Nhưng không phải Sở Quân thì còn ai vào đây?
Muốn biết người kia là ai thì cách duy nhất vẫn là đi hỏi chính Mộ Trầm Uyên.
Vì tâm trạng khá tốt nên lúc sắp rời đi, Nguyệt Kỳ đặc biệt dặn dò Cửu Lê: “Hôm nay không cần sắp xếp tiếp khách cho hắn ta, để hắn ở trong phòng chờ là được.”
---
Bị khoá trên giường, không đi đâu được, Mộ Trầm Uyên chán đến mức chỉ muốn ngủ quách cho xong.
Chứ cậu đâu thể làm cái hệ thống chết tiệt kia thành bạn bầu bạn mãi được.
Dù đúng là cũng có lý…
Nhưng cậu chẳng hề muốn nói chuyện với cái hệ thống như cún kia.
Có thì giờ, thà cậu ngủ cho đã cái nư.
Cuối cùng là hệ thống không chịu nổi sự cô đơn nên chủ động mở kênh trò chuyện:【 "Ký chủ à, cậu cũng lì lắm đấy, bị trói vậy mà cũng ngủ được sao?"】
Trong đầu vang lên tiếng hệ thống, Mộ Trầm Uyên lười mở mắt, hậm hực: “Có phiền quá không đấy, tao ghét nhất là lúc đang ngủ mà bị người khác làm phiền.”
“Mày có biết không, đối với một thằng 365 ngày thì hết 366 ngày tăng ca như tao khi được ngủ tròn giấc thì có biết nó quý giá cỡ nào không hả?”
Hệ thống châm chọc:【 "Nhưng mà cậu hiện tại còn bị trói trên giường mà cũng ngủ được, cậu quá trâu bò rồi đấy."】
“À.”
Mộ Trầm Uyên khinh bỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng nói trói trên giường, tao còn có thể ngủ đứng trong lúc họp hành. Không chỉ thế, tao còn có thể trợn mắt ngủ khi làm việc trước máy tính, vừa ăn vừa ngủ, thậm chí ngủ luôn lúc ngâm mình trong bồn tắm.”
“Dĩ nhiên, cái giá phải trả là ngủ đứng thì dễ gục đầu, ngủ trợn mắt thì đau mắt, vừa ăn vừa ngủ thì dễ sặc chết, còn ngủ trong bồn tắm thì dễ chết đuối luôn.”
Hệ thống nghẹn họng, phun câu xanh rờn:【 "Ký chủ, tui có cảm giác cậu trước kia... sống không giống người cho lắm."】
Oa —
Hệ thống cũng biết nói lời thật lòng cơ đấy.
Mộ Trầm Uyên chẳng hề thấy hệ thống nói quá đáng, trái lại còn tán đồng đầy u sầu:
“Đúng thế, tao sớm quên mất cảm giác làm người rồi...”
“Ai bảo tao từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ và để sống sót trong cái xã hội tàn khốc này thì tao chỉ còn cách liều mạng mà làm việc...”
“Sợ bị khinh thường, lại sợ không có tiền chết đói, chỉ còn cách ép mình chấp nhận kiểu sống như vậy... ép mình cúi đầu vì tiền, ép mình nhịn nhục.”
“Mày nhìn xem, tao xuyên vào cái cuốn sách nát này, biết rõ là sẽ bị đàn ông * nhưng không phải là vì năm triệu đấy à, ráng nhẫn nhịn làm nhiệm vụ thôi.”
“Nếu tao hoàn thành nhiệm vụ, mày nhớ phải giữ lời đưa tao năm triệu đó nhé!”
“Tao đã tính cả rồi, nếu có năm triệu thì tao sẽ mua cho Bảy Tháng cái ổ chó to nhất và đẹp nhất!”
“Mỗi ngày cho nó ăn đồ ăn cao cấp nhất, dắt nó đi spa thú cưng đắt nhất và tìm cho nó một em cún cái thật xinh...”
“Để tao không còn phải lo mỗi lần nó ốm, tiền khám chữa bệnh ở viện thú y đắt cắt cổ nữa.”
Hệ thống:【 "..."】
【 "Ký chủ à, chẳng lẽ ước mơ của cậu chỉ là nuôi chó thôi à? Có năm triệu rồi, sao không nghĩ đến chuyện mua biệt thự ven biển, hay thâu tóm cả công ty rồi làm sếp lớn hoặc làm chủ thiên hạ?"】
Mộ Trầm Uyên nói mà cảm động muốn khóc: “Nhưng Bảy Tháng là sinh linh duy nhất từng mang lại cho tao sự ấm áp và bầu bạn, nó từng cứu mạng tao đấy.”
“Nếu không có nó, tao đã chết từ lâu rồi...”
“Ngày nào tao cũng ôm nó ngủ, nó là cả thế giới của tao.”
Hệ thống cười khẩy, bỗng dưng nói một câu:【 "Có khi nào, cậu cũng là cả thế giới của nó không?"】
“Chắc chắn rồi chứ sao, tao là chủ của nó mà. Nó mà không coi tao là cả thế giới thì tao sẽ nhốt nó trong phòng vĩnh viễn, không cho đi đâu cả! Hứ!”
Hệ thống:【 "Ký chủ à... Cậu với nam chính, thật là hợp đôi."】
“Haha, so với hắn, tao còn kém xa.”
“Tên cầm thú chết tiệt đó...”
“Sư tôn.”
Mộ Trầm Uyên đang định chửi Nguyệt Kỳ thêm một tràng, thì một giọng nam đột nhiên vang lên cắt ngang.
Nguyệt Kỳ?!
Lần này Nguyệt Kỳ không bước vào từ cửa, mà y như ma quỷ hiện ra bên giường.
Giật mình, Mộ Trầm Uyên theo phản xạ nói:
“Ta không nói gì hết!”
"Nói gì cơ?" Nguyệt Kỳ khó hiểu hỏi.
“À... không có gì...”
Mộ Trầm Uyên lúc này mới sực nhớ ra: Đây là cậu đang nói chuyện trong đầu với hệ thống, chưa nói ra miệng nên hắn nghe không được.
Ai bảo hồi trước cậu hay chửi sếp sau lưng, mà lần nào quay đầu cũng thấy sếp đứng ngay đằng sau.
“Hoá ra sư tôn đã dậy rồi, ta còn tưởng ngươi muốn ngủ thêm chút nữa chứ.”
Mộ Trầm Uyên cảm thấy rùng mình, chỉ còn cách hung hăng lườm gã nam nhân trước mặt.
Nhìn ánh mắt đầy ghét bỏ của Mộ Trầm Uyên, sắc mặt Nguyệt Kỳ trầm xuống nhưng rất nhanh lại cười tươi rói.
“Sư tôn đã ghét ta chạm vào ngươi như vậy, thế tối hôm qua, không phải là...”
"Ngươi—" Đạp mẹ nó!
Hai chữ sau chưa kịp thốt ra, đã bị chặn lại.
Như mọi khi, Nguyệt Kỳ giơ tay lên là hôn thẳng vào môi cậu.
Đầu lưỡi vừa chạm vào đã giao nhau, Mộ Trầm Uyên như bị điện giật, toàn thân căng cứng.
Cái cảm giác ấy... giống như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên bị ném vào một tảng đá lớn, sóng trào cuồn cuộn.
Tim cậu đập thình thịch, hơi thở dồn dập hỗn loạn, mất hết khả năng suy nghĩ.
Muốn tránh, nhưng lại không nhúc nhích nổi.
Huống chi Nguyệt Kỳ hôn người rất điêu luyện, luôn chạm đúng chỗ ngứa.
Nghĩ đến tối hôm qua cũng như vậy, hôn kiểu này căn bản không giống nụ hôn đầu đời.
Chẳng lẽ nguyên chủ trước đây đã hôn hắn rồi?
Hay là Nguyệt Kỳ đã từng hôn người khác?
Dây dưa hồi lâu, cuối cùng Nguyệt Kỳ cũng dừng lại.
Tuy đã dừng, nhưng hắn vẫn cắn môi cậu không chịu buông.
Bằng giọng khàn khàn trầm thấp, hắn từ tốn nói: “Sư tôn biết vì sao tối qua ta không đụng vào ngươi không?”
Mộ Trầm Uyên vốn không muốn nghe, lập tức dũng cảm đáp: “Ngươi không cứng nổi!”
“Không cứng nổi?”
Nguyệt Kỳ bị câu trả lời làm cho bật cười.
“Sư tôn, ngươi muốn ta nói thật sao?”
“Thật ra, ta đã sớm...”
Mộ Trầm Uyên đột nhiên sững người.
Cái quái gì thế này? Không phải là nói tối ngủ sớm sao?!
Nguyên chủ này rốt cuộc là Tiên Tôn loại gì thế, không chỉ có lòng dạ bất chính mà còn cùng đồ đệ làm bậy…
Cũng chẳng trách nổi vì sao lại dạy ra cái loại đồ đệ dâm đãng này!
Nguyệt Kỳ khẽ khàng giải thích:
“Ta đã sớm... động tâm với ngươi, là loại tâm tư kia đấy.”
“Lúc đó, ta cái gì cũng không hiểu còn tưởng là ta mắc bệnh lạ.”
“Về sau, ta nhân lúc sư tôn ngủ...”
“Từ lần đó, không thể dừng lại được nữa.”
…
“Sư tôn hình như chưa bao giờ phát hiện đâu...”
Mẹ nó!
Nguyên chủ này ngu ngốc à?
Không lẽ cũng giống mình, ngủ một phát là như hôn mê bất tỉnh luôn hả?
Chắc là hôn xong rồi, Nguyệt Kỳ cuối cùng cũng ngồi dậy.
Hắn vòng tay qua cổ Mộ Trầm Uyên, kéo cậu vào lòng.
Giọng nói vẫn trầm khàn dịu dàng:
“Lần này, ta muốn từ từ mà có được sư tôn, ít nhất cũng để sư tôn thích ứng trước đã.”
“Nếu lần nào cũng ép buộc mạnh bạo, thì làm sao khiến sư tôn yêu thích cảm giác bị ta chiếm hữu được đây?”
Mộ Trầm Uyên dán mặt vào lồng ngực Nguyệt Kỳ, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắn.
Chắc là mùi hoa ngọc lan trong đình viện.
Nhưng mặt cậu áp vào ngực Nguyệt Kỳ mà lại không nghe thấy tiếng tim đập.
Lúc này mới nhớ ra: Trái tim của Nguyệt Kỳ đã bị nguyên chủ moi ra rồi.
Cho nên hắn bây giờ không có tim.
Vậy tại sao hắn vẫn tồn tại được?
Vì để giải đáp nghi ngờ này, Mộ Trầm Uyên hỏi hệ thống.
Hệ thống trả lời:【Linh tộc là vậy, không có tim vẫn sống được chỉ là sẽ mất đi cảm giác đập tim, vị giác, khứu giác, cùng với tình yêu và dục vọng.】
“Vậy tại sao hắn còn chấp nhất với mình như thế?”
【Bởi vì, trước khi mất tim hắn đã yêu cậu sâu đậm. Hắn nhớ rõ cảm giác yêu cậu, nên dù không có tim thì hắn vẫn không thể dừng lại được.】
Trong lúc hệ thống đang giải thích, Nguyệt Kỳ lại... lại... lại muốn hôn cậu.
Mộ Trầm Uyên quả thực muốn phát điên!
Cậu không chịu được nữa, hung hăng cắn môi Nguyệt Kỳ, máu tanh ngọt lập tức lan khắp khoang miệng.
Cậu uy hiếp:
“Ngươi còn như vậy nữa, ta sẽ tự bạo linh hạch, tự hủy linh mạch, hủy hoại thân thể, tan nát hồn phách... để đời này ngươi không giữ nổi th·i th·ể ta, tro cốt cũng không có, vĩnh viễn không thể sống lại ta được nữa!”
“Sư tôn thật sự muốn ch·ết đến vậy sao?”
Giọng Nguyệt Kỳ không nghe ra chút cảm xúc nào, đầu lưỡi mê hoặc liếm liếm trên vết thương nơi môi mà liếm sạch hết tơ máu.
Hắn ôm chặt eo Mộ Trầm Uyên, cằm tựa lên vai cậu, hàm răng cắn nhẹ vành tai cậu, tiếng thở dốc trầm khàn, hơi thở như sương mù.
“Sư tôn, đừng tức giận, đều là ta sai, ta về sau sẽ không như vậy nữa.”
Mộ Trầm Uyên bị hơi thở đó làm cả người run lên.
Cái giọng khàn khàn tà mị đó, lại mang theo tiếng thở dốc không đều, cứ như bị phủ lên một tầng sương mờ, nghe đến mức…
Mộ Trầm Uyên, đường đường là đàn ông vậy mà lại thấy, cái giọng này... thật sự có thể khiến lỗ tai mang thai?
Cảm giác rất kỳ quái, tuy vẫn ghê tởm nhưng lại có một cảm giác khác không thể nói rõ.
"Không như vậy mà còn ôm ta, cắn lỗ tai ta!" Mộ Trầm Uyên tức giận nói.
Nguyệt Kỳ cười khẽ bên tai cậu, giọng dỗ dành: “Mỗi ngày ôm một lần, hôn một lần được không?”
“Ta...”
Mộ Trầm Uyên muốn từ chối lắm luôn!
Nhưng giọng điệu đáng thương hề hề kia là sao hả?
Không có cách nào khác, ai bảo Mộ Trầm Uyên vừa mạnh miệng vừa mềm lòng nhất là cái tính mềm yếu.
Hơn nữa cậu còn phải ở bên nam chính làm nhiệm vụ, không thể thật sự tự bạo mà ch·ết.
Ch·ết là chuyện nhỏ nhưng không lấy được năm triệu tiền thưởng mới là chuyện lớn.
Giữ mình suốt bảy tháng mới là không được.
Cậu còn phải quay về mua con cún con nữa.
Cuối cùng đành thỏa hiệp:
“Được được được, hôm nay hôn với ôm xong rồi nhé, mai mới được ôm nữa, mau buông ta ra!”
Nguyệt Kỳ nghe lời buông tay.
Nhìn Nguyệt Kỳ đột nhiên nghe lời như vậy, Mộ Trầm Uyên lại được đà lấn tới:
“Ngươi suốt ngày khóa ta trên giường, chẳng cho chút tự do nào, không tức giận mới là lạ!”
Nguyệt Kỳ còn hơi ấm ức: “Nhưng mà ta thả sư tôn ra, lỡ sư tôn chạy mất thì không cần ta nữa thì sao?”
Cái kiểu làm nũng quái quỷ gì đây?
“Ngươi giỏi thế, ta chạy nổi à?”
Nguyệt Kỳ cúi đầu suy nghĩ, rồi gật gù:
“Ờ, cũng đúng.”
Nhưng bỗng nhiên lại xoay chuyển.
“Nhưng mà sư tôn có người trong lòng rồi, nếu không khóa sư tôn lại, ta cũng không yên tâm.”
"Không có!" Mộ Trầm Uyên lập tức phủ nhận.
“Ta tuyệt đối không có người trong lòng, trước đây chỉ là bịa chuyện thôi, tất cả là vì sợ bị ngươi làm cái kiểu đó thôi!”
"Thật không?" Mắt Nguyệt Kỳ lập tức sáng lên, “Sư tôn không gạt ta chứ?”
“Không gạt.”
“Vậy sư tôn có phải vẫn còn...?”
Mộ Trầm Uyên vội ngắt lời hắn.
“Đừng ảo tưởng nữa, ta đã nói sẽ không thích ngươi, thì vĩnh viễn sẽ không thích!”
Ai bảo ngươi là đàn ông chứ.
Nghe được câu nói dứt khoát của Mộ Trầm Uyên, đôi mắt vừa sáng lên của Nguyệt Kỳ lập tức ảm đạm hẳn.
Khóe môi hắn khẽ cong lên nụ cười chua xót.
Không còn nói gì thêm nữa.
Không khí bỗng nhiên trở nên trầm lắng.
Nguyệt Kỳ không nhận được câu trả lời mình mong muốn, cũng không nổi giận.
Chỉ lặng lẽ nhìn Mộ Trầm Uyên.
“Sư tôn, ta muốn nghe ngươi gọi ta một lần, là tiểu thất.”
Mộ Trầm Uyên: ?
Cái gì?
Đại ca, ngươi có phải không phát âm chuẩn không đấy?
Không phải là hai tiếng qí sao?
Chẳng lẽ chữ Kỳ trong thế giới này là đa âm tự?
Hơn nữa, ngươi bảo ta gọi là ta phải gọi à?
Đã cho ngươi ôm, hôn còn chưa đủ chắc?
Mộ Trầm Uyên trợn trắng mắt, đang định từ chối Nguyệt Kỳ, thì bụng cậu đột nhiên ọtt ọtt kêu vang.
Ngay lập tức, xấu hổ chết đi được!
Hình như từ lúc xuyên qua tới giờ, cậu chưa ăn gì.
Nguyên chủ tuy là đại lão tu tiên, nhưng linh mạch đã bị phong, chẳng khác gì người thường, nên đói bụng là chuyện hiển nhiên.