Bùi Chương tuy trên mặt còn vương sắc bệnh, nhưng trong đáy mắt lúc này lại thấp thoáng ý cười, như cánh đào mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ mùa xuân, cả khuôn mặt cũng vì thế mà trở nên nhu hòa.
Người rõ ràng đang bị nhốt trong trướng dưỡng thương, không thể đi đâu, nhìn qua ngược lại còn vui vẻ hơn cả nàng.
Nguyễn Yểu bước lên phía trước, do dự một lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh giường, lại ngước mắt nhìn hắn, cân nhắc xem nên nói điều gì.
Hắn lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, tự nhiên đưa tay ra kéo tay nàng, thấp giọng nói: “Sao hôm nay nàng mới tới thăm ta? Ta đợi đã lâu rồi.”
Nàng theo bản năng muốn rút tay về, nhưng hắn dù không dùng sức, nàng vẫn không thể thoát ra được.
Nguyễn Yểu đành nhỏ giọng đáp: “Hiện giờ chiến sự chưa ổn định, nếu để người khác thấy có nữ tử ra vào doanh trướng của chàng, thắng trận thì không sao, nhưng nếu có gì sơ suất, tất sẽ có người chỉ trích ngươi.”
Bùi Chương nghe vậy chỉ cười nhẹ, biết nàng trong lòng còn có tâm sự khác, mới viện cớ nói ra những lời này, liền ôn nhu đáp: “Yểu Nương là cho rằng ta sẽ thua trận sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT