Mưa mùa hạ tung bay, tí tách rơi suốt một đêm.
Trong đình, cây cối xanh biếc như vừa được gột rửa, trên phiến đá xanh đọng lại từng vũng nước lớn nhỏ, ngay cả gió cũng mang theo hơi lạnh.
Trong viện Ngọc Tuyền, Trọng Vân đem chén thuốc màu nâu đen đặt lên bàn, nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng: “Công tử.”
Gia phong Bùi thị nghiêm khắc, tất cả nước, thức ăn đều không được mang vào thư phòng. Dù không ở Lạc Dương, quy củ này vẫn không thay đổi.
Bùi Chương bước ra khỏi thư phòng, uống thuốc xong, vừa nuốt xuống thì nghiêng mặt qua bên, đưa tay che môi ho liên tục.
“Công tử mấy ngày nay làm lụng vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.” Trọng Vân nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Không sao.” Bùi Chương ho hồi lâu mới ngừng lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, màu môi cũng nhạt đi, thần sắc lại vô cùng bình thản.
Hắn đang lau tay, thì Trọng Phong mang theo một hộp đồ ăn đi tới: “Công tử, đây là hoa bánh do Nguyễn nương tử vừa đưa tới.”
Bùi Chương liếc mắt nhìn qua, trên giỏ tre đan tinh xảo còn cài một đóa hoa mân, như sợ hắn không nhận ra người tặng là ai.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play