Ban đêm tầm mắt vốn tối tăm, con sâu kia biến thành một bóng dáng mơ hồ hướng nàng tới gần.

Sầm Cự Sương bị dọa giật mình, vội vàng cầm lấy cái gối đầu bên cạnh điên cuồng đập loạn, muốn ngăn cản con sâu.

Lại phát giác sau cổ một trận ngứa ngáy, tiếng cánh sâu rung động vù vù rõ ràng sau tai, nàng chỉ cảm thấy trái tim phút chốc đình trệ, cả tứ chi đều mềm nhũn lạnh lẽo vô lực.

Nàng sợ sâu chui vào trong áo, bò loạn trên làn da trần trụi của mình.

Nghĩ đến đây, Sầm Cự Sương sợ đến hơi thở rối loạn, nàng lập tức không dám nhúc nhích, hóa thành tượng đá ngồi giữa đệm chăn lộn xộn, hoảng sợ cực kỳ.

Sầm Cự Sương đành phải hốt hoảng hướng về Thái tử trước mặt xin giúp đỡ, cứng ngắc giơ tay chỉ chỉ sau cổ mình: "Mau, mau giúp ta nhìn xem nó có phải đang…"

Lời nói đến cuối, thanh âm nghẹn ngào thành vô thanh.

Giúp? Hắn trước nay chưa từng đại phát từ bi giúp ai.

Thái tử nhìn nàng hoảng loạn thất thố, con ngươi ướt dầm dề, như chú nai con kinh sợ trong rừng, cực dễ chọc người sinh lòng thương tiếc. Gương mặt trắng như sương kia ngẩng lên, gần trong gang tấc.

Nữ nhân khóc chính là thế này sao? Cũng không xấu như hắn tưởng.

Gương mặt này dường như trời sinh có khả năng mê hoặc lòng người, hắn bất giác nghe theo lời nàng, bước về phía trước, cúi người xuống, gần sát nàng.

Sau lưng nàng tóc đen buông xõa, không thể thấy rõ vị trí nàng chỉ.

Hắn đành tay không vén lên mái tóc vướng víu kia, khi tóc mềm như tơ chảy vào lòng bàn tay hắn, hắn không nhịn được vò nhẹ vài cái.

Ồ, so với tóc hắn còn mềm mượt hơn.

Phần cổ trắng mịn thường ngày bị tóc đen che khuất hiện ra rõ ràng, vừa thon vừa dài, như khối bạch ngọc thuần khiết không tỳ vết, dưới ánh nến dường như phủ lên một tầng lụa mỏng nhẹ nhàng.

Nơi này ngày thường đều bị che giấu, thực sự đáng tiếc.

Trên cổ nàng vẫn còn một đạo vết đỏ nhạt do hắn lúc trước túm cổ áo lưu lại. Một sợi tơ đỏ dài treo một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc, dính sát vào vạt áo nàng.

Sầm Cự Sương thấy Thái tử vén tóc nàng xong vẫn không có động tĩnh, run giọng hỏi: “Nó, nó không ở trên cổ ta sao?”

Điều nàng sợ nhất chính là con sâu đã chui vào y phục. Càng nghĩ vậy, sắc mặt nàng càng trắng bệch.

Thái tử nhìn kỹ bên gáy nàng, nơi đó tựa hồ nhiều thêm một chấm đỏ nhỏ: “Không thấy.”

Sâu không còn trên cổ nàng?

Nghe được tin này, Sầm Cự Sương linh đài lập tức trở nên trống rỗng, trong đầu hiện lên hình ảnh con sâu xấu xí đang tùy ý đào khoét trong cơ thể, hô hấp lập tức dồn dập, nước mắt trong mắt cứ thế tràn xuống.

Thái tử không hiểu nàng khóc vì sao. Loại vật nhỏ nhẹ nhàng vân vê là có thể nghiền chết, có gì đáng sợ?

“Con sâu kia bay đi rồi.” Thái tử nói, liếc mắt thấy bên trong cổ tay mình cũng xuất hiện một điểm đỏ, giống hệt trên cổ nàng.

Nếu hắn nhớ không lầm, vừa rồi khi hắn mở bình ngọc nhỏ, rõ ràng bay ra hai con sâu: một con hướng về Sầm Cự Sương, con còn lại thì lập tức nhảy tới cổ tay hắn, vài hơi thở sau đã biến mất, chỉ lưu lại dấu vết nhỏ như vết chu sa này.

Một lúc lâu sau, Sầm Cự Sương bình tĩnh lại mới phát hiện Thái tử vẫn đang nắm tóc nàng, giữ nguyên tư thế cúi sát người, thâm sâu nhìn nàng. Đôi mắt phượng hẹp dài lấp lánh ám sắc, cực kỳ sáng ngời, mang hơi thở nguy hiểm.

Nàng theo bản năng muốn co người lui về phía sau, lại vô ý đụng vào chỗ cẳng chân bị thương khi nãy, không khỏi hít nhẹ một tiếng.

Thái tử thấy nàng đau đến cau mày, hồ nghi cúi xuống nhìn vạt áo mình.

Chân hắn, tựa hồ cũng cảm nhận được đau đớn?

Sầm Cự Sương vốn định đưa tay xoa xoa chỗ đau, nhưng thấy Thái tử cúi thấp người, vươn tay một phát đã bắt được chân nàng bị thương.

“A ——”

Sầm Cự Sương nhất thời kêu lên đau đớn.

Qua lớp váy áo, hắn siết chặt cẳng chân nàng, từng đốt ngón tay rõ ràng như cùm sắt giam chặt toàn bộ chân nàng, không cho nàng rút lui né tránh. Chỗ ứ thanh bị hắn dùng sức ấn mạnh, nàng đau đến tưởng như xương cốt muốn gãy lìa, nước mắt vừa ngừng lại lập tức ướt át trở lại.

Thái tử nghiền ngẫm nhìn nàng, như tìm được đồ chơi thú vị: “Đau?”

Thật thú vị. Nàng đau, hắn cũng sẽ đau.

Sầm Cự Sương mắt ngập nước, căm tức nhìn hắn, đây không phải nói vô nghĩa sao!

“Vậy cô lại dùng sức thêm chút nữa.” Thái tử ngón tay càng thêm dùng lực, khiến nàng đau đến mắt đầy sao sáng.

Nàng tức giận cực điểm, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, nếu không phải nàng đau đến vô lực, nàng thật hận không thể cầm đao hành hung.

Người này rõ ràng là kẻ điên đầu óc có vấn đề!

Không biết qua bao lâu, cửa trúc ốc bị đẩy ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, cung nữ Vưu Châu bước vào.

Lúc này Sầm Cự Sương đã hoàn toàn xụi lơ trên giường.

Nàng chỉ cảm thấy toàn thân như bông ướt bị vắt cạn, chút sức lực cũng không còn.

Bị Thái tử lăn qua lăn lại như vậy, vụ cổ trùng đáng sợ kia đã sớm bị nàng vứt ra sau đầu.

Con sâu kia làm sao dọa người bằng điện hạ điên khùng này được?

Vưu Châu nâng lên váy áo nàng, cẩn thận thoa thuốc lên vết ứ thanh trên chân.

“Sầm cô nương nếu thấy đau thì nói một tiếng, nô tỳ sẽ nhẹ tay chút.”

Vưu Châu khẽ khàng nói bên tai, Sầm Cự Sương phát hiện chính mình lại không cảm thấy đau nữa.

Nàng nghĩ, nhất định là bị tên Thái tử khốn kiếp kia dày vò hỏng mất rồi!

Nghĩ tới đầu sỏ, Sầm Cự Sương nghiêng đầu nhìn về phía Thái tử, hắn đang ngồi trước án dưới ánh đuốc.

Thái tử cầm chủy thủ ban ngày dùng qua, máu trên lưỡi dao sớm đã lau sạch, lấp lánh sáng bóng.

Bỗng hắn giơ cánh tay lên, ống tay áo rộng lớn trượt xuống từ cổ tay đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn của hắn.

Sầm Cự Sương nghi hoặc nhìn hắn.

Chẳng lẽ hắn đang so sánh ai trắng hơn, hắn hay là lưỡi dao kia?

Nhưng thấy Thái tử xoay lưỡi chủy thủ, mũi dao sắc bén lập tức đâm vào da thịt trên cánh tay hắn.

Sầm Cự Sương chợt kinh hãi, mắt đầy hoảng sợ. Còn chưa kịp kêu lên vì hành động điên cuồng của hắn, nàng bỗng cảm thấy trên cánh tay trái của chính mình xuất hiện một cơn đau như bị dao cứa.

Nàng vội vén tay áo lên kiểm tra, làn da mềm mịn tìm mãi vẫn không thấy vết thương nào.

Sầm Cự Sương chần chờ một lúc, chợt phát hiện chỗ cánh tay đau đớn của mình, vừa đúng là vị trí Thái tử tự đâm vào tay hắn.

“Xem ra, ngươi cũng đau.”

Thái tử chẳng biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt nàng, hắn liếc nhìn cánh tay vẫn đang không ngừng chảy máu của mình, khóe môi cong lên, như đang thưởng thức dấu vết bị thương.

Dưới sắc máu đỏ chói này, Sầm Cự Sương chỉ cảm thấy nụ cười của hắn hết sức quỷ dị.

Nàng chợt nhớ tới tờ giấy nhỏ dưới đáy chiếc bình mặc ngọc kia:

“Dục sinh dục tử cổ: Người cùng trúng cổ này, đau đớn tương thông, phi tương hợp không thể giải.”

Sầm Cự Sương rốt cuộc nghĩ cẩn thận.

Con sâu nhỏ kia căn bản không hề bay đi, mà là đã chui vào trong thân thể nàng rồi!

— nói cách khác, nàng đã trúng cổ.

Sầm Cự Sương mặt tái nhợt, khó tin nhìn Thái tử cũng cùng trúng loại cổ này.

Thái tử nhướng mày: “Ồ, sao lại là vẻ mặt này? Cô còn tưởng rằng ngươi sẽ rất vui vẻ.”

Đối mặt với Thái tử cùng nàng đau đớn tương thông, Sầm Cự Sương thực sự có cảm giác mình bị bắt cóc, mà còn là bị một kẻ điên hành vi bất thường bắt cóc.

Nàng cắn chặt từng chữ, nói: “Ta quả thật vui vẻ, vui đến mức tim gan đều đau.”

Thái tử như không nghe ra lời châm chọc trong câu nói của nàng, hắn nhìn cánh tay trái nguyên vẹn không chút tổn thương của Sầm Cự Sương, lại bước tới gần hơn một chút, “Cô dạy ngươi, phải làm thế nào mới hết đau.”

Sầm Cự Sương vừa định cự tuyệt, cánh tay nàng đã bị Thái tử nắm lấy.

Bàn tay hắn rất lớn, lòng bàn tay có lớp chai mỏng cùng hoa văn rõ ràng, từng chút vuốt ve khiến nàng hơi khó chịu.

Độ ấm nóng bỏng khác thường của hắn dán sát vào nàng, như một ngọn lửa âm ỉ, áp chế sự đau đớn không rõ nguyên do kia.

Chỉ là lần này, Sầm Cự Sương cảm nhận rõ ràng, cánh tay trái vừa rồi đau đớn đang dần dần tiêu tan, mà phía sau cổ nàng lại có một chỗ như bị than lửa nướng nóng, tuy rất nóng nhưng lại vô cùng thoải mái.

Nàng nhớ đến lúc trước Thái tử cố ý bóp vào vết thương trên chân nàng, chẳng lẽ là hắn cố tình tự làm đau chính hắn sao?

Xem ra, người này đúng là… biến thái.

Một bên, Vưu Châu im lặng không lên tiếng giúp Sầm Cự Sương bôi thuốc, tựa hồ đã quen thuộc với hành động của Thái tử. Nàng quay đầu nhìn máu tươi trên cánh tay Thái tử, dè dặt nói: “Điện hạ, vết thương của ngài…”

“Cô tự mình làm.” Thái tử nói xong, Vưu Châu liền lui xuống.

Sầm Cự Sương vốn muốn hỏi hắn có cần nàng giúp một chút không. Dù sao hắn bị thương ở tay, một tay bôi thuốc băng bó không tiện, huống chi hắn mau khỏi hơn thì cánh tay nàng cũng sẽ không chịu khổ vô ích thêm nữa.

Tuy nói thần kỳ của dục sinh dục tử cổ chính là hai người chỉ cần chạm vào nhau, đau đớn liền sẽ giảm bớt, nhưng Sầm Cự Sương tuyệt đối không muốn lúc nào cũng dây dưa với kẻ điên này.

Nàng chỉ cầu trời xanh phù hộ, đợi rời khỏi lâm uyển này sẽ không còn quan hệ gì với Thái tử nữa.

Về phần thứ cổ quái hỗn loạn này… nàng có thể tìm cao nhân ẩn sĩ để giải cổ sau.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù cổ này không thể giải được, cũng không nguy hiểm tính mạng, đối với nàng cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.

Đương nhiên, đó là tiền đề Thái tử sẽ không nổi điên tự đâm bản thân mình thêm hai đao nữa.

Trải qua một đêm này, Sầm Cự Sương thật cảm thấy Thái tử không phải không có khả năng làm vậy.

Trong lúc nàng âm thầm suy tính làm thế nào giải quyết thứ cổ phiền phức này, Thái tử đã đứng lên buông nàng ra.

Cánh tay trái của nàng lại bắt đầu âm ỉ đau đớn, nàng nhìn thấy Thái tử nâng vết thương đến bên môi mình, vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Sầm Cự Sương bất giác rùng mình, cảm thấy cánh tay trái nóng bỏng lên đau đớn, dường như lúc hắn liếm vết thương của mình, đầu lưỡi ấy cũng đồng thời liếm lên người nàng vậy.

Chỉ cách nửa bước chân, hơi thở nóng bỏng từ mũi miệng hắn tràn trên miệng vết thương đang rỉ máu, lưỡi hắn ướt át nóng bỏng cùng máu tanh ngọt dây dưa không dứt.

Nàng mạc danh cảm thấy đầu lưỡi mình cũng sinh ra vị sắt rỉ sắt nhàn nhạt.

Đồng cảm của cổ trùng hẳn không thể mạnh đến mức này, nàng biết rõ mình hoàn toàn bị hành động không thể tưởng tượng của Thái tử kích thích.

Cố tình lúc Thái tử liếm vết thương, đôi mắt hắn sáng quắc, một khắc cũng không rời khỏi người nàng, càng khiến nàng có ảo giác chính là hắn đang liếm láp cánh tay nàng.

Sầm Cự Sương nghiêng đầu muốn né tránh trường hợp quỷ dị này, lại nghe thấy Thái tử đầy hài hước hỏi một câu: “Muốn thử một chút hay không?”

Nếm máu hắn sao? Nàng lại không phải kẻ biến thái!

Sầm Cự Sương trong lòng nổi da gà, không chút nghĩ ngợi mà uyển chuyển cự tuyệt: “Điện hạ là huyết mạch thiên tử, thần nữ nào dám mạo phạm…”

Lời còn chưa nói xong, trước mắt đã thấy rõ khuôn mặt trang sức màu máu của hắn tiến lại gần.

“Nhưng cô lại muốn nếm thử ngươi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play