Đầu ngón tay hắn lưu luyến ở vành tai hơi mỏng của nàng, vuốt ve đến cực ngứa. Sầm Cự Sương rất nhanh liền cảm giác lỗ tai nóng như sắp chín.

Nàng không rõ Thái tử muốn làm cái gì, nhớ tới lời hắn nói “Trao đổi”, nàng không khỏi giật mình một cái.

Chẳng lẽ Thái tử lại định lột da nàng xuống, làm bình phong trong tẩm điện?

Trong lòng run sợ khoảnh khắc, đầu ngón tay hắn lại trượt xuống, mơn trớn vành tai nàng, “Khuyên tai của ngươi không tồi, lấy làm trao đổi đi.”

Sầm Cự Sương chợt phát hiện khuyên tai mình đeo đã bị Thái tử gỡ xuống. Ánh sáng mơ hồ, hắn dùng đầu ngón tay vê vê khuyên tai bạch ngọc chạm hoa văn tinh xảo. Nàng vì thế ngẩn ra, nhất thời không biết hắn muốn lấy đi làm gì.

Thái tử như nhìn thấu nghi hoặc của nàng, lại nói: “Cô chưa từng đeo kiểu dáng như vậy.”

Hắn hứng thú vo viên khuyên tai nhỏ kia, xoa tròn bóp dẹp, dường như liên tục thưởng thức.

Rõ ràng Thái tử chỉ đang thưởng thức khuyên tai vừa tháo khỏi tai nàng, nhưng nàng lại không hiểu vì sao cảm thấy tai mình nóng đến mức muốn chết, như bị lửa thiêu.

Nàng bất đắc dĩ nhìn Thái tử, nhắc nhở: “Điện hạ… đây là kiểu dành cho nữ…”

“Cô dung mạo hoàn mỹ vô khuyết, đeo cái gì cũng đẹp.”

Tiếng nói vừa dứt, xa xa truyền đến một tiếng ưm nhẹ.

Sầm Cự Sương vô tâm cùng Thái tử tranh luận, theo bản năng nghiêng tai nghe rõ thanh âm kia.

Cũng không biết từ khi nào, giọng nữ kia đã dần trở nên mềm mại kiều mỵ như nước, nghe khiến người ta tê dại, hoàn toàn không giống thanh tuyến ngày thường của công chúa Ninh Nghiên.

Nàng vừa chuyển mắt nhìn, lập tức thấy hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, hai người tay quấn cổ và lưng đối phương, đầu không ngừng trao đổi vị trí, dán tới dán lui.

“Bọn họ đang…”

Sầm Cự Sương cả kinh há miệng không khép nổi, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ánh trăng trong trẻo xuyên qua rừng cây, lụa mỏng váy mềm nhẹ tung bay, nam tử kia đưa lưng về phía nàng cùng Thái tử, ôm lấy Ninh Nghiên ngã xuống đất. Gió đêm lướt qua, tiếng hít thở hai người càng lúc càng nặng, trong cổ họng Ninh Nghiên vang lên những âm thanh mềm mại như bông.

Nàng tuy chưa từng trải chuyện nam nữ, không biết rõ chi tiết là như thế nào, nhưng ít nhiều cũng đoán ra được họ đang làm gì.

Sầm Cự Sương đỏ bừng mặt, chưa kịp nghĩ liền giơ tay che kín mắt Thái tử, vội vàng thấp giọng nói: “Cái này, cái này không được xem!”

Thái tử cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo trên mặt mình, sức lực rất nhỏ, hắn chỉ hơi động là có thể gạt ra, nhưng chẳng hiểu sao lại không cử động, hỏi ngược lại: “Vì sao cô không thể xem?”

“Bởi vì…”

Sầm Cự Sương câu “Phi lễ chớ nhìn” chưa kịp nói ra đã nghẹn lại trong cổ họng.

Nàng chỉ cảm thấy nhìn thấy cảnh này rất xấu hổ nên phải tránh đi, nhưng nhớ đến Thái tử trước nay vốn chẳng bận tâm luân thường đạo lý, nói đạo lý với hắn như vào ngõ cụt, nàng đành buông lỏng tay, “Ngươi muốn xem thì xem đi.”

Nàng vừa quay đầu định tránh đi, Thái tử đã bóp lấy cằm nàng hướng về phía trước, “Vậy ngươi cùng cô cùng nhau xem.”

Sầm Cự Sương suýt nữa kêu lên thành tiếng, vội vàng nhắm chặt mắt, chưa đủ, còn giơ tay lên che kín mắt mình.

Ai muốn cùng hắn cùng nhau xem! Thật không biết xấu hổ!

Mất đi thị giác, các giác quan khác trong đêm trở nên cực kỳ nhạy bén, tiếng mật ngọt đường mật của đôi uyên ương theo gió truyền tới rõ ràng.

“Tam Lang… Ta vốn chuẩn bị một gian trúc ốc gần đây, cố ý dành cho ngươi và ta… Chỉ là đêm nay lại đến nơi này của ngươi.”

“Nghiên muội muội, đêm nay… ta phải chết trong tay nàng rồi.”

Nghe vậy, Sầm Cự Sương chợt nhớ đến gian trúc ốc nàng đang ở, xem ra chính vì nàng chiếm chỗ đó mới khiến hai người kia gặp nhau ở đây. Ngoài tiếng động khiến người đỏ mặt từ xa kia, nàng còn nghe rõ hơi thở nóng rực mà đều đều bên cạnh từ phía Thái tử.

Nàng không dám mở mắt, chỉ cảm nhận được đầu ngón tay hắn đang vuốt ve mặt nàng, lớp chai mỏng trên tay khiến nàng ngứa ngáy, rồi dừng ở nơi nóng bỏng nhất trên má nàng, thậm chí còn chọc chọc.

“Mặt ngươi thật mềm.”

Nghe giọng Thái tử đầy trêu chọc, nàng nghiến răng, thời điểm này mà không đỏ mặt mới là kỳ quái!

Thôi, nàng so đo gì với một người vốn không thể dùng lẽ thường đối đãi?

Cũng may Thái tử còn giữ chút lương tâm, lấy khuyên tai của nàng, cũng đáp ứng yêu cầu ban đầu của Sầm Cự Sương.

“Phò mã của Ninh Nghiên, là con trai của Tiết thượng thư.”

Sầm Cự Sương bừng tỉnh, Tiết gia là nhà ngoại Ninh Nghiên, cũng là thế gia tổ chức Yến thưởng xuân lần này. Xem ra hôn sự này đa phần do trưởng bối Tiết gia xin từ Thánh Thượng, mà Ninh Nghiên không vừa lòng, tự tìm người khác.

Những năm gần đây, kinh thành rất nhiều người trẻ tuổi không muốn nghe cha mẹ an bài, cùng người mình thích bỏ trốn, nháo ra không ít chuyện ồn ào, trở thành đề tài bàn luận của dân chúng kinh thành sau mỗi bữa ăn.

Nàng lại hỏi: “Vậy người này là ai?”

Tiếng cười rất nhẹ khó nghe thấy từ sau tai nàng truyền đến: “Cô trước nay không làm chuyện lỗ vốn, một trao đổi chỉ trả lời một vấn đề.”

Sầm Cự Sương hết cách, nhưng nàng thật sự không muốn nghe thêm âm thanh đáng xấu hổ từ nơi đó, đành tiếp tục hỏi Thái tử: “Cho nên ngươi để ta ở trúc ốc, là giúp Ninh Nghiên thuận nước đẩy thuyền?”

Thái tử hừ nhẹ: “Cô rảnh vậy sao?”

Sầm Cự Sương ngạc nhiên: “Ninh Nghiên không phải là muội muội của ngươi à?”

Huống hồ nàng ở trúc ốc, cung trang nàng mặc cũng đều của Ninh Nghiên, lý ra Thái tử phải rất thân với Ninh Nghiên mới đúng.

Thái tử giọng bình thản không chút cảm xúc: “Cô đối với bọn họ không có hứng thú.”

Bọn họ? Sầm Cự Sương nhạy bén bắt được điểm này.

Nghe giọng điệu này, không chỉ Ninh Nghiên, mà Thái tử với tất cả huynh đệ tỷ muội của hắn đều một dạng không để tâm.

Nàng chợt nhớ lúc còn ở biên quan, dù có cha mẹ bảo bọc, nhưng họ bận việc quân vụ, đa phần thời gian nàng đều ngồi một mình trong phòng, ôm lấy tấm thảm dày, quây quanh bếp lò, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.

Lúc ấy Sầm Cự Sương liền suy nghĩ, nếu nàng có bạn chơi cùng tuổi bồi bên cạnh mình thì thật tốt.

Nhớ lại thời niên thiếu, Sầm Cự Sương thở dài, lầm bầm nói: “Ta khi còn nhỏ, cũng từng nghĩ muốn có huynh đệ tỷ muội làm bạn với mình.”

Hơi thở nóng ấm lần nữa đến gần, giọng Thái tử thấp thấp mà chảy vào tai nàng: “Kêu một tiếng ca ca, cô miễn cưỡng thỏa mãn nguyện vọng hồi nhỏ này của ngươi.”

Sầm Cự Sương lập tức mở bừng mắt, đối diện với khuôn mặt cười như không cười của Thái tử, đôi mắt cong cong mang theo hứng thú dày đặc của hắn, như hai ba điểm sáng lấp lánh lọt qua rừng cây, cùng với lúc hắn đem chủy thủ nhét vào tay nàng bắt nàng giết Trần Lục không khác gì.

Đây là tín hiệu nguy hiểm.

Nàng biết rõ, nếu không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, hắn sẽ dùng đủ loại biện pháp tra tấn nàng.

Cân nhắc một hồi lâu, nghĩ kêu một tiếng ca ca cũng chẳng mất miếng thịt nào, vì vậy nàng che đi lương tâm thấp giọng gọi một câu: “…Thái tử, ca ca.”

Lần đầu tiên gọi như vậy, nàng còn hơi ngượng miệng, gọi ra cũng không liền mạch.

Thái tử nhướng mày: “Cô lỗ tai không tốt lắm.”

Sầm Cự Sương trợn trắng mắt trong lòng, dưới áp lực hắn chăm chú nhìn mình, nàng lại phải nâng cao giọng một chút: “Thái tử ca ca.”

“Nghe không thấy.”

“Thái tử ca ca!”

Sầm Cự Sương bị hắn trêu đùa nhiều lần cũng tích tụ không ít oán khí, lần này hô lên, bất giác nâng cao cổ họng, thanh âm vang dội xuyên qua bóng đêm, át cả tiếng kiều mỵ và tiếng thở dốc nhỏ nhẹ, khiến cả nơi đất hoang đang vang lên âm thanh kia cũng lập tức im bặt.

Sầm Cự Sương cứng ngắc tại chỗ, không khí rơi vào yên tĩnh kỳ quái.

“Ai?” Tình lang kia phản ứng đầu tiên, hướng về nơi nàng và Thái tử đang ẩn núp mà quát.

Xong rồi, bị phát hiện!

Sầm Cự Sương chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên đầu, trướng đến mức đầu óc choáng váng.

Nàng như tưởng tượng được sự xấu hổ khi bị bắt gặp nghe trộm chuyện phòng the người khác, lại nghĩ đến thúc phụ nếu biết nàng dự tiệc gặp phải chuyện thế này, lo lắng quá độ, tóc vừa mới dưỡng tốt lại phải rụng thêm mấy sợi.

Đang lúc nàng vội vàng nghĩ cách thoát thân, bỗng thấy cổ áo căng chặt, hai chân bỗng rời đất, bị Thái tử túm cổ áo xách lên nhảy đi.

“Xét thấy tâm trạng cô đang rất tốt, buông tha cho ngươi.”

Cảnh đêm trước mắt liên tục thay đổi, tiếng gió rít bên tai, Sầm Cự Sương miễn cưỡng nghe được tiếng Thái tử từ phía trên truyền xuống, nhưng nàng đã mất hết sức lực đáp lời.

Cổ áo bị hắn xách siết chặt khiến cổ nàng đau đớn, khó thở vô cùng.

Đáng chết hơn nữa là võ công Thái tử chẳng tầm thường, khinh công cũng hạng nhất, vượt nóc băng tường dễ như trở bàn tay, mà nàng Sầm Cự Sương chỉ là người yếu ớt chạy hai bước cũng không xong.

Nàng chỉ cảm thấy tim mình theo động tác nhảy của hắn mà nhảy đến kịch liệt, cảm giác lơ lửng giữa không trung như bị một bàn tay bóp chặt lấy mạch đập, hoảng loạn như cái búa bị treo giữa trời.

Đương nhiên, nếu nàng là cái búa thật, hung hăng nện lên Thái tử một trận mới tốt.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Sầm Cự Sương trước khi mất đi ý thức.

Trên đường mòn về trúc ốc, Thái tử phát giác người trong tay càng lúc càng nặng, mềm như bùn nhão mà trượt xuống, hắn xách lên nhìn thử, chỉ thấy gương mặt vốn đã trắng tái nay càng thêm nhợt nhạt, hàng mày cau chặt, đôi mắt thon dài nhắm nghiền, đã sớm ngất đi.

“Như thế nào lại hôn mê rồi?”

  •  

Khi Sầm Cự Sương tỉnh lại, phát giác mình đã trở về trúc ốc kia.

Đèn dầu vừa thêm vào, màn lụa tầng tầng lay động, trong mắt nàng hóa thành từng bóng dáng lộng lẫy mơ hồ.

Sầm Cự Sương vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hoảng hốt, dường như còn bị Thái tử xách bay qua rừng cây, trải nghiệm kích thích ấy mười lăm năm qua nàng chưa từng nếm thử, nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại.

Cho tới khi cổ họng nghẹn đến khó chịu, nàng hơi chống người dậy, che miệng ho khan: “Khụ khụ khụ…”

Vừa đứng dậy, nàng liền nhìn thấy Thái tử ngồi cách đó không xa.

Cổ áo bị siết chặt khiến nàng vẫn còn đau, nàng oán giận nói với Thái tử: “Điện hạ lần tới có thể nhẹ nhàng chút được không?”

“Cô cũng không nghĩ ngươi lại yếu ớt như thế.”

Thái tử cúi mắt nhìn cổ tay mình, nhớ lại trọng lượng nhẹ bẫng trong tay khi ấy, chẳng khác gì xách theo một con mèo nhỏ.

Hắn cười nhẹ một tiếng, lại nhìn nàng như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Huống chi, cô có lòng tốt mang ngươi rời đi, ngươi chẳng lẽ không nên cảm tạ cô sao?”

Sầm Cự Sương nghe vậy càng bực bội hơn.

Không biết là ai vây nàng ở đó không cho đi?

Nàng liền đơn giản xoay người, cuộn mình trong chăn không thèm để ý Thái tử nữa.

Đang lúc duỗi chân thẳng ra, nàng bất ngờ đá phải vật cứng dưới chân giường. Một tiếng “đông” thanh thúy vang lên, chân bị đau nhói, nàng đau đến mắt nổi lệ, vô thức ôm chân đau cuộn tròn lại trong chăn.

“Đây là vật gì?”

Nàng nghe Thái tử hỏi, đồng thời chăn gấm cuối giường cũng bị hắn xốc lên.

Theo động tác của hắn nhìn sang, nàng thấy một hộp sắt lớn cỡ cánh tay nằm cuối giường, hộp sắt màu rất tối, giấu trong bóng màn che, rất khó phát hiện.

Thái tử cúi người lấy hộp sắt ra, mượn ánh nến trong phòng, nàng nhìn thấy ánh kim loại mới tinh, hộp không khóa, Thái tử nhẹ nhàng mở ra nắp hộp.

Sầm Cự Sương nghiêng người tò mò nhìn vào, thấy bên trong chứa nhiều vật kỳ quái lạ lùng, nàng chẳng nhận ra thứ nào.

Ví như, có một viên chuông đồng nhỏ nàng chưa từng thấy, ở giữa rỗng ruột, bên trong dường như chứa thứ gì, leng keng rung động; cạnh đó là một đồ vật hình tròn, trên phủ đầy lông tơ dài như lông mi; còn vài cái kẹp nhỏ, nến nhỏ, dây dài...

Đáng chú ý nhất là một bình nhỏ bằng mặc ngọc.

Sầm Cự Sương không biết những thứ này là gì, nhưng chủ nhân hộp này chắc chắn là Ninh Nghiên.

Thái tử dường như cũng hứng thú với bình ngọc nhỏ kia, vừa lúc Sầm Cự Sương thấy dưới bình có một tờ giấy ố vàng.

Nàng tò mò cầm lên xem.

“Dục sinh dục tử cổ… Cùng người trúng cổ này, đau đớn tương thông, không tương hợp không thể giải…”

Liên quan đến “Cổ”, nàng ít nhiều từng nghe qua.

Kết hợp với tờ giấy trên tay, nàng ý thức được bình nhỏ kia rất nguy hiểm, đang định lên tiếng ngăn lại thì đã muộn.

Chỉ nghe “Ba” một tiếng, Thái tử mở ra bình ngọc nhỏ.

Từ miệng bình lập tức bay ra một con sâu màu nâu đỏ, vỗ cánh vài cái, rồi đột ngột lao thẳng về phía Sầm Cự Sương.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play