Đột nhiên không kịp phản ứng, hai làn môi chạm vào nhau, đầu óc Mộ Trầm Uyên nổ tung!

Chết tiệt! Lão tử là thẳng nam chính hiệu mà!

Hai mươi lăm năm làm thẳng nam chuẩn mực, chưa từng đụng vào thể loại nào kiểu nữ tần chợ hoa thì đừng nói chi tới huynh đệ tình ám muội hay đam mỹ…

Sao cậu có thể chấp nhận được khi đột nhiên lại bị một thằng đàn ông cưỡng hôn chứ!

Lập tức cậu không chịu nổi, giãy giụa phản kháng, liều mạng nghiêng đầu tránh né, tiếng xiềng xích va chạm vang lên leng keng.

Nhưng cậu càng trốn thì Nguyệt Kỳ lại càng phát cuồng, hôn đến nỗi đầy ác ý.

Cảm giác giống như một con cáo già tham lam cắn không buông con thỏ nhỏ thơm ngon, hôn đến mức khiến Mộ Trầm Uyên nghẹt thở, không còn cả sức để hít thở.

Càng quá đáng hơn, Nguyệt Kỳ còn nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu, lửa cháy lại còn đổ thêm dầu.

“Sư tôn cảm thấy ta không xứng với ngươi, nhưng sư tôn sắp bị một kẻ dơ bẩn như ta làm ô uế rồi, chỉ cần sư tôn dơ bẩn là ta liền xứng với sư tôn.”

“... Ta đoán sư tôn vẫn còn là lần đầu tiên, đệ tử chắc chắn sẽ dịu dàng với sư tôn, sẽ để sư tôn tận hưởng khoái cảm tuyệt vời đêm đầu tiên này.”

Mộ Trầm Uyên nghe xong chỉ muốn phun ra một ngụm tục mắng!

Ta ngươi đêm đầu tiên!

Còn dịu dàng cái quái gì?

Tên điên này cưỡng hôn ta còn nói là dịu dàng?!

Mộ Trầm Uyên giận điên người!

So với việc tối qua vội vàng bò dậy, chạy tới công ty, bị giày đá trúng, chậm một giây không trả kịp nợ, rồi còn bị phạt mười đồng, cơn giận bây giờ còn lớn hơn gấp bội!

Mà cảm xúc phẫn nộ của cậu, rất rõ ràng truyền tới Nguyệt Kỳ.

Chỉ là Nguyệt Kỳ chẳng thèm để ý cậu có giận hay không.

Hắn còn cười khẽ, hơi thở phả bên môi cậu:

“Sư tôn à, càng giãy dụa càng không thoát được đâu, sẽ chỉ làm ta càng hưng phấn thôi.”

“Cho nên, sư tôn hãy ngoan ngoãn một chút đi nhé.”

Mộ Trầm Uyên thật muốn cắn chết cái tên lão sắc phôi dâm loạn này!

“Buông ta ra, đồ... Ưm ưm...”

Lại lần nữa bị hung hăng hôn chặt ——

Lần này, Nguyệt Kỳ không chỉ dừng ở môi cậu.

Hắn cúi xuống hôn lên cằm, trượt tới xương quai xanh, đầu lưỡi khẽ run, môi răng lưu lại dấu vết, giống như một ác ma đói khát ngàn năm đang hưởng thụ con mồi.

“Á...!”

Đau quá!

Mộ Trầm Uyên nhăn mặt nhăn mày, cả ngũ quan vặn vẹo vì đau!

Mà đây mới chỉ là đau nhẹ thôi đấy, nếu là đao thật kiếm thật thì sao chịu nổi?

Nói là dịu dàng đâu chứ?!

Tin ngươi cái lão lục!

Cái đau còn nhẹ chán, thứ khiến cậu muốn nôn ra máu chính là nỗi nhục nhã không tên trào lên trong lòng.

Nghĩ xem, đêm qua cậu còn mắng lão sếp công ty không coi cậu là người, chỉ coi cậu là công cụ lao động, thậm chí còn gào lên rằng thà ngủ với đàn ông còn hơn tăng ca…

Kết quả hôm nay thì sao? Báo ứng tới liền!

Từ nay về sau, tăng ca xin kiếu nhé.

Lại còn bị coi như gia súc nữa chứ…

“Hệ thống! Đạp mã còn chưa xong hả, tôi sắp bay lên chầu trời rồi đây này!”

【 Được rồi được rồi. 】

Hệ thống giống như đang vội vàng chạy tới, nói: 【 Ký chủ, thời gian gấp rút, không kịp giải thích nhiệm vụ. 】

【 Vậy nên kiến nghị cậu trực tiếp nói với nam chính rằng cậu vẫn luôn thích người khác. Chỉ cần nói ra là hoàn thành nhiệm vụ. 】

“Đơn giản vậy thôi hả?”

Mộ Trầm Uyên cảm thấy hình như dễ quá.

Nhưng ngay lập tức cậu hỏi: “Nhưng tôi nói là thích ai bây giờ, thế giới này tôi chẳng quen ai hết.”

【 Tùy tiện bịa tên ra đi. 】

Mộ Trầm Uyên biết không thể kéo dài thêm nữa, không thôi cậu thật sự bay lên trời gặp Jesus... À nhầm, Ngọc Hoàng Đại Đế mất!

Cậu quyết đoán hét lớn vào mặt Nguyệt Kỳ:

“Ngươi dù có cưỡng bức ta, ta cũng không thể thích ngươi!”

“Bởi vì, lòng ta vẫn luôn thích người khác, là...”

Ừm... Biết bịa cái tên nào đây...?

Mộ Trầm Uyên trong đầu phản ứng theo bản năng, lại là con chó bạc "Bảy tháng" mà cậu nuôi kia!

Đang muốn buột miệng nói ra cái tên "Bảy tháng" thì Mộ Trầm Uyên lập tức cảm thấy cằm đau nhức.

Nguyệt Kỳ ngón tay chợt gia tăng lực, bóp chặt hàm dưới của Mộ Trầm Uyên, sắc mặt âm trầm như cha mẹ chết.

“Sư tôn thích ai?!”

Mộ Trầm Uyên đau đến mức không thể thốt lên nổi, cảm giác như xương cốt sắp bị tên hồ ly chết tiệt này bóp nát!

Hơn nữa, không chỉ là hàm dưới.

Nguyệt Kỳ là cả hai tay đều dùng lực.

Làm cho cậu trên dưới hai đầu đều đau đến mức thở không nổi.

Thân thể nguyên chủ này có phải cảm giác đau quá mức dị thường không vậy, sao cảm giác đau lại mãnh liệt hơn người bình thường nhiều thế?

May mà hệ thống bên kia nhảy ra đáp lại:

【Ký chủ, chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại cậu có thể rút blind box phần thưởng rồi.】

Hóa ra không cần nói tên cũng được hả?

"Blind box phần thưởng?" Mộ Trầm Uyên bỗng nhiên để ý tới cụm từ này.

【Đúng vậy.】

Hệ thống giọng điệu trịnh trọng một cách quái lạ:【Để khích lệ ký chủ, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ đều sẽ được một lần rút blind box phần thưởng.】

“Có thể rút được cái gì?”

【Tui cũng không biết đâu nhưng dù sao chắc chắn là thứ tốt đó~】

Mộ Trầm Uyên không kịp nghĩ nhiều, “Vậy mau mau mau, rút đi, muốn chết muốn chết muốn chết!”

【Được, ký chủ, hiện tại trong đầu cậu có mười cái hộp, từ trái qua phải lần lượt là một đến mười, hãy nói cho tui con số, tui giúp cậu mở.】

Trong đầu Mộ Trầm Uyên quả nhiên xuất hiện mười cái hộp vuông giống hệt nhau.

Cậu lập tức chọn con số may mắn: “Sáu, mở sáu cho tôi.”

【Được, ký chủ, xin chờ một lát, hệ thống đang mở blind box phần thưởng...】

Sẽ là cái gì đây?

Mộ Trầm Uyên hồi hộp đến muốn chết, chủ yếu là vì cái blind box này là cọng rơm cứu mạng duy nhất hiện tại của cậu.

【Chúc mừng ký chủ ——】

Hệ thống giọng vui tai vang lên trong đầu Mộ Trầm Uyên:【Phần thưởng —— khiên cảm giác đau, nhưng đồng thời tăng độ nhạy cảm lên gấp mười lần!】

Mộ Trầm Uyên choáng váng cả người!

“Đây là cái phần thưởng gì vậy! Hệ thống mày lừa người hả!!!!”

Hệ thống im bặt, biến mất không thấy tăm hơi!

Nhưng Nguyệt Kỳ thì lại không chịu buông tha cậu.

“Sư tôn không nói, là vì muốn bảo vệ người đó đúng không?”

“Sợ ta giết hắn, sợ ta ra tay với hắn?”

“Cũng được thôi... Ha ha ha ha...”

Nguyệt Kỳ đột nhiên cười âm hiểm.

Ngay sau đó lòng bàn tay hiện ra một viên đan dược, hai ngón tay bóp chặt hàm dưới Mộ Trầm Uyên, ép cậu há miệng, nhét đan dược thẳng vào cổ họng.

Mộ Trầm Uyên căn bản không có cơ hội từ chối.

Viên đan dược lập tức trôi xuống yết hầu, rơi thẳng vào thực quản.

Đây là đan dược gì…

Mộ Trầm Uyên còn chưa kịp phản ứng, Nguyệt Kỳ đã tốt bụng giải thích.

“Sư tôn, ta vốn là muốn dịu dàng với người, nhưng bây giờ...”

“Đây là vỗ xuân đan, có thể khiến ngươi tạm thời mất cảm giác đau, đồng thời trở nên mẫn cảm dị thường.”

Kết hợp với cái phần thưởng trời đánh này, còn cần người khác kích phát nữa!

Thân thể Mộ Trầm Uyên lập tức thật sự không có cảm giác đau, chỉ còn lại bị phóng đại cảm giác dục vọng.

Cảm nhận được đầu ngón tay của Nguyệt Kỳ giống như thăm dò mà vuốt ve cổ mình, đầu ngón tay chạm vào cổ mang theo một loại cảm giác ấm áp nhưng lại hơi ngứa ngáy.

Mới chỉ chạm vào cổ thôi, Mộ Trầm Uyên đã cảm thấy chịu không nổi rồi.

Chỉ cảm thấy cả người nóng bỏng dị thường, như bị vô số đôi tay bóp chặt khiến mình thở không ra hơi.

Cậu há miệng thở dốc từng ngụm, ngực phập phồng dữ dội, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí.

Mỗi lần hít thở đều kéo theo tiếng thở dốc thô nặng phát ra từ sâu trong yết hầu, sắc mặt cũng dần dần trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Trán cậu ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống, thấm ướt cả làn da trước ngực.

Theo thời gian trôi qua, cái đêm gian nan ấy cuối cùng cũng kết thúc.

Mộ Trầm Uyên vì cơ thể quá nhạy cảm, cuối cùng ngất lịm đi.

Không biết đã hôn mê bao lâu.

Lúc tỉnh lại, vẫn là ở trên giường, tay chân đều bị xiềng xích khóa lại.

Nguyệt Kỳ đã không thấy đâu.

Mộ Trầm Uyên thở phào nhẹ nhõm.

Tuy cơ thể vẫn còn ở đây, nhưng bởi vì Nguyệt Kỳ từ đầu đến cuối đều không thực sự "làm gì" cậu, nên dù sao cũng không bị gì cả.

Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua bị Nguyệt Kỳ "chơi" như vậy, làm cậu là một người đàn ông đích thực, tôn nghiêm tan nát, cậu tức đến mức sôi máu!

“Cái đồ chó hệ thống kia, mày ra đây cho tao đấm cho một trận!”

Hệ thống hoảng sợ lăn ra: 【 Ký chủ, bớt giận... 】

“Tao tức chết với mày, nói là phần thưởng tốt, vậy mà lại là kiểu chơi hãm hại như thế này hả?”

【 Ơ... có thể là vì tính chất của bản văn này mà thành vậy đó? Tui đã làm theo lời cậu nói rồi, nhưng nó ra cái gì thì tui cũng không có biết. 】

【 Nhưng mà cậu phải công nhận đi, đối với cậu mà nói, đây đúng là phần thưởng mà. Không đau, lại còn sảng nguyên đêm, tốt quá còn gì. 】

“Sảng cái đầu nhà mày á ——”

Mộ Trầm Uyên vốn muốn tiếp tục chửi hệ thống, nhưng nghĩ lại thì hệ thống cũng chỉ là một công cụ không có tình cảm mà thôi.

Giống như trước kia chính cậu cũng vậy, nói gì làm gì đều theo lệnh sếp, đâu phải do bản thân quyết định.

Thôi kệ.

Mộ Trầm Uyên tự trấn an mình, không rối rắm chuyện tối qua nữa.

Chuyển chủ đề, hỏi hệ thống: “Tao giờ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, sao chưa được quay về? Lừa tao bằng blind box đã đành, còn năm triệu tiền thưởng của tao đâu? Mày đùa tao hả?”

【 Không phải đâu ký chủ ơi, cậu mới chỉ hoàn thành một nhiệm vụ thôi, tổng cộng có sáu nhiệm vụ lận. Với lại nhiệm vụ đầu tiên này coi như là hướng dẫn tay mới, cho không mà. 】

“Cái gì? Còn phải làm thêm năm cái nữa?”

Mộ Trầm Uyên nghĩ đến việc mình phải tiếp tục bị cái đồ "dâm hồ" đó cưỡng ép trong thế giới này, cảm giác buồn nôn đến mức không chịu nổi.

Ở thêm một ngày thôi cũng thấy như giảm mười năm tuổi thọ.

Hệ thống cười hì hì an ủi cậu: 【 Ký chủ, ráng chút đi, năm triệu tiền thưởng nha ~ 】

Thôi được rồi, thôi được rồi.

Mộ • thấy tiền sáng mắt • Trầm Uyên: “Nói đi, nhiệm vụ tiếp theo là gì?”

【 Nhiệm vụ tiếp theo là —— cứu đệ tử đồng môn của mày, cũng chính là đại đệ tử của Dụ Vũ Môn chưởng môn, Ngụy Linh Ngọc. 】

【 Hắn là người duy nhất bị nam chính bắt tới Ma giới tông môn. Nam chính bắt hắn là vì chuyện thù cũ. 】

“Cái thù cũ đó gì vậy?”

【 Cắt tai với cái đuôi của nam chính. 】

【 Còn có nhiều kiểu sỉ nhục khác nữa, nhiều không kể xiết, ở đây tao không tiện kể ra. 】

Mộ Trầm Uyên nghe xong chỉ biết nói: “Trời ơi!”

Khó trách cậu luôn cảm thấy cái đồ "dâm hồ" đó thiếu thiếu gì đó, hóa ra là thiếu tai hồ ly với đuôi cáo.

Không nhịn được hỏi: “Vậy rốt cuộc Ngụy Linh Ngọc với nam chính có thù hằn gì, mà lại phải đối xử với nam chính tàn nhẫn vậy?”

【 Chủ yếu là thế giới này, không thân thiện lắm với Linh tộc. 】

“Linh tộc?”

Hệ thống bắt đầu từ từ kể.

【Linh tộc chính là một chủng tộc do linh thể hóa sinh, phần lớn là yêu thú tu luyện thành người, nằm giữa ranh giới của yêu thú và con người, không hoàn toàn là yêu mà cũng không hoàn toàn là người.】

【Nhưng mà, dù vậy Nhân tộc vẫn xem Linh tộc là yêu, coi bọn họ thấp kém như nhau.】

【Không chỉ ma tu tuỳ ý bắt nạt, sỉ nhục bọn họ mà ngay cả tiên tu cũng không bỏ qua. Bởi vì Linh tộc cần linh lực để duy trì, mà linh lực ấy lại cướp đi phần của tiên tu, nên tiên tu càng ghét bỏ Linh tộc, luôn khinh thường và đuổi giết.】

【Nam chủ chính là người Linh tộc. Cha mẹ hắn, tộc nhân của hắn đều bị tiên tu Dụ Vũ Môn giết sạch, bản thân hắn thì bị Ngụy Linh Ngọc bắt về môn phái phải chịu đủ mọi ngược đãi.】

【Về sau, là do cậu ra tay bảo vệ hắn, thu hắn làm đồ đệ mới khiến hắn hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh bị người nô dịch. Cũng vì vậy, cậu trở thành bạch nguyệt quang của hắn.】

【Đáng tiếc là, mục đích của cậu không thuần khiết, bởi vì cậu chỉ muốn có được linh hồ chi tâm của hắn rồi dùng trái tim hắn để luyện đan.】

【Nhưng dù biết rõ cậu đang lừa hắn, hắn vẫn yêu cậu đến chết đi sống lại, thậm chí không tiếc đọa ma để giữ cậu lại bên mình chỉ mong được cậu yêu thương.】

Hệ thống lải nhải cả đống, làm Mộ Trầm Uyên nghe đến mơ màng, suýt nữa ngủ gục luôn.

Cuối cùng, cậu chỉ tổng kết một câu: “Nói chung, nam chủ chính là cái *bệnh kiều liếm cẩu, đúng không? Liếm đến cuối cùng vẫn trắng tay, kiểu vậy chứ gì.”

(*) Bệnh kiều liếm cẩu: Si tình đến bám riết không buông.

【Đúng rồi, ký chủ tổng kết chuẩn ghê!】

Bệnh kiều liếm cẩu à…

Ừm, nói sao nhỉ ~ dù sao thì hồ ly cũng thuộc họ nhà chó mà, chuẩn phết.

Hơn nữa, hồi trước coi thế giới động vật, Mộ Trầm Uyên cũng biết hồ ly là loài si tình số một giới động vật.

Ít loài có chế độ một vợ một chồng, mà hồ ly thì lại vô cùng si tình, thậm chí nếu hồ ly cái chết rồi thì hồ ly đực thà ở vậy cả đời chứ cũng sẽ không đi tìm con khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play