Căn bản không giống như tiểu thuyết hay phim ảnh miêu tả, đa tình lại tà mị.

Mộ Trầm Uyên bĩu môi: “Ngụy Linh Ngọc này cũng đáng đời, nói ra thì tao thấy là không nên cứu.”

“Nếu ai dám đối xử với tao như vậy, tao cũng sẽ mặc kệ hắn là ai, có thân phận gì, nhất định phải biến hắn thành người què.”

【Ký chủ à, cậu vẫn nên lo cho bản thân đi, dù hắn từng làm nhiều chuyện quá đáng với nam chủ, cũng không bằng cậu cướp đi trái tim hắn.】

Hệ thống nhắc nhở từng chữ từng câu: 【Cậu mới là đầu sỏ gây nên hắc hóa cho nam chủ.】

Mộ Trầm Uyên khinh thường: “Liên quan gì tới tao.”

【Còn nữa, phải đặc biệt nhắc nhở ký chủ.】

【Hiện tại hắc hóa của nam chủ chưa nghiêm trọng, nhưng nếu hoàn toàn hắc hóa thì sẽ tiến vào BE kết cục.】

Thánh Ma Điện.

Nơi sâu thẳm u ám của cung điện, một chiếc bảo tọa dựng đứng sừng sững, được tạo thành từ vô số bộ xương trắng bệch.

Xung quanh bảo tọa, ma khí đen kịt cuồn cuộn tỏa ra, lạnh lẽo âm u.

Nam tử tóc bạc áo đen, hai chân bắt chéo, ngồi thẳng tắp trên bảo tọa, tay trái chống cằm, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc lạnh lùng, trầm ổn.

Trông như đang ngủ, thực ra đầu ngón tay hắn đang gõ đều đặn lên tay vịn xương cốt bóng loáng.

Móng tay đen dài chạm vào xương cốt, phát ra từng âm thanh rợn người.

Tách ——

Tách ——

Tách ——

Dưới bảo tọa là bậc đá cao ngất, cao đến ngàn tầng.

Phía dưới, hàng ngàn ma tu mặc đồ đen quỳ rạp, không ai dám thở mạnh.

Đã quỳ bao lâu rồi?

Người quỳ đầu tiên chính là Nguyệt Kỳ, đại hộ pháp.

Lẽ ra đám ma tu này mỗi ngày chỉ cần triều bái một lượt là xong, nhưng hôm nay sau khi triều bái thế mà không một ai dám rời đi.

Bởi vì hôm nay tôn thượng tâm trạng có chút không ổn.

Áp lực ma khí quanh bảo tọa rõ ràng tăng mạnh, là minh chứng rõ ràng nhất.

Bởi vậy bọn họ mới quỳ mãi, đã quỳ được năm sáu canh giờ, không dám nhúc nhích.

Nguyệt Kỳ thật sự rất bực bội.

Lẽ ra có thể bắt sư tôn về Ma giới rồi khóa lại, để cậu chỉ thuộc về bản thân mình thì cậu đáng lẽ phải vui chứ.

Nhưng tâm trạng vui vẻ của hắn đã tan thành mây khói bởi câu nói kia —— “Trong lòng ta luôn thích người khác.”

Rốt cuộc sư tôn thích ai?

Hắn nhất định phải biết, để nghiền người đó thành tro bụi! Diệt cả hồn lẫn xác!

Bất chợt, trong đầu hắn lóe lên một gương mặt.

Chẳng lẽ là…?

Có lẽ vì quỳ quá lâu, hoặc nghĩ Nguyệt Kỳ nhắm mắt sẽ không để ý nên có một ma tu thử đứng dậy lén rời đi.

Nhưng đầu gối hắn vừa rời mặt đất chưa đến một tấc, lập tức bị một luồng lực mạnh túm cổ áo, bay lên cao, treo lơ lửng ngay trước mặt Nguyệt Kỳ.

Nguyệt Kỳ cuối cùng cũng mở mắt.

Đôi mắt màu bạc hà, ánh lên ý cười ôn nhu.

Ma tu kia bị ma khí quấn chặt thân thể, treo lơ lửng giữa không trung.

Sương mù ma khí bỗng hóa thành vô số dây leo, quấn siết hắn, mặc cho hắn giãy giụa điên cuồng, cũng giống như người chết đuối chỉ có thể nấc nghẹn.

Ý cười trong mắt Nguyệt Kỳ càng sâu, giọng khàn khàn trầm thấp, quyến rũ: “Mới tới?”

Ma tu kia liều mạng gật đầu, máu lệ giàn giụa, run rẩy nói: “Cầu tôn thượng… tha…”

Lời chưa nói xong ——

Bịch!

Vừa rồi còn nguyên vẹn một người, nháy mắt đã nổ tung, hóa thành vô số mảnh thịt vỡ vụn!

Tứ chi đứt rời, não bộ và nội tạng nát bét, văng tung tóe khắp nơi!

Thậm chí còn bắn lên cả người Cửu Lê quỳ ở ngay đầu hàng.

Cửu Lê run lẩy bẩy như cọng rơm, hoảng sợ phục sát đất, giọng lắp bắp: “Tôn thượng… xin nguôi giận!”

Không chỉ mình Cửu Lê, tất cả ma tu phía sau cũng đồng loạt quỳ rạp miệng hô to: “Tôn thượng bớt giận!”

Ai cũng biết, vị Ma Tôn trẻ tuổi này, so với Ma Tôn đời trước còn tàn nhẫn gấp bội.

Lúc Nguyệt Kỳ mới đăng vị Ma Tôn, vì lập uy, hắn đã thẳng tay đồ sát toàn bộ đại giáo Ma Môn từng theo vị Ma Tôn trước kia —— hơn ba ngàn người!

Hồi ấy dưới Thánh Ma Điện, thực sự máu chảy thành sông.

Nguyệt Kỳ vung tay phủi vết máu, làm phép tinh lọc, nháy mắt máu me trên tay đã biến mất.

Ánh mắt hắn dần trầm xuống.

Nhìn lướt qua đám ma tu quỳ phía dưới, ngữ điệu lười biếng, lạnh lẽo: “Cửu Lê ở lại, những kẻ khác lui.”

Nghe thấy tôn thượng hạ lệnh, tất cả ma tu đang căng như dây đàn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Như bầy dê trốn thoát khỏi miệng cọp.

Ai nấy đồng thanh "Vâng!", lũ lượt đứng dậy lui ra ngoài.

Chậm một giây thôi, lỡ tôn thượng nổi sát tâm thì tiêu đời.

Mà sát tâm nổi lên vẫn còn nhẹ, bằng không thì chẳng ai biết được bản thân sẽ bị xé xác như thế nào.

Dù thế, trước khi rời đi ai nấy đều liếc nhìn đại hộ pháp Cửu Lê bằng ánh mắt đồng cảm.

Cửu Lê trong lòng khóc thét: Vì sao lại là ta…

Dù lòng khổ sở, Cửu Lê vẫn ngoan ngoãn quỳ im.

Ai bảo hắn là đại hộ pháp mà tôn thượng đích thân chỉ định chứ.

Ban đầu, hắn vốn chỉ là một kẻ tư chất kém cỏi, bị tiên môn ghét bỏ, bất đắc dĩ mới tu ma đạo.

Vừa mới hôm trước còn bị đám ma tu khác bắt nạt, hôm sau đã bị tân Ma Tôn Nguyệt Kỳ chọn trúng rồi phong làm đại hộ pháp.

Lý do Nguyệt Kỳ chọn hắn rất đơn giản —— trông yếu đuối, vô hại, chắc chắn không dám phản bội.

Khi mọi người rời đi, Cửu Lê thấy Nguyệt Kỳ không có ý định lên tiếng, cuối cùng yếu ớt hỏi: “Tôn thượng… có gì dặn dò…?”

“Ngụy Linh Ngọc còn sống sao?”

“Hả?” Cửu Lê hiển nhiên không ngờ tôn thượng đột nhiên nhắc đến người này.

Hơi sững ra một chút mới trả lời: “Dĩ nhiên là còn sống, tôn thượng đã đặc biệt dặn dò là không thể để hắn chết.”

“Tốt lắm.”

Khóe môi Nguyệt Kỳ khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười vừa lòng mang theo chút tà khí, “Dẫn bản tôn đi gặp hắn.”

Nơi giao giới giữa Tiên và Ma, có một trấn nhỏ tên là Trăng Non Thành.

Nơi này tuy thuộc phạm vi phàm giới, nhưng vì là chỗ Nguyệt Kỳ xây dựng nên sau cùng cũng bị quy về Ma giới.

Trong thành không có ma tu cũng chẳng có ma khí, chỉ có tộc Linh cư trú.

Xung quanh dựng kết giới cường đại, không ai dám bén mảng.

Bởi vì nơi đây là chốn Nguyệt Kỳ dùng để an trí những tộc Linh bị hai giới Tiên Ma hãm hại.

Trong thành có một con phố tên là Trường Ảm Phố.

Cả con phố này, cờ xí rực rỡ rồi mấy chục thanh lâu chen chúc nhau.

Những thanh lâu này đều không phải hạng thường, bên trong đều là tiên tu bị Nguyệt Kỳ bắt từ Tiên giới về, cùng những ma tu phạm lỗi hoặc không nghe lời.

Những người này đều đã bị phế bỏ tu vi chẳng khác nào phàm nhân bình thường, cả đời bị nhốt trong lầu và phục vụ tộc Linh vui đùa.

Nguyệt Kỳ và Cửu Lê dừng trước thanh lâu lớn nhất phố.

—— Xuân Vũ Lâu.

Ngụy Linh Ngọc đang bị nhốt trong tòa lâu này.

Vừa hạ chân xuống đất, Cửu Lê lập tức cung kính mở đường cho lão đại.

Nguyệt Kỳ bước theo sau, chậm rãi tiến vào trong lâu. Lâu chủ thấy tôn thượng giá lâm, lập tức chạy ra quỳ xuống đất nghênh đón.

“Cung nghênh…”

Lời còn chưa dứt, Nguyệt Kỳ đã biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, thân ảnh Nguyệt Kỳ xuất hiện trên hành lang tầng ba.

Hành lang này là một ban công hình tròn, không mái che, lan can chạm khắc hoa văn rỗng, chẳng có gì che chắn.

Bất kể dưới lầu hay trên lầu, đều có thể thấy rõ mồn một.

Trên ban công cao đó, Ngụy Linh Ngọc bị bịt kín mắt bằng một tấm vải đen, đang bị một tộc Linh nửa người nửa rắn quấn quanh treo lên lan can…

Xung quanh và cả trên lầu dưới lầu đều tụ tập người vây xem náo nhiệt, thậm chí có kẻ còn vỗ tay như đang xem biểu diễn.

Những kẻ này không chỉ hò reo cổ vũ, thỉnh thoảng còn ném xuống tiền thưởng rồi yêu cầu thêm mấy trò kích thích hơn.

Nguyệt Kỳ không xen vào, cũng chẳng tỏ ý muốn bại lộ thân phận.

Hắn cứ thế im lặng đứng nhìn, giống như bao kẻ khác, bình thản theo dõi.

Mãi đến khi Cửu Lê cũng leo lên tầng ba, đến cạnh hắn.

“Tôn thượng…”

Cửu Lê hạ giọng cực nhỏ, nhưng vẫn bị Nguyệt Kỳ cắt ngang.

Nguyệt Kỳ giơ ngón trỏ đặt lên môi, đầu ngón tay hơi chạm vào sống mũi, khàn khàn phát ra một tiếng “Suỵt”.

Cửu Lê lập tức im bặt, mặt đỏ lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chết mất thôi, tôn thượng vừa rồi “suỵt” một tiếng, sao mà gợi cảm quá mức thế này!

Chờ cho màn biểu diễn kết thúc thì đã là một canh giờ sau.

Mọi người thoả mãn rời đi.

Chờ dòng người tản hết, Nguyệt Kỳ thong thả bước tới, dừng lại trước mặt Ngụy Linh Ngọc đang nằm trên mặt đất thở hổn hển.

Nhấc chân lên, thẳng thừng giẫm mạnh lên ngực hắn, nơi còn loang lổ dịch rắn.

“Trả lời bản tôn một câu hỏi.”

Ngụy Linh Ngọc bị giẫm đến kêu rên một tiếng, đau đến mức cong người.

Dù không nhìn thấy, hắn ta vẫn nghe ra giọng Nguyệt Kỳ, cố nén đau, giọng khàn khàn nói: “Ta… Ta trả lời thật mà…”

Nguyệt Kỳ mới buông chân xuống.

Không quanh co, hắn hỏi thẳng: “Mộ Trầm Uyên có thích Sở Quân không?”

Câu hỏi bất ngờ này khiến Ngụy Linh Ngọc sững sờ một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.

Mãi đến khi giọng nói lành lạnh của Nguyệt Kỳ vang lên lần nữa: “Nói!”

Ngụy Linh Ngọc hoảng sợ, vội vã đáp: “Ta không biết a… Ta…”

“Không biết? Một người là sư tôn của ngươi, người kia là sư thúc ngươi, mà ngươi không biết?!”

Ngụy Linh Ngọc suýt nữa thì buột miệng nói “Hai người họ cũng là sư tôn và sư bá của ngươi mà”, nhưng lời đến miệng lại nghẹn xuống.

Hắn biết rõ Nguyệt Kỳ ái mộ Mộ Trầm Uyên, không chỉ hắn, toàn bộ Tu Tiên giới đều biết ——

Cái hồ yêu này, được Trảm Vọng Tiên Tôn Mộ Trầm Uyên tự tay nuôi lớn, mê muội si tình sư tôn đến phát điên.

Thậm chí không tiếc thân là tộc Linh, sa vào ma đạo.

Tất cả chỉ vì giành được trái tim sư tôn chưa từng dành cho mình, thậm chí còn tự tay móc tim sư tôn rồi khóa lại bên người.

Tình yêu như vậy, có thể không điên cuồng sao?

Biết rõ điểm này, Ngụy Linh Ngọc đương nhiên không dám chạm vào vảy ngược của kẻ điên này.

Bằng không, hắn chắc chắn sẽ bị trừng phạt tàn nhẫn gấp trăm lần so với bây giờ.

Thế là vội vàng sửa lời: “Tuyệt đối không có chuyện này!”

“Thật sự không có?”

Giọng Nguyệt Kỳ nghe đã dịu đi nhiều.

“Thật mà!” Ngụy Linh Ngọc thề son sắt: “Sư tôn Sở Quân của ta đã sớm tu Vô Tình Đạo, sẽ không động lòng với bất kỳ ai, chuyện này thiên hạ đều biết ngay cả ngươi cũng rõ mà.”

“Mà sư tôn Mộ Trầm Uyên của ta, cũng luôn coi Sở Quân là sư huynh bình thường… Ta có thể thề với trời, hai người họ tuyệt không có nửa phần tư tình!”

Ngụy Linh Ngọc nói thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt.

Nhưng không thể phủ nhận khi nghe hắn nói, Nguyệt Kỳ thấy rất thoải mái.

Dù là giả, hắn cũng cam tâm tình nguyện bị lừa dối.

Giống như trước kia hắn luôn cam tâm bị sư tôn lừa vậy.

“Ừm, trả lời không tệ, bản tôn rất hài lòng.”

“Vậy bản tôn hỏi thêm một câu nữa.”

“Ma Tôn đại nhân xin hỏi.” Ngụy Linh Ngọc rốt cuộc cũng biết thân biết phận, biết ai là kẻ nắm quyền sinh sát.

“Mộ Trầm Uyên đã có trái tim bản tôn rồi nhưng vì sao linh mạch của y vẫn còn chưa khôi phục?”

Khi mới bắt Mộ Trầm Uyên về Ma giới, Nguyệt Kỳ còn chưa phong ấn linh mạch cậu.

Chỉ cần dò thử một chút đã phát hiện linh mạch cậu vỡ nát, cho dù không phong ấn thì cũng chẳng thể chạy thoát trong lòng bàn tay hắn.

Mà dùng tâm của hồ yêu luyện thành đan dược, vốn là thiên hạ chí dược có thể cứu người từ cõi chết trở về, huống chi chỉ là chữa lành linh mạch bị tổn thương.

Mộ Trầm Uyên tự móc tim mình, chẳng phải là để chữa thương sao?

Nếu đã có được rồi, sao còn không hành động?

Hay là, còn chút luyến tiếc đối với bản tôn… nên mới…

Vấn đề này, hắn vốn định tự mình hỏi Mộ Trầm Uyên.

Nhưng lại sợ nhận được câu trả lời phủ định nên không dám hỏi.

Cũng không dám hỏi.

Giờ phút này, hắn chịu hỏi Ngụy Linh Ngọc, không phải vì tin hắn biết câu trả lời mà là vì rất chắc chắn Ngụy Linh Ngọc sẽ nói ra câu mà hắn muốn nghe.

Quả nhiên, Ngụy Linh Ngọc rất nhanh phối hợp: “Chắc chắn là vì Tiên Tôn vẫn còn luyến tiếc Ma Tôn đại nhân, không nỡ luyện dùng trái tim ấy… Nghĩ chắc cũng là hối hận rồi…”

Nguyệt Kỳ rốt cuộc nghe được đáp án mình muốn.

Tự lừa mình dối người, quả nhiên… Thật tốt.

Nhưng sâu trong lòng, vẫn luôn trống rỗng.

Bởi vì hắn không ngừng nhớ lại, Mộ Trầm Uyên từng nói, người cậu thích… là kẻ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play