Bùi Chương không phải nói quá, nàng theo quân đội bắc tiến, dọc đường đi, mảnh đất này sau nhiều năm bị ngoại tộc tàn phá đã đầy rẫy vết thương, như thể nhân gian luyện ngục.
Họ đi qua một nông trại cửa mở tan hoang, trong sân thậm chí còn mấy cỗ thi thể đã hư thối hơn nửa, chẳng ai thu liệm.
Nguyễn Hoài ban đầu một mực không muốn để Nguyễn Yểu ngồi cùng xe ngựa với Bùi Chương, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thể không trầm mặc.
Khi xe ngựa rời khỏi thôn xóm ấy, Nguyễn Yểu cuộn màn xe lên, nhìn về phía xa xa núi non trùng điệp, cảm giác nghẹt thở trong lòng mới dần nguôi ngoai đôi chút.
Ven đường từng xảy ra mấy trận chiến nhỏ, dù thân thể không khỏe nhưng đôi lúc Bùi Chương vẫn phải cố sức đến tiền tuyến chỉ huy. Hắn không yên lòng để Vệ Huy bảo vệ nàng, nên cho dù bên cạnh thiếu người, vẫn luôn để Trọng Vân ở lại cạnh Nguyễn Yểu, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Buổi chiều, giao chiến vừa xong, thám báo tìm được một địa điểm tốt, quân đội lập tức đóng quân nghỉ ngơi.
Cạnh doanh địa có một cái hồ nhỏ, trong hồ đang bơi hai con vịt con hoang dại, ngây thơ đùa giỡn đuổi nhau, tạo nên từng vòng sóng nước, chẳng mấy chốc chui vào bụi thủy thảo không thấy bóng dáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play