉ biết khoe khoang!
Từ vợ đến con, anh có thể đừng khoe nữa không?!
Anh là người hay cái máy khoe vậy?!
Hừ!
Mà nghĩ lại...
Tại sao con bọn tôi ra ngoài thì chỉ biết xin tiền, còn con anh thì cứ nhớ mua đồ cho anh thế?!
Cùng là làm cha làm mẹ, sao lại khác nhau một trời một vực thế này?!
Đám nhân viên cốt cán của Tập đoàn Quý Thị lập tức lại bắt đầu đợt "tự đánh con trong lòng" mới.
Mấy đứa con trời đánh! Phải tranh đua lên đi chứ!
⸻
[Tác giả có lời muốn nói:]
Mấy đứa nhỏ: Cmn tôi muốn phát điên rồi! Ở cái chốn Cuốn Vương đầy huynh khống này, tôi thực sự chẳng khác nào một cây cải bắp bị giành giật!
⸻
【Tiểu kịch trường】
Tiểu Ngư nhìn Thi Kỳ:
"Cậu muốn có được anh tôi à?"
Thi Kỳ không do dự:
"Làm gì có chuyện đó! Đừng nói bậy! Tôi không xứng! Như thế là xúc phạm học thần mất!"
Tiểu Ngư:
"Tôi thích người biết tự lượng sức mình."
Thi Kỳ:
"Cái đó thì cần thiết."
Thi Kỳ OS (độc thoại nội tâm):
Tranh giành ca ca với một tên huynh khống? Tôi đâu có muốn chết sớm!
⸻
Editor: Dành cho ai chưa đọc bộ 《Tôi là ba ba của nhóc phản diện》thì "cuốn" ở đây được hiểu nôm na là chăm chỉ, cạnh tranh.
Huynh khống, đệ khống tui sẽ giữ nguyên chứ không sub ra hẳn nhé.
Các chương sau chắc tui sẽ có edit từ "hắn" cho mấy cậu bạn của Tiểu Ngư và Phi Phi nha. Chứ lắm "cậu" quá.
Trong đám bạn thì tất cả đều bằng tuổi với Lâm Phi nên vẫn gọi cậu - tôi hoặc cậu - tớ. Chỉ riêng Tiểu Ngư gọi Lâm Phi là anh thôi