Tiên khí lượn lờ.
Nhìn qua, chỗ này chẳng có tí gì giống Ma giới.
Hệ thống lên tiếng giải thích:【“Đây là nơi mô phỏng lại Tiên phủ mà cậu từng ở năm đó, tỉ lệ một-một, hoàn nguyên cực cao. Tuy không phải Tiên giới và tiên khí cũng chỉ là giả, nhưng nhìn vào thì lại y như thật.”】
Mộ Trầm Uyên lúc này mới hiểu ra, nơi này vốn dĩ là Tiên phủ của nguyên chủ.
Bảo sao lại tinh xảo, cao nhã đến vậy.
Điều quan trọng là… đẹp quá mức!
Mộ Trầm Uyên không nhịn được cảm khái: “Này cũng tiên quá đi chứ, so với mấy cái cảnh phim cổ trang thì đẹp gấp một vạn lần không ngừng!”
Hệ thống chậm rãi trả lời:【“Dù sao nguyên chủ cũng là Tiên Tôn, cậu biết Tiên Tôn nghĩa là khái niệm gì không?”】
“Là khái niệm gì?”
【“Cả Tu Tiên giới, chỉ có mình cậu là Tiên Tôn — Trản Vọng Tiên Tôn.”】
“Vậy sư huynh thì sao? Không phải làm chưởng môn sao? Sao không đủ tư cách làm Tiên Tôn?”
【“Vì hắn tu vi không cao bằng cậu.”】
“Tao bây giờ tu vi gì?”
【“Độ Kiếp hậu kỳ, sắp phi thăng rồi.”】
【“Trong Tu Tiên giới, chỉ cần đạt đến Độ Kiếp kỳ là có thể xưng Tiên Tôn. Hiện tại, cậu là người duy nhất trong thiên hạ đạt Độ Kiếp kỳ.”】
“Duy nhất?”
【“Còn có một người nữa là nam chủ. Tu vi hắn đã sớm đuổi kịp cậu.”】
【“Còn cậu thì bị hao tổn linh mạch, dẫn tới tu vi sụt giảm nghiêm trọng, giờ chỉ còn Hóa Thần kỳ. Thêm vào đó, còn bị nam chủ phong tỏa linh mạch nên hiện tại chẳng khác gì người phàm.”】
【“Nhưng may mà tu vi cậu không bị phế hoàn toàn, muốn khôi phục cũng không phải không thể.”】
【“Chỉ là khôi phục cũng chẳng giải quyết được gì. Hóa Thần kỳ thôi mà, cũng chỉ mạnh hơn chút so với đệ tử tông môn, gặp bất kỳ một đại năng nào cũng không đánh lại.”】
“Vậy tại sao tao lại bị hao tổn linh mạch?”
【“Cậu bị người ta đả thương, chính vì bị thương nên mới muốn đào trái tim nam chủ để luyện đan, khôi phục linh mạch.”】
“Khoan đã…”
Mộ Trầm Uyên cảm thấy có gì đó sai sai: “Mày nói tao đào trái tim nam chủ để trị thương, rồi lại nói tao khôi phục cũng vô dụng, vẫn chỉ là Hóa Thần kỳ…”
“Vậy đào tim nam chủ để làm gì?”
【“Cái này…”】
Hệ thống hơi ngượng ngùng: 【“Trong sách không viết rõ nên tui cũng không biết. Có khả năng cậu dùng tim nam chủ mà vẫn không chữa khỏi nên vẫn bị hao tổn linh mạch.”】
【“Chứ không thì tim đó đi đâu được? Sách cũng không nói tim ở đâu, chắc chắn là bị luyện hóa mất rồi.”】
Mộ Trầm Uyên cảm thấy quyển sách này lỗ hổng đầy mình, không nhịn được lầm bầm: “Sách này ai viết vậy?”
【“Có thể… tôi cũng là AI mà, ký chủ.”】
Mộ Trầm Uyên: “…”
Cậu nhìn hệ thống, bĩu môi: “Mày giống kiểu nhân công thiểu năng trí tuệ.”
“Mày đã là AI rồi, sao còn hay quên đông quên tây, phục vụ cũng không thành thạo?”
【“Vì tui là AI mô phỏng người, được rót linh hồn người thật vào nên hành vi và cảm xúc mới có xu hướng giống người. Cậu không phát hiện giọng nói của tui là giọng nam bình thường à?”】
Nhắc đến giọng nói, Mộ Trầm Uyên mới nhớ từ lúc xuyên qua tới giờ chỉ cảm thấy giọng nói hệ thống quen tai vô cùng.
Không chỉ quen tai, mà là… cực kỳ quen thuộc!
Rốt cuộc là ai? Đã nghe ở đâu rồi?
Đáp án đã ở ngay bên miệng, vậy mà sống chết vẫn nghĩ không ra được.
Nguyệt Kỳ trở về cư Táo Quân, lần này cậu không dám tự tiện suy đoán mùi vị nữa. Hắn truyền âm cho Cửu Lê: “Đến Tử Quỳnh Sơn một chuyến.”
Cửu Lê đang canh giữ trước Thánh Ma Điện, nghe tôn thượng gọi, vội vã đáp lại: “Dạ tôn thượng, lập tức tới ngay!”
Vừa mới nhận lệnh xong, hắn lại gãi đầu thắc mắc: “À mà tôn thượng... Tử Quỳnh Sơn ở đâu vậy?”
“Phía đông nam trăng non thành.”
“Rồi rồi, hiểu rồi! Lập tức đi ngay!”
Mười lăm phút sau, Cửu Lê xuất hiện trước mặt Nguyệt Kỳ.
Vừa mới hiện thân, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho cứng đờ!
“Tôn thượng... Ngài... ngài đang...?”
Trước mặt hắn, người vẫn luôn cao cao tại thượng, tôn quý uy nghiêm, giờ phút này lại đang đứng trước bếp, cầm muôi lớn quấy cháo. Cửu Lê tức thì cảm giác mình có phải vào nhầm chỗ rồi không.
Hắn lùi lại, bước thêm lần nữa nhưng vẫn là cảnh tượng ấy.
Không nhịn được mà dụi mắt liên tục: “Không phải ảo giác chứ...?”
Nguyệt Kỳ múc một bát cháo mới nấu xong, không nói một lời liền đưa tới trước mặt Cửu Lê: “Nếm thử một miếng.”
Cửu Lê căn bản không dám nhận, lập tức quỳ xuống, “Tôn thượng, nếu ngài muốn đổi hộ pháp thì cứ nói thẳng, ta tiếp thu! Loại nhỏ yếu như ta quả thực không xứng để ở bên ngài...”
"Cho ngươi nếm một miếng thôi, sao lại lắm lời vậy?" Nguyệt Kỳ hơi mất kiên nhẫn.
"Dạ..." Cửu Lê vẫn quỳ dưới đất, không dám đứng lên nhưng vẫn cẩn thận nhận lấy bát cháo.
Hắn múc một thìa, đưa lên mũi ngửi thử, hình như không có độc mà mùi cũng lạ lạ.
Đưa vào miệng nếm thử, biểu cảm ngay lập tức biến thành cực kỳ khoa trương kinh ngạc: “Ăn ngon quá!”
Nguyệt Kỳ vừa nghe là biết xạo.
“Nói thật đi.”
"Ừm..." Cửu Lê đành phải nói thật: “Hương vị hơi nhạt ạ... Cảm giác giống cháo trắng bình thường thôi.”
Lần này bỏ ít muối quá rồi sao?
Nguyệt Kỳ lại thêm một muỗng muối vào nồi.
Sau khi quấy đều, lại múc cho Cửu Lê nếm lần nữa.
“Ừm... lần này đỡ hơn chút, có vị rồi nhưng cảm giác vẫn hơi nhạt.”
Nguyệt Kỳ đành tiếp tục thêm muối.
Nhưng vừa thêm vừa thấp thỏm, sợ lại thành như lần đầu là quá mặn.
Thế là đành phải thêm từng chút một, mỗi lần thêm lại bắt Cửu Lê nếm thử.
Trải qua không biết bao nhiêu lần "thử độc" của Cửu Lê, cuối cùng Nguyệt Kỳ cũng làm ra được một bát cháo trứng vịt bắc thảo thịt nạc vị nhạt nhạt bình thường.
Hắn bưng cháo rồi lập tức biến mất khỏi chỗ.
Chỉ còn lại Cửu Lê quỳ gối trên đất, ngơ ngác không biết nên làm gì ——
Tôn thượng không bảo mình đứng lên…
Vậy mình có cần tiếp tục quỳ ở đây không? Quỳ đến khi tôn thượng trở về sao?
Cửu Lê không dám tự tiện đứng lên.
Vì hắn vẫn nhớ rõ cảnh điện tiền triều bái lần trước, kẻ ma tu nọ vì tự ý đứng lên mà…
—— chết thảm không thể tả!
Cửu Lê đêm đó liền gặp ác mộng suốt.
Cho nên giờ phút này, hắn càng thêm khó hiểu.
Rốt cuộc là ai... mà có thể khiến tôn thượng vốn giết người không chớp mắt lại rửa tay nấu cháo vì y?
Chẳng lẽ... tôn thượng có người trong lòng?
Là Ma hậu trước kia sao?
Nhất định là rồi!
Dù sao thì Ma hậu trước kia cũng xinh đẹp động lòng người, lại còn tu ma đạo hợp hoan thuật đại năng, có nam nhân nào không bị nàng mê hoặc chứ?
…
Thánh Ma Điện hậu cung.
Trong cung điện nguy nga tráng lệ, một nam tử diện mạo yêu dã ngả ngớn nằm trên sập, một tay chống cằm, một tay phe phẩy chiếc quạt xếp bằng ngọc trước ngực.
Trên người hắn chỉ khoác hờ một bộ trường bào, bên trong hoàn toàn trống trơn không mặc gì cả.
Vì thế, hai chân trắng nõn thon dài lộ ra rõ ràng trông bắt mắt vô cùng.
Nửa người trên cũng vô cùng tùy tiện, bờ vai trần bóng loáng lộ ra, trên da còn thấp thoáng một vệt hình xăm nửa ẩn nửa hiện.
Ngực để hở rộng, kéo dài từ xương quai xanh quyến rũ xuống tận bụng, cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo đều phơi bày hết ra ngoài, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ dời mắt.
Trên cổ còn đeo một chuỗi hồng mã não trông cực kỳ quý giá.
Cổ tay và mắt cá chân cũng lủng lẳng đầy vòng vàng vòng bạc, phát ra tiếng leng keng leng keng.
Cả người hắn, ngoài vẻ đẹp diễm lệ ra thì còn toát lên khí chất phong lưu, ngông cuồng.
Trong cung, khoảng năm sáu gã ma tu người hầu, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào vị Ma hậu diễm lệ ấy, ánh mắt long lên vì khát khao.
Trên sập, Vu Cẩm Dao đang nhắm mắt, tựa như đang chợp mắt nghỉ ngơi.
Nhưng hắn đã sớm cảm nhận được ánh mắt đầy dục vọng của đám ma tu xung quanh.
Nhiều năm tinh tu hợp hoan thuật, hắn đã quen với cảnh vừa xuất hiện là khiến nam nhân nào cũng muốn nhào đến, muốn chiếm hữu, muốn chiếm lấy hắn, giống như đám người hầu trước mặt bây giờ.
Ngay cả Ma Tôn Chúc Dặc cũng vậy.
Vừa nhìn thấy hắn là liền nhất định phải cưới hắn làm Ma hậu, đêm nào cũng cùng hắn song tu, không tiếc trả giá.
Phải biết, hợp tu hợp hoan thuật vốn không thể giúp tăng tu vi mà ngược lại còn bị đối phương hút sạch tu vi.
Ban đầu, Vu Cẩm Dao tính toán hút khô tu vi của Chúc Dặc để tự mình tăng tiến. Ai ngờ nửa đường nhảy ra một con hồ ly tinh, cướp trước phần hắn rồi xử lý luôn Chúc Dặc.
Dù bị Nguyệt Kỳ phá ngang kế hoạch, nhưng nghĩ lại, tu vi của Nguyệt Kỳ còn cao hơn Chúc Dặc, chỉ cần song tu với hắn thì thu hoạch sẽ càng lớn.
Nhưng lạ lùng là, Nguyệt Kỳ lại chẳng hề bị mê hoặc bởi dung mạo xinh đẹp hay sự quyến rũ của Vu Cẩm Dao.
Sau này hắn mới biết, hóa ra người ta đã bị đào tim.
Mất đi trái tim, nam nhân…
Khó trách không dễ động tình động dục, còn thô bạo dữ dằn, cả ngày bắt đám ma tu ra trút giận, buộc bọn họ phải quỳ lạy ngày ngày, dám tỏ bất kính liền bị giết không tha.
Vu Cẩm Dao buông quạt xếp trong tay xuống, bất ngờ mở đôi mắt đào hoa yêu mị, cong ngón tay gọi đám người hầu lại gần:
“Lại đây đi.”
Đám người hầu nghe thấy liền lập tức quỳ rạp xuống trước sập của Vu Cẩm Dao, kính cẩn thưa:
“Cẩn tuân Ma hậu phân phó.”
Dù rằng giờ đây Vu Cẩm Dao đã không còn là Ma hậu chính danh nữa.
Nhưng Nguyệt Kỳ cũng không hề tuyên bố phế truất hắn, dường như quên luôn sự tồn tại của hắn, thậm chí chưa từng đến hậu cung nhìn hắn lấy một lần.
Vậy nên đám người hầu vẫn một mực xem hắn là Ma hậu, ngoan ngoãn tuân lệnh.
Vu Cẩm Dao liếc mắt nhìn bọn họ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, cười quyến rũ:
“Là từng người một lên, hay cùng nhau?”
Đám người hầu lập tức ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt nóng rực như lửa.
Vu Cẩm Dao lần lượt liếc qua mặt bọn họ, môi đỏ nhếch lên cười mỉm:
“Giả bộ gì chứ, rõ ràng đã sớm nhịn không nổi rồi mà.”
Bị nói trúng tim đen, đám người hầu dứt khoát không giả vờ nữa.
Một người trong số đó cười khẽ:
“Vẫn là Ma hậu hiểu rõ chúng ta mà… hắc hắc.”
“Nhưng mà… nếu tất cả cùng nhau, Ma hậu chịu nổi không?”
Trước câu hỏi đó, Vu Cẩm Dao bật cười khẽ.
Dù sao hắn là đại năng hợp hoan thuật, trên đời này không ai tinh thông thuật này hơn hắn. Một mình hắn có thể cùng lúc song tu với cả trăm người cũng không thành vấn đề, huống chi chỉ là năm sáu người thôi.
Hắn khẽ cười nói:
“Các ngươi cứ việc tới, ta đều có thể.”
Đám người hầu nghe xong, rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, nhào lên người Vu Cẩm Dao.
…
Mấy canh giờ sau.
Đám người hầu ban đầu còn tràn đầy tinh lực, giờ chỉ còn lại một người mở mắt được, cũng đang khóc lóc xin tha:
“Cầu Ma hậu tha cho ta… ta… ta thực sự không nổi nữa rồi…”
Vu Cẩm Dao vẫn mặt không đổi sắc, tim không hề đập nhanh, đôi mắt đẹp khẽ ánh lên một tia khinh miệt, “Thật là phế vật!”
Lại liếc qua đám người hầu đã sớm ngất xỉu nằm rải rác trên mặt đất, hắn nhếch môi cười nhạt, “Một lũ phế vật!”
Chán thật.
Đám này đúng là không chịu nổi mà.
Hắn còn đang định xử lý nốt tên cuối cùng, ai ngờ trong đầu đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Ngay sau đó, hắn nhấc người xuống giường, tùy tiện khoác đại cái áo choàng rồi đi thẳng ra ngoài.
__
Phủ của nguyên chủ đúng là quá to!
Mộ Trầm Uyên đã đi dạo một lúc lâu mà vẫn chưa dạo hết.
Chưa hết, cậu còn đói bụng nữa chứ.
Hơn nữa, căn bản là chẳng có gì để ăn, ngay cả dưới ao sen kia cũng không có lấy một củ sen.
Hay là dứt khoát đi ra ngoài tìm đồ ăn?
Mộ Trầm Uyên đang định rời phủ, vừa đi đến cửa thì cổ tay đột nhiên xuất hiện một sợi xiềng xích, kéo cậu lại khiến cậu không thể tiến thêm nửa bước.
Sợi xiềng xích này, y hệt cái đã trói cậu trước đó!
Quỷ quái gì thế này? Chẳng phải đã bị Nguyệt Kỳ phá hỏng rồi sao?
【 Ký chủ, đây là pháp khí —— Khiên Hồn Khóa. 】
Hệ thống lên tiếng giải thích.
Mộ Trầm Uyên híp mắt, “Khiên Hồn Khóa là cái gì?”
【 Ký chủ quay đầu lại nhìn thử xem. 】
Mộ Trầm Uyên nghe lời quay đầu lại, phát hiện một đầu xiềng xích khác nối vào một căn phòng bên cạnh.
Căn phòng kia khói bếp lượn lờ, có vẻ như có người đang nấu cơm.
【 Đây là pháp khí được miêu tả đặc biệt trong sách, được nam chủ thiết kế riêng để trói buộc ký chủ. Nó có thể theo ý nam chủ mà hiện hình hoặc ẩn hình, thậm chí có thể điều chỉnh độ dài tùy ý. 】
【 Ở trạng thái ẩn hình, một đầu nối với nam chủ, đầu còn lại nối với ký chủ. Nếu ký chủ vượt quá phạm vi hoạt động mà nam chủ cho phép, nó sẽ lập tức hiện hình, đồng thời thông báo cho nam chủ. 】
【 Tác dụng bình thường của nó là để hạn chế hoạt động của ký chủ, lúc cần thiết còn có thể biến thành công cụ tăng thêm “hứng thú”, ví dụ như… buộc chặt… 】
“Biến thái thật mà!” Mộ Trầm Uyên nghiến răng nghiến lợi, “Hệ thống, mày biết nhiều thật đấy!”
【 Cảm ơn ký chủ đã khen ngợi, tui chỉ là đọc đúng phần miêu tả trong nguyên tác mà thôi. 】
Mộ Trầm Uyên: “…”
Tên chết dâm hồ này!
Cứ tưởng hắn đã đổi tính rồi chứ, hóa ra vẫn chỉ là tên dâm hồ khó đổi bản chất!