〈 ngôi cao đàn thêm một chút có thể đạt được vui sướng thần bí con số. 〉
〈 đam mỹ nha, vào nhầm mời quay về 〉
〈 cực phẩm bệnh kiều luyến ái não hồ ly đại mỹ nhân công × yêu tiền thích ăn thích hết thảy chỉ không thích chính mình đồ đệ chịu 〉
〈 bìa mặt là Nguyệt Kỳ 〉
〈 hắn trốn, hắn truy, hắn chạy đâu cho thoát! 〉
〈 giai đoạn đầu công chưa hoàn toàn hắc hóa, nên cũng không ngược lắm, còn về sau… Nhịn thì được thôi 〉
〈 kích thích cưỡng chế đều nằm ở sau, công hoàn toàn hắc hóa rồi sẽ có bao nhiêu kích thích thì có bấy nhiêu, phòng tối, vòng cổ, dạy dỗ tất tần tật đều có ~~~〉
〈 hoa trọng điểm!!! Bổn văn là kiểu đốt não, yêu cầu mang não theo để đọc, mỗi câu nói đều có thể là bút lật, nhớ kỹ! Không phải loại sảng văn truyền thống, cũng không phải tu tiên truyền thống, càng không phải cưỡng chế ái truyền thống 〉
---
【 Chúc mừng ký chủ, hân hoan nhận chức vị cao quý nhất của nữ tần chợ hoa văn —— chức vụ sư tôn, mời ký chủ kiểm tra và nhận kịch bản. 】
【 Đang tải lên, vui lòng chờ sau…】
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Mộ Trầm Uyên hoang mang nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu.
Mí mắt cậu nặng trĩu, gần như không mở ra nổi, chắc tại hôm qua tăng ca tới tận khuya nên giờ mệt rũ rượi.
Trong lòng còn bực bội: Chuông báo thức của mình chẳng phải giọng Lưu Diệc Phi à, sao giờ lại thành giọng đàn ông rồi?
Theo thói quen giơ tay lên định sờ điện thoại dưới gối, tắt cái chuông báo thức chết tiệt này đi.
Có thể ngủ thêm năm phút nữa cũng tốt.
Buồn ngủ chết đi được.
Nhưng đúng lúc này, nghe thấy tiếng leng keng leng keng va chạm kiểu xiềng xích truyền đến, cậu lập tức tỉnh hẳn!
Trợn mắt nhìn ——
Ối giời ơi, đây là đâu?!
Ánh mắt xuyên qua tấm màn trong suốt, phát hiện mình đang ở một căn phòng cực kỳ tinh xảo và sang trọng.
Cách bày trí rất cầu kỳ, đậm chất cổ kính.
Cửa sổ hoa băng mai viền thủy tinh lưu ly trong suốt, giờ đang khép hờ, ánh trăng hắt vào hành lang, lấp lánh trên mấy nhánh ngọc lan.
Trước cửa sổ, trên bàn trà khắc hoa linh chi, có một cái lò hương đầu thú Bác Sơn đang nhẹ nhàng tỏa khói, mùi hương tản ra khắp không gian.
Trên bàn nến chập chờn ánh lửa, nhìn ra ngoài là bóng đêm sâu thẳm.
Mà cậu thì đang nằm trên một cái giường ngọc loại xịn nhất, giường được phủ màn bạc nửa mỏng, che đi hơn nửa tầm nhìn.
Giường tuy là giường ngọc nhưng kỳ lạ thay lại rất mềm mại.
Không những mềm, mà còn rộng nữa, nằm năm người cũng dư sức.
Mộ Trầm Uyên trước giờ chưa từng ngủ giường êm ái như này, càng chưa từng ở trong căn phòng tao nhã, lịch sự đến vậy.
Đang định ngồi dậy, mới phát hiện tứ chi bị một sợi xiềng xích màu bạc khóa chặt trên giường, động đậy nhẹ thôi cũng phát ra tiếng vang leng keng.
Trên eo và cổ cũng bị tròng thêm dây xích.
Cơ thể nặng trịch.
Kiểu này y như vừa trải qua một tháng 996 không nghỉ.
Ngay lúc Mộ Trầm Uyên còn đang hoang mang, giọng nam quen thuộc lại vang lên trong đầu.
【 Tải lên hoàn tất. 】
【 Ký chủ à, đây là một quyển mỹ cường thảm nam chủ yêu mà không được, yêu đến phát điên, các thể loại cưỡng chế ái văn học. 】
【 Nam chính tên là Nguyệt Kỳ, là hồ ly tinh đích thực, vai rộng eo thon chân dài, da trắng đẹp trai khí chất nổi bật……】
“Từ từ đã!”
Mộ Trầm Uyên cắt ngang cái giọng đang tự biên tự diễn trong đầu: “Cậu là ai vậy?”
“Dù sao thì là hệ thống cũng làm ơn chuyên nghiệp một chút được không? Có thể giới thiệu bản thân trước rồi mới bắt đầu nhiệm vụ không?”
Hệ thống khựng lại một nhịp, sau đó mới trả lời: 【 Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tui làm hệ thống nên nhiệm vụ chưa thành thạo lắm…】
【 Nhưng mà, không phải cậu biết tui là hệ thống rồi à? 】
“Ờ…”
Sao giọng này nghe quen quen vậy, hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải?
Mộ Trầm Uyên cũng không xoắn xuýt nữa, đọc truyện xuyên thư nhiều rồi, cậu cũng sớm chuẩn bị tâm lý cho tình huống thế này.
Nhưng —— cậu chưa từng đọc nữ tần, cũng không biết hệ thống gọi là nữ tần chợ hoa văn là gì.
Ngay cả cưỡng chế ái văn học là gì, cậu cũng mù tịt luôn.
Bởi vì cậu bình thường toàn đọc mấy loại sảng văn nam tần.
Còn tưởng rằng đây là thể loại nuôi hoa gì đó, kiểu làm ruộng nhẹ nhàng.
“Được rồi, cậu nói tiếp đi.”
Hệ thống: 【Ừm, được thôi.】
Do dự một hồi, hệ thống lại ngẩn người: 【Ơ… ký chủ, vừa rồi tui nói tới đâu rồi ấy nhỉ…】
Mộ Trầm Uyên thật sự muốn phát điên: “Tôi tưởng trí nhớ của mình kém lắm rồi, ai ngờ cậu còn tệ hơn tôi nữa!”
“Da trắng, đẹp trai, khí chất đỉnh cao!”
Mộ Trầm Uyên từng chữ một nhắc nhở hệ thống.
Hệ thống: 【A, đúng rồi, tóm lại nam chính là một đại mỹ nam.】
Mộ Trầm Uyên bất lực nheo mắt lại: “… Có thể nói vào trọng tâm được không? Tôi không có hứng thú với trai đẹp đâu, tôi là thẳng nam.”
Nhưng ngay khi cậu dứt lời, đã thấy cửa bị đẩy ra, có người bước vào.
“Sư tôn đã tỉnh rồi?”
Giọng nói khàn khàn, mang chút âm sắc đặc biệt, khiến Mộ Trầm Uyên không nhịn được quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Khi thấy rõ diện mạo của người đàn ông bước vào, Mộ Trầm Uyên lập tức sững sờ--
Cái quái gì thế này!!!
Anh ta đẹp trai quá thể!!!
Người đàn ông đứng ở cửa, cao ráo, mặc bộ trường bào màu tối, trên vạt áo có thêu hoa ngọc lan bạc.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mái tóc bạc như thác nước, xõa xuống bờ vai, tóc mái hơi rủ xuống trên trán, che khuất đôi phần khuôn mặt.
Đôi mắt mang sắc bạc hà, là đôi mắt hồ ly đẹp đến lạ, ánh nhìn mơ màng, tựa sương mù trên suối khe.
Đường nét cằm vốn tinh xảo hoàn mỹ, vậy mà lại mang theo khí chất lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy trong xương.
Trời ơi, thật sự quá đẹp mà!
Đúng là hồ ly tinh!
Mộ Trầm Uyên tuy không thích đàn ông, nhưng cậu là một nhan khống* chính hiệu.
(*) Nhan khống: Mê sắc đẹp, thích những thứ luôn đẹp đẽ.
Bất kể nam hay nữ, chỉ cần đẹp là cậu đều mê mệt.
Đang khi Mộ Trầm Uyên còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của hồ ly tinh, giọng hệ thống lại thò ra đầy châm chọc.
【Ký chủ, cậu vừa rồi nói gì ấy nhỉ? Thẳng nam?】
Mộ Trầm Uyên ho khan một tiếng: “Khụ… Tôi chỉ đơn giản là thưởng thức nhan sắc thôi, tuyệt đối không có bất kỳ ý tưởng không trong sáng nào với anh ta hết!”
【Nhưng mà anh ta lại có ý tưởng không trong sáng với cậu đấy, mà là… kiểu ý tưởng không trong sáng ấy.】
“Cái gì?!”
Ánh trăng nhè nhẹ soi lên người hắn, hắn bước từng bước chậm rãi đến bên giường.
Ánh trăng rọi lên gương mặt có phần tà mị của hắn, tạo thành một vẻ đẹp quyến rũ lạ thường.
“Sau bao năm xa cách, sư tôn cuối cùng ngươi vẫn thuộc về tay ta…”
“Thuộc về bàn tay của đứa học trò bướng bỉnh này, khiến ngươi vừa giận vừa ghét.”
Mộ Trầm Uyên ngơ ngác nhìn gương mặt vừa thảm vừa đẹp trai kia, một câu cũng không thốt nên lời.
Cậu còn bị câu nói ban nãy của hệ thống đè chết cứng tại chỗ.
“Gộp lại cái thể loại nuôi hoa này, hóa ra chính là… đúng không!”
Mộ Trầm Uyên tức giận mắng hệ thống một câu.
Hệ thống cười hả hê: 【Ký chủ thông minh quá đi ~】
【Cốt truyện là như thế này: Nam chính đẹp trai, cường đại, có số khổ, từ nhỏ đã bị người đời bắt nạt, ngược đãi, sống trong tuyệt vọng. Khi hắn gần như buông xuôi mọi thứ, cậu – tông môn Tiên Tôn, đã cứu hắn, thu hắn làm đồ đệ, chăm sóc, dạy dỗ hắn. Cậu trở thành người duy nhất mang đến cho hắn sự ấm áp, là ánh trăng trắng trong ký ức của hắn.】
【Rồi chẳng bao lâu, hồ ly nhỏ này sẽ nảy sinh suy nghĩ không an phận với cậu, muốn chiếm được cậu, mà cậu vì một lý do nào đó cũng đồng ý kết làm đạo lữ với hắn.】
【Kết quả của việc lập khế ước đại điển cùng ngày, cậu làm trò cười cho mọi người ngay trước lễ đường, tự tay móc tim hắn, hơn nữa còn thừa nhận tất cả những gì cậu làm đều là để lấy được trái tim ấy. Cậu còn nói hắn hèn hạ không xứng, cùng với ——】
【Chưa từng yêu hắn dù chỉ một chút.】
【Sau đó, tên hồ ly nhãi ranh kia liền phát điên, thích nghe ngóng, sa vào ma đạo, và rồi sau trăm năm hắn một lần nữa trở về, giết sạch cả tông môn, dùng mạng sống của mọi người để ép cậu vào khuôn khổ, bắt cậu trở lại Ma giới, phong ấn linh mạch, nhốt lại.】
【Ký chủ xuyên vào chính là lúc bị nam chính bắt về Ma giới và nhốt lại, theo diễn biến tiếp theo, cậu sẽ bị nam chính đẩy ngã đủ kiểu, dù là tình nguyện hay không tình nguyện cũng đều bị hắn làm đến chết, cuối cùng kết thúc bi kịch.】
Nghe xong cái cốt truyện cẩu huyết nhàm chán này, Mộ Trầm Uyên thật sự muốn tặng cho tác giả mười cái bạt tai!
“Cái thể loại nhảm nhí gì vậy, loại người viết ra được cái thứ này đúng là sinh vật cacbon thật sao?”
Cẩu huyết nhàm chán thì thôi đi.
“Bị làm đến chết là cái quỷ gì?”
Hệ thống run rẩy giải thích: 【“Ờm... Vốn dĩ cốt truyện này chính là văn lấy thịt làm chủ, tình tiết cốt truyện không quan trọng, thịt no là được.”】
Mộ Trầm Uyên: “…”
“Thế rốt cuộc, việc tôi xuyên vào đây là để làm gì? Đừng nói với tôi là để thay thế nguyên chủ, trải nghiệm cái gọi là ‘thiên đường’ bị nam nhân làm đến chết.”
“Nếu thật sự là như vậy, tôi thà cắn lưỡi tự sát ngay bây giờ còn hơn!”
Làm một thằng đàn ông thẳng như sắt thép. Thà chết chứ không chịu khuất phục, mới là bản sắc nam nhi!
【“Khoan đã! Ký chủ!”】
Hệ thống hoảng sợ cản cậu lại, cuống quít nói: 【“Có nhiệm vụ! Chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được trở về thế giới ban đầu, hơn nữa còn nhận được phần thưởng lớn năm mươi triệu!”】
Nghe đến có tiền, tên tham tiền Mộ Trầm Uyên lập tức tỉnh táo hẳn: “Thật chứ?”
Năm mươi triệu à, đối với cậu, một xã súc bị tư bản áp bức làm lụng vất vả cả đời cũng chẳng kiếm nổi số tiền ấy!
Hệ thống vỗ ngực cam đoan: 【“Thật sự, hệ thống không bao giờ lừa ký chủ, lừa cậu là cún!”】
Mộ Trầm Uyên: “…Vậy nhiệm vụ là gì? Nói nghe thử xem.”
Kết quả, hệ thống lại nói: 【“Từ từ đã ký chủ, để tui lục lại ký ức xem một chút…”】
Mộ Trầm Uyên: “…”
Thật sự là hệ thống mới toanh, nghiệp vụ cũng quá non nớt!
Còn cái trí nhớ này…
Nhất định là loại cá vàng!
Trong lúc nói chuyện với hệ thống, Mộ Trầm Uyên vẫn luôn ngẩn người, ánh mắt tuy nhìn về phía Nguyệt Kỳ nhưng hoàn toàn vô định.
Nguyệt Kỳ thấy cậu mãi không phản ứng, chỉ cho rằng cậu không muốn để ý tới mình.
Mặt ngoài thì bình tĩnh như thường, nhưng thật ra là cơn bão tuyết trước khi bùng nổ.
Cuối cùng, hắn hoàn toàn bùng phát.
“Sư tôn im lặng như vậy, là muốn ta phạt ngươi một chút sao?”
Hắn đột ngột tiến lại gần Mộ Trầm Uyên, khóe miệng vẽ một tia cười nhạt như băng, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên má cậu.
Móng tay màu đen, vừa nhọn vừa dài.
Bàn tay khẽ lướt trên làn da, cuối cùng dừng lại nơi môi cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau đó, hắn đưa tay lên, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy cằm cậu nhấc lên. Lực không lớn, nhưng Mộ Trầm Uyên lại không cách nào phản kháng.
Chỉ có thể bị hắn bắt buộc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt bạc hà xinh đẹp, ngập tràn mị hoặc của Nguyệt Kỳ.
Ánh mắt giao nhau.
Lần này nhìn gần, cậu mới thấy rõ, đồng tử của Nguyệt Kỳ là dựng đồng.
Màu mắt cũng không hoàn toàn là bạc hà, dường như giữa là màu bạc, bên ngoài mới là màu xanh lục.
Thật đặc biệt, giống lưu ly như đá quý lại như tinh thể óng ánh trong suốt.
Trên trán hắn có một ấn ký màu đỏ hình ngọn lửa, giờ phút này đang mờ mờ phát sáng.
Dưới mí mắt cũng có một vệt vân đỏ rõ rệt, đối xứng hai bên, làm đôi mắt hồ ly kia càng thêm yêu mị.
Bị kẻ đó bóp cằm trong tư thế ám muội như vậy, Mộ Trầm Uyên trong lòng tuy sợ hãi muốn chết, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Nếu không phải hệ thống nói có năm mươi triệu tiền thưởng, cậu chắc chắn đã thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hiện tại, cậu chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, chờ hệ thống trở về nói cho mình nhiệm vụ.
Cũng không biết có phải quá khẩn trương hay không, mà đầu óc cậu lại tự dưng trống rỗng, buột miệng thốt ra một câu thoại cực kỳ lỗi thời.
“Nghịch đồ, có giỏi thì giết ta đi!”
“Giết ngươi?”
Nguyệt Kỳ bỗng bật cười, giọng cười trầm thấp, lại lộ rõ vẻ tà mị và trào phúng.
“Sư tôn, ta làm sao nỡ giết người được?”
“Ta yêu ngươi còn không kịp nữa là, dù người từng lừa gạt ta thê thảm đến thế, ta vẫn cam lòng chịu đựng, vẫn vui vẻ yêu người...”
“Nếu không phải vì vậy, ta đã sớm tàn sát sạch Dụ Vũ Môn, giết hết toàn bộ đệ tử rồi.”
“Chính vì để ý đến cảm xúc của người, ta không giết lấy một người, thậm chí phế tu vi của ngươi cũng luyến tiếc, chỉ là tạm thời phong bế linh mạch của ngươi thôi.”
“Ngươi không yêu ta cũng không sao...”
Giọng Nguyệt Kỳ trầm thấp như vang lên từ lòng đất bụi bặm, mang theo một loại u ám, nặng nề không thể diễn tả nổi, như một hồn ma đã bị chôn vùi ngàn năm dưới đất, trải qua tẩy lễ tang thương của năm tháng, khàn khàn thở dài:
“Nhưng ta sẽ khiến ngươi yêu ta, để ngươi...”
“... cảm nhận được cảm giác bị ta chiếm hữu.”
Nguyệt Kỳ đột nhiên trượt tay xuống bụng cậu…
Ngay sau đó, cả người đè lên như núi lở, chặn lấy môi cậu.