Nghe được bụng của Mộ Trầm Uyên phát ra tiếng “òm ọp òm ọp”, sắc mặt Nguyệt Kỳ rõ ràng cứng lại.

Hắn không còn rối rắm chuyện xưng hô nữa, trên mặt đầy vẻ xin lỗi: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, đã quên sư tôn sẽ đói.”

“Sư tôn chờ một chút, ta ngay lập tức đi chuẩn bị chút đồ ăn cho người.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã cuống quýt lao ra ngoài, chạy như chạy nạn, còn va đổ cả đồ chạm khắc trên bàn.

Chọc cho Mộ Trầm Uyên “phụt” một tiếng bật cười.

Nhưng vừa cười xong, cậu lại thấy Nguyệt Kỳ đã quay trở lại.

Cậu vội nghẹn cười —— nghiêm túc!!

Vì thế cố gắng giữ mặt không biểu cảm, nhìn bóng dáng Nguyệt Kỳ quay trở lại, nhàn nhạt nói: “Lại quay về làm gì?”

“Giúp sư tôn tháo Khiên Hồn khóa.”

Nguyệt Kỳ nói là làm, đầu ngón tay chỉ khẽ chạm nhẹ làm toàn bộ xiềng xích quấn lấy Mộ Trầm Uyên liền vỡ vụn.

Lúc này mới lần nữa xoay người rời đi.

Lần này chờ Nguyệt Kỳ đi rồi thật lâu, Mộ Trầm Uyên mới chắc chắn hắn sẽ không quay lại, cậu mới cử động được phần dưới rồi đứng dậy xuống giường.

A! Cảm giác tự do!

Mộ Trầm Uyên cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại rồi!

Xuống giường, tầm mắt lướt qua bên cạnh, cậu phát hiện trên bàn tròn san hô trước giường bày một bộ tiên y trắng tuyết được xếp chỉnh tề.

Trên quần áo đặt một chiếc phát quan đuôi dài, bên trên có hoa văn mây nước lưu chuyển, bao quanh bởi các hành tinh trời cao, chỗ gần búi tóc có chạm khắc rỗng một đóa hoa sen bạc, ở giữa bị một cây trâm dài xuyên qua.

Vừa nhìn đã biết là đồ quý.

Nhất là cái phát quan cực kỳ tiên khí này.

Nhìn bộ tiên tôn trang phục “Porphyria Porphyria” này, Mộ Trầm Uyên rốt cuộc nhớ ra —— cậu hiện tại còn trần truồng.

Từ đêm qua bị Nguyệt Kỳ lột sạch đến giờ, cậu vẫn luôn trong trạng thái không mảnh vải che thân.

Đến mức quên cả chuyện mặc đồ.

Vội vàng nhảy xuống giường, túm lấy quần áo lung tung mặc vào.

Ban đầu còn định đội thử cái phát quan kia, cầm lên ước lượng thấy hơi nặng, ngay lập tức từ bỏ.

Thôi, xõa tóc cho rồi.

Đảo mắt nhìn quanh, trong phòng còn đặt một chiếc gương đồng lớn, có thể soi được toàn thân.

Mộ Trầm Uyên xuyên đến đây lâu như vậy, còn chưa biết nguyên chủ trông thế nào.

Đúng lúc tiện thể nhìn thử.

Vì thế mặc quần áo mới, cậu đi đến trước gương.

Đây là… mình sao?

Nhìn thấy người đàn ông mặc tuyết y trong gương, trong đầu Mộ Trầm Uyên chỉ hiện lên hai chữ to —— mỹ nhân!

Là kiểu không hề thua kém nhan sắc với nam chính.

Nguyệt Kỳ là kiểu tà mị phóng khoáng, còn mình là kiểu nhã nhặn, trầm tĩnh, nội liễm.

Nhìn kỹ hơn, Mộ Trầm Uyên phát hiện gương mặt này còn giống tám phần với mặt mình ở kiếp trước.

Hai phần khác biệt còn lại chắc là do không thức khuya nhiều nên không có quầng thâm, cộng thêm ăn uống đầy đủ nên da dẻ hồng hào, không xanh xao vàng vọt.

Gương mặt này như thể chính mình được chỉnh sửa qua filter cấp mười!

Thêm dáng người nữa —— vai rộng eo nhỏ, so với Nguyệt Kỳ không phân cao thấp.

Quan trọng nhất là —— tóc! Chất tóc này! Lượng tóc này!

Khiến Mộ Trầm Uyên ghen tị chết mất!

Ai bảo cậu kiếp trước suốt ngày tăng ca, đến nỗi đầu hói gần hết rồi.

Nếu cho cậu thời gian tập gym, chăm sóc bản thân, ăn ngủ đầy đủ, thì chắc chắn cậu cũng đẹp trai như tiên nhân bây giờ thôi.

Vì quá thích gương mặt này, Mộ Trầm Uyên ban đầu không định đội cái phát quan nặng trịch kia nhưng cuối cùng vẫn cầm lên.

Đối diện gương, cậu bắt đầu đội thử.

Kết quả đội mãi không xong, mới nhận ra phải búi tóc xong mới đội được.

Thế là đành bỏ phát quan xuống, bắt đầu búi tóc.

Có điều, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ biết cột tóc đuôi ngựa, nói gì đến búi tóc, thậm chí đến chải tóc tử tế cậu còn không biết làm.

Một lúc sau, nhìn vào gương thấy đống tóc như tổ quạ trên đầu mình, mắt Mộ Trầm Uyên híp lại như con thỏ Tuzki.

Rất nhanh, cậu bị hệ thống chọc quê: 【 Ký chủ à, tui thấy đôi khi con người cần dũng khí để chấp nhận khuyết điểm của mình. 】

Mộ Trầm Uyên đang định phản pháo, thì phát quan trong tay bị một bàn tay có móng tay đen nhánh cướp đi.

Còn chưa kịp quay đầu lại, phía sau đã vang lên giọng nói khàn khàn quen thuộc kia.

“Sư tôn, vẫn là để ta làm cho.”

Mộ Trầm Uyên theo phản xạ nói: “Sao quay lại nhanh thế?”

Cảm giác chưa đến nửa tiếng.

Nguyệt Kỳ buông chén sứ tinh xảo trong tay xuống, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen nhánh mềm mại của Mộ Trầm Uyên, dịu dàng nói: “Sợ sư tôn chờ lâu bị đói, nên ta nấu một bát cháo trước để lót bụng đã.”

“Sư tôn từ trước giờ không giỏi búi tóc, đều là đệ tử giúp người làm.”

Mộ Trầm Uyên không khỏi nghĩ thầm: Nguyên chủ này thật sự là Tiên Tôn à?

Sao mà ngay cả búi đầu đội quan cũng phải nhờ đồ đệ?

Phế vật Tiên Tôn!

Không biết ngày thường sống kiểu gì nữa.

Trong lúc Nguyệt Kỳ đang nghịch tóc cậu, Mộ Trầm Uyên nhịn không được hỏi hệ thống: “Cái nguyên chủ này rốt cuộc là người thế nào vậy? Mày tuy dù phục vụ không thuần thục nhưng ít nhất cũng phải giới thiệu cho tao một chút chứ? Không sợ tao diễn lệch nhân vật à?”

【 Ừm…】

Hệ thống ấp a ấp úng hồi lâu, cuối cùng trả lời: 【 Chính là… rất giống cậu đó. Cho nên ký chủ chỉ cần là chính mình là được, không cần lo lắng ooc đâu. 】

“Giống cái p a ấy!”

Mộ Trầm Uyên tức giận phản bác.

“Tao là cái loại không biết búi tóc phế vật sao?”

“Tao là cái loại bị người ta * mà cũng không biết sao?”

Hệ thống: 【…】

Không bao lâu sau, Nguyệt Kỳ đã thành thạo búi xong tóc cho cậu.

Một nửa tóc búi lên để cố định phát quan, nửa còn lại xõa xuống vai, buông dọc theo hông.

Tóc mái được hắn cẩn thận vén ra, chia đều hai bên, lộ rõ gương mặt thanh tú của mỹ nhân.

Tóc mai thả xuống rủ theo ngực, kết hợp với áo tuyết sắc thêu chỉ bạc, càng thêm vẻ tiên khí.

Trang điểm cho Mộ Trầm Uyên xong, Nguyệt Kỳ nhẹ nhàng khảy nhẹ tóc mái trên trán cậu, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Tuy rằng sư tôn như vậy rất đẹp, nhưng ta vẫn thích bộ dáng không mặc quần áo hơn.”

Mộ Trầm Uyên cảm thấy câu này thật sự là quá lươn lẹo.

Khen người gì mà khen kiểu đó chứ.

Cậu còn chưa kịp đáp lại, Nguyệt Kỳ đã càng hăng hái hơn.

Ngón tay trắng như ngọc vòng quanh tóc mai của cậu, cúi sát vào tai cậu, nhẹ giọng thở dài: “Đối với ta mà nói, rất nhiều thứ xem lâu sẽ chán…”

“Duy chỉ có sư tôn, càng nhìn càng nghiện.”

Mộ Trầm Uyên vốn nghĩ mình miễn dịch với kiểu sến súa chẳng ra sao này rồi.

Nhưng cậu lại cảm thấy tim mình đập hơi nhanh hơn.

Đang lúc cậu nghẹn lời không biết nói gì, eo bỗng nhiên bị Nguyệt Kỳ từ sau ôm lấy.

“Dù sao sư tôn này, quần áo cũng mặc loạn cả lên không bằng cởi ra để ta mặc lại cho ngươi?”

“Ai ngươi…”

Còn chưa kịp để cậu từ chối, hắn vừa nói xong đã dùng pháp thuật lột sạch y phục.

Y phục không rơi xuống đất, mà trực tiếp nằm gọn trong tay Nguyệt Kỳ.

Nguyệt Kỳ thật sự mặc lại cho cậu từng món từng món một.

Tất nhiên, lúc mặc thì tay hắn cũng không hề an phận.

Mộ Trầm Uyên rất phiền, nhưng lại không động đậy được.

Bởi vì Nguyệt Kỳ đã dùng định thân thuật với cậu.

Cho nên cậu chỉ có thể giống như người gỗ, đứng yên tại chỗ trước gương, mặc cho Nguyệt Kỳ nghịch ngợm.

Trong lúc Nguyệt Kỳ vẫn luôn không nhìn cậu, ánh mắt chỉ dừng lại trên quần áo, mặc cực kỳ nghiêm túc.

Mộ Trầm Uyên thì vẫn cúi đầu nhìn mặt Nguyệt Kỳ.

Nguyệt Kỳ mặc rất thuần thục, tuy rằng nghiêm túc nhưng động tác không hề chậm.

Rất nhanh, chỉ còn lại việc cột thắt lưng nữa thôi.

Để buộc được cái nút thắt đẹp đẽ, Nguyệt Kỳ thậm chí không chút do dự quỳ hai đầu gối trước mặt Mộ Trầm Uyên.

Ngón tay linh hoạt, trên dưới lướt qua bên hông cậu bay nhảy.

Chỉ trong nháy mắt, một cái nút bình an tinh xảo đã hiện ra trên hông Mộ Trầm Uyên.

Buộc xong nút thắt, Nguyệt Kỳ từ từ đứng lên, bưng chén cháo để sang một bên.

Thuận tiện giải trừ định thân thuật cho cậu.

Cháo vừa bưng lên, hắn bỗng phát hiện Mộ Trầm Uyên hơi cúi đầu nên theo bản năng đưa chén cháo lên tay cậu.

Sau đó hai tay nâng lên, đặt trên đỉnh đầu Mộ Trầm Uyên, sửa lại búi tóc cho ngay ngắn.

Mộ Trầm Uyên bị bắt bưng chén cháo nóng bỏng, không nhịn được “Tê” một tiếng.

“Giỏi lắm!”

“Giỏi sao? Vậy để ta đút cho sư tôn đi.”

Nguyệt Kỳ ý thức được sai lầm, không đợi Mộ Trầm Uyên đồng ý mà đã đoạt lại chén cháo.

Ngón tay thon dài nhấc thìa, múc một muỗng cháo đặt lên môi thật cẩn thận thổi thổi, đánh giá chắc không nóng nữa mới đưa đến miệng cậu.

Mộ Trầm Uyên nhìn thấy cái muỗng không chỉ có cháo trắng, còn có trứng bắc thảo, thịt nạc cùng chút hành lá thái nhỏ.

Cháo trứng bắc thảo thịt nạc?

Sách này là niên đại gì vậy, không phải Minh triều mới có cháo này sao?

Hơn nữa trứng bắc thảo ở đâu ra?

Quyển sách này vốn dĩ chẳng có logic gì, thuần văn thịt thì quan tâm niên đại làm gì chứ.

Mộ Trầm Uyên hơi chần chừ, nhưng mùi hương thơm ngào ngạt từ cháo lan ra hấp dẫn cậu, chậm rãi hé miệng mà nuốt một ngụm to.

Suýt nữa cắn cả cái muỗng.

Rồi…

Cậu khóc.

Hệ thống đột nhiên nhảy ra:【 Tui biết cậu cảm động, cảm thấy ăn ngon quá đúng không? 】

“Không phải... Tao thấy đau khổ... Đây là lần đầu tiên tao ăn được...”

Thứ như vậy!

Khủng khiếp!

Đồ ăn!!

“Cũng quá khó ăn rồi!!”

Mộ Trầm Uyên trực tiếp phun ra.

Phun xong còn không khách khí mắng thẳng vào mặt Nguyệt Kỳ: “Ngươi đây là muốn mưu sát sư tôn à? Muốn giết ta sao hả?”

Sắc mặt Nguyệt Kỳ đen lại, lặng lẽ thu lại cái muỗng.

Nhìn thấy bộ dạng Nguyệt Kỳ xám xịt, Mộ Trầm Uyên chuẩn bị tâm lý sẽ bị quăng cho mấy cái tát.

Lại nghe thấy Nguyệt Kỳ trầm giọng nói:

“Sư tôn, bát cháo này là ngươi dạy ta nấu. Ta vốn định hoàn toàn làm theo cách ngươi dạy, dù mất đi vị giác và khứu giác, cũng vẫn có thể thành công...”

“Không ngờ, vẫn là thất bại rồi.”

Mộ Trầm Uyên lúc này mới nhớ ra, hệ thống từng nói, sau khi Nguyệt Kỳ bị đào tim, đã mất đi rất nhiều cảm giác.

Bao gồm vị giác và khứu giác.

Nghĩ như vậy, có thể làm được đến mức này cũng đã không tệ.

Thật ra bát cháo này cũng không hẳn quá khó ăn, chỉ là cho quá nhiều muối, quá mặn mà thôi.

Mộ Trầm Uyên bỗng mềm lòng.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người nấu cơm cho cậu ăn.

Từ nhỏ cậu đã không cha không mẹ, sinh ra đã là mồ côi, chỉ có thể tự kiếm ăn và tự nấu cơm.

Bây giờ, thật vất vả mới có người vì mình mà nấu cơm, còn chủ động đút từng miếng một vì thế cậu không nên bắt bẻ quá mức.

“Nếu không ngươi lại...”

Kết quả Mộ Trầm Uyên còn chưa nói hết câu, Nguyệt Kỳ đã bưng chén xoay người đi rồi.

Mộ Trầm Uyên cuống cuồng đưa tay giơ lên muốn gọi lại: “... Thêm chút nước thử xem sao?”

Nhưng Nguyệt Kỳ đã biến mất không còn bóng dáng.

Y nháy mắt rời đi rồi…

Sờ cái bụng đói meo của mình, Mộ Trầm Uyên hối hận không thôi.

Sớm biết vậy, vừa rồi nên cắn răng nuốt luôn miếng cháo muốn giết người kia xuống, ít nhất còn có cái ăn.

Bây giờ chỉ có thể đói bụng.

Nằm dài trên giường, đang định phơi thây chờ chết.

Bỗng nhiên nhớ lại lời Nguyệt Kỳ vừa nói, bát cháo này là nguyên chủ dạy cho y nấu.

Nguyên chủ không phải Tiên Tôn sao?

Còn biết nấu ăn?

Chuyện này thật ra cũng khá giống cậu.

Còn nữa…

Sao lại dùng từ “cũng”?

Mộ Trầm Uyên trực giác rằng Nguyệt Kỳ sẽ không quay lại nữa, hắn chắc chắn giận vì cậu không biết cảm kích nên đã bỏ đi rồi.

Thật sự đói không chịu nổi, phơi thây cũng chẳng cứu nổi cái bụng đang kêu gào của cậu, Mộ Trầm Uyên tính toán chủ động ra ngoài kiếm ăn.

Cậu lồm cồm bò dậy từ trên giường.

Vừa bước ra khỏi phòng, Mộ Trầm Uyên liền bị cảnh sắc trước mắt làm cho choáng váng.

Phủ đệ này quy mô không nhỏ.

Ngoài nhà chính, còn có mấy dãy nhà phụ.

Gần nhà chính, có một tòa bát giác đình, bên cạnh là một cây ngọc lan cực kỳ to lớn.

Ngọc lan nở rộ trên khắp cành, cánh hoa trắng muốt rơi lả tả như tuyết, bay đầy trời.

Trong phủ, một dòng suối xanh biếc trong vắt uốn lượn chảy qua, gợn nước lấp lánh ánh bạc, tựa như một dải ngân hà trôi nổi.

Giữa hồ nước, một đám sen trắng nở rộ rực rỡ, cánh hoa trắng như tuyết, tầng tầng lớp lớp quấn quýt bên nhau, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Đám sen trắng theo dòng nước kéo dài ra xa, len lỏi đến tận trong sân đình, hòa vào sắc xanh um tùm của cây cối và muôn hoa khoe sắc xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play