“Điện——”
Thanh âm tại cửa mở hé ra bỗng nhiên im bặt.
Huyền Tự nhìn hai thân ảnh giao triền trên sập, vốn là chân cẳng nhanh nhẹn nhất thời như bị đóng đinh tại chỗ, không chịu nghe sai sử nữa.
Chủ tử nhà hắn sao lại giáo cô nương giết người, dạy tới trên giường luôn rồi?
Huyền Tự nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy mình tới không đúng lúc.
May mà Thái tử hẳn nghe được động tĩnh bên này, lúc Huyền Tự còn đang chần chờ muốn lui ra, bóng dáng màu đen kia đã đứng dậy, thanh âm có chút lười biếng vang lên đáp hắn:
“Chuyện gì?”
Khoảng cách lúc Thái tử đứng dậy, vừa lúc thấy được cần cổ trắng nõn của Sầm Cự Sương cùng với khuôn mặt đã đỏ bừng của nàng. Hắn nâng mắt lên, liền đụng ngay ánh mắt xấu hổ đến cực điểm của Sầm Cự Sương.
Sầm Cự Sương giận dữ trừng mắt nhìn Thái tử, kéo giãn khoảng cách một chút. Nhiệt độ trên người hắn vẫn bám trên thân nàng mãi chưa tan, trong lòng nàng càng thêm xấu hổ vô cùng.
Trừ chí thân ra, nàng từ nhỏ tới giờ chưa từng cùng nam tử nào thân cận đến vậy. Ngay cả với biểu ca quan hệ thân thiết của nàng, cũng chỉ từng nắm tay. Nếu nàng mệt mỏi đi không nổi, biểu ca sẽ đặt nàng ngồi lên chiếc xe lăn nhỏ, đẩy nàng đi ngắm hoa thưởng cảnh.
Mà nàng và Thái tử bất quá chỉ là vài lần gặp mặt, dựa vào ân oán không lâu trước đó, nàng không giơ tay tát hắn một cái khi hắn tới gần đã là tốt lắm rồi.
“Cô từ trước đến nay luôn dựa vào khí vị mà nhận người.”
Trong lúc nàng đang vô cùng bực bội, nghe được lời này của Thái tử mới hiểu ra vì sao hắn đột nhiên tới gần—là để trả lời vấn đề nàng vừa hỏi: “Ngài làm thế nào nhận ra ta?”
Nghĩ lại ban ngày lúc nàng hôn mê, hẳn là trên đường Thái tử mang nàng đến trúc ốc, ngửi được dược vị trên người nàng, nhận ra nàng chính là bệnh ma ốm của Sầm gia, bởi vậy mới xác nhận thân phận.
Cho nên hắn mới nói với nàng, nhận người không cần mắt, mà là dựa vào khí vị.
Nghĩ thông suốt điểm này rồi, Sầm Cự Sương càng cảm thấy Thái tử người này thật không thể nói lý. Nếu là người bình thường, chỉ cần thuận miệng trả lời là được, ai lại như Thái tử, không nói hai lời trực tiếp nhào tới như thế, nàng vẫn là lần đầu gặp phải.
Bất quá người này hành sự xưa nay không theo lẽ thường, Sầm Cự Sương cũng không thể làm gì được. Ai bảo hiện giờ nàng như thịt cá nằm trên thớt, mặc hắn muốn xâu xé thế nào cũng đành chịu?
“Thế nào, không tin cô?”
Thái tử quét mắt nhìn nàng một cái: “Người cô gặp mỗi ngày nhiều vô số, nếu ai cũng dùng mắt mà nhận, đôi mắt này của cô sớm đã mệt chết rồi.”
Nói xong, Thái tử còn giơ tay nhẹ nhàng vỗ trán, ngón tay thon dài đẹp đẽ lướt qua đôi mắt phượng sâu thẳm.
Sầm Cự Sương: “…”
Trên đời này, người đẹp như Thái tử có lẽ không hiếm, nhưng tự luyến tới mức độ này, e rằng chỉ có một mình hắn.
“Điện hạ, phòng ngủ của ngài đã được an trí tốt, hiện tại có qua đó luôn không?”
Huyền Tự ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, Sầm Cự Sương trong lòng vừa động, biết rằng Thái tử sắp phải rời khỏi.
Đợi Thái tử trở về phòng hắn nghỉ ngơi, nàng liền dễ dàng hơn để rời khỏi trúc ốc này, đi tìm biểu ca trong yến hội.
Thái tử tuy là người không nói lý, nhưng thuộc hạ của hắn hẳn sẽ không quá khắt khe với nàng. Ít nhất theo vị cung nữ vừa hầu hạ nàng mà nhìn, cung nhân của Thái tử đều rất hiểu đạo lý.
Ngoài cửa sổ trăng bạc cong cong, dựa vào phía đông rừng trúc, Sầm Cự Sương nhìn trời giờ này cũng chưa phải quá muộn, yến hội có lẽ vẫn chưa kết thúc, biểu ca đương nhiên vẫn còn ở đó.
Nàng ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, cúi mặt xuống che giấu tâm tư, thong thả ung dung chỉnh lại mái tóc vừa bị làm rối, ngưng thần yên lặng nghe động tĩnh của Thái tử.
Chỉ nghe Thái tử đáp lời Huyền Tự, xoay người rời khỏi trúc ốc. Tiếng bước chân hắn giẫm trên nền nhà lót trúc vang lên từng tiếng "răng rắc", như tiếng tim nàng đang đập dồn dập trong lồng ngực.
Chờ đến khi tiếng bước chân dần xa, Sầm Cự Sương lặng lẽ nâng mắt đánh giá xung quanh, ngoài ánh nến lay động, trong phòng không có một bóng người.
Nàng lập tức đứng dậy xuống giường, nhưng ngoài cửa chợt truyền tới tiếng gõ cửa. Nàng xuyên qua khe cửa nhìn ra, người đẩy cửa tiến vào là cung nữ vừa rồi hầu hạ bên cạnh Thái tử.
“Nô tỳ tới hầu hạ cô nương rửa mặt thay y phục.”
Cung nữ mang một chậu đồng đầy nước ấm vào phòng, hơi nước nóng nhẹ nhàng bốc lên, nàng ta cười hiền hòa: “Cô nương gọi ta là Vưu Châu là được.”
Vưu Châu?
Sầm Cự Sương nhớ mang máng, họ Vưu là họ của người mẹ đã qua đời của Thái tử—Chiêu Hiền Hoàng hậu.
Vưu Châu nhìn ra nàng nghi hoặc, nhỏ giọng giải thích: “Nô tỳ từ nhỏ đã theo Chiêu Hiền Hoàng hậu lớn lên, sau đó vào cung hầu hạ bên cạnh nương nương. Trước khi nương nương hoăng thệ, đã đặc biệt ban họ Vưu cho nô tỳ. Nhưng lúc ấy nô tỳ chỉ lo cho tiểu chủ tử chưa tìm về được, vì vậy lưu lại trong cung.”
Sầm Cự Sương nhớ rõ, hai mươi năm trước vào đêm Thái tử ra đời, Chiêu Hiền Hoàng hậu vì khó sinh mà mất.
Nghĩ tới Chiêu Hiền Hoàng hậu cùng Vưu Châu tình nghĩa sâu nặng, trước khi mất cũng không quên an bài nửa đời sau cho người hầu trung thành của mình, vốn hy vọng nàng ấy có thể xuất cung về nhà an dưỡng. Nhưng sau đó Thái tử bị mất tích trong cung, Vưu Châu cũng không làm theo di nguyện của Chiêu Hiền Hoàng hậu nữa.
Thái tử mất tích, Thánh Thượng tức giận, đến khi Thái tử ba tuổi, mới tìm được hắn trong hang sói, lúc đó đã chẳng khác gì lang sói, phải mất nhiều năm mới dưỡng dục nên người.
Những điều này là chuyện cũ trong hoàng thất kinh thành, hầu như ai cũng biết rõ, nhưng nội tình cụ thể thì nàng cũng không hiểu hết được.
Không lâu sau, Vưu Châu hầu hạ nàng rửa mặt chải tóc xong xuôi, đang muốn rời khỏi trúc ốc thì Sầm Cự Sương gọi nàng lại:
“Ta ngủ không sâu giấc, không quen có người túc trực bên cạnh, chỉ cần có động tĩnh sẽ tỉnh ngay. Có thể phiền Vưu Châu giúp ta an bài một chút hay không?”
Không cần điều tra cũng biết xung quanh trúc ốc này đều là thị vệ của Thái tử, mà thân phận của Vưu Châu quả thật có thể giúp ích được.
Qua cách trò chuyện vừa rồi, nàng nhìn ra được Thái tử vẫn rất kính trọng người xưa bên cạnh mẫu thân mình, giữ Vưu Châu ở lại Đông Cung, đối đãi rất chu đáo, cho nên Vưu Châu nói gì cũng ít nhiều có tác dụng.
Vưu Châu vui vẻ đáp lời: “Cô nương hôm nay mệt mỏi, nhất định cần nghỉ ngơi thật tốt. Nô tỳ lập tức thay cô nương an bài.”
Sầm Cự Sương cười nói: “Cảm ơn Vưu Châu.”
Đợi Vưu Châu rời đi, đèn dầu trong phòng rất nhanh cháy hết, chỉ còn lại bóng tối.
Tiếng sói tru phía xa dần dần rời đi, hẳn là theo Thái tử về nơi hắn nghỉ ngơi.
Qua cửa sổ trúc hé mở, ánh trăng sáng trong xuyên vào. Sầm Cự Sương nhẹ nhàng mặc lại xiêm y, rón rén đẩy cửa trúc.
Nàng thăm dò nhìn ra ngoài, lá trúc rụng đầy đất, gió đêm thổi qua tiểu viện trống trải, quả thật không có một bóng người.
Sầm Cự Sương ngừng lại hô hấp, đem thân mình co rụt vào trong bóng trúc dày đặc. Nàng nhấc cao váy áo thật dài, tháo hết tất cả những trang sức trên người xuống, nhét vào túi tiền, mũi chân nhẹ nhàng từng bước, từng bước đi ra ngoài.
Cũng may nàng đang mặc cung trang của Ninh Nghiên công chúa, sắc áo tối sẫm hòa với bóng đêm không quá nổi bật. Nếu đổi lại là ngày thường nàng hay mặc váy dài màu trắng nhạt, dưới tình cảnh này e rằng đã sớm bại lộ.
Đi vào sâu trong rừng trúc, phía trước hiện ra một con đường mòn nhỏ hẹp uốn cong như ẩn như hiện. Sầm Cự Sương nhận ra đây là con đường nhỏ trở về yến hội, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng làn váy, bước từng bước nhỏ về phía trước.
Cũng không biết lúc này biểu ca vì nàng mà sốt ruột thành cái dạng gì rồi.
Sầm Cự Sương vịn vào thân cây bên cạnh, đang định gia tăng cước bộ thì chợt cảm giác phía sau có âm phong thổi đến, lạnh căm căm, khiến bước chân nàng vô thức chậm lại.
“Chậm như vậy, là muốn đi đâu?”
Thanh âm như quỷ mị vang lên từ phía sau, Sầm Cự Sương bỗng dưng nhớ tới ác mộng lúc mình hôn mê ban ngày, không khỏi run lên, cứng ngắc quay đầu lại.
Nàng nhìn Thái tử không biết từ lúc nào đã bước đến sau lưng không một tiếng động, cố gắng nặn ra ý cười: “Điện, điện hạ... Ngài cũng ra đây tản bộ sao.”
Dưới ánh trăng lạnh nhạt, khuôn mặt của Thái tử càng thêm mấy phần quỷ dị âm u. Hắn từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt, cười đầy hàm ý: “Cô ra đây kiếm ăn.”
Sầm Cự Sương một lòng muốn thoát thân, theo lời hắn mà ứng đối: “Vậy thần nữ không quấy rầy điện hạ kiếm ăn nữa.”
Nhưng vừa bước đi được một bước, nàng liền phát hiện dải lụa bên hông đã bị Thái tử túm chặt trong tay.
Sầm Cự Sương quay đầu lại, chỉ thấy thân hình cao lớn của Thái tử đứng thẳng trong bóng tối, hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy dải lụa mỏng manh mềm mại của nàng.
Dải lụa mềm của nữ tử quấn quanh mu bàn tay cùng tay áo hắn, rõ ràng là một động tác vô cùng ám muội, lại khiến nàng mơ hồ cảm giác hắn cố tình trêu đùa mình.
Tựa như một con sói hung ác trong đêm rừng, gặp được nai con đang định chạy trốn, hắn không vội cắn chết nai con ngay, mà dùng cách này trêu đùa cho con mồi kiệt sức rồi mới ngậm về hang.
Thái tử cười nói: “Cô đã tìm được rồi.”
Sầm Cự Sương có chút tuyệt vọng.
Quả nhiên hắn phát hiện nàng trốn chạy, cố ý tới bắt nàng trở về.
Ngay lúc nàng đang sầu muộn nghĩ cách thoát thân, cách đó không xa bỗng truyền tới một giọng nữ kiều nhu, trong bóng đêm yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng.
“Tam Lang... Ta thật vất vả mới ra cung được một chuyến, ngươi sao giờ mới tới gặp ta?”
Sầm Cự Sương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không xa dưới gốc cây nơi ánh đèn dầu mờ nhạt, một đôi nam nữ đang đứng, nghe nữ tử trách cứ, hẳn là vị công chúa nào đó trong cung, nam tử kia chính là tình lang của nàng.
Lần thưởng Xuân Yến này, công chúa trong cung tới chỉ có một vị, Sầm Cự Sương đoán chừng mình vừa gặp đúng chủ nhân trúc ốc này—Ninh Nghiên công chúa.
Hóa ra Ninh Nghiên tham dự yến hội là để lén gặp gỡ người trong lòng.
Nam tử gọi là “Tam Lang” kia chậm rãi cầm tay Ninh Nghiên, nhỏ giọng biện giải: “Bữa tiệc kia nhiều người, ta không tiện rời đi...”
“Nói bậy!” Ninh Nghiên lập tức hất tay nam tử ra, “Ngươi rõ ràng nhìn thấy vị hôn phu của ta ở đó, không có can đảm tới gặp ta.”
Nghe đến đây, Sầm Cự Sương trợn lớn mắt.
Hóa ra lại là một tiết mục tư tình lén lút.
Vị hôn phu của Ninh Nghiên đang ở trong yến tiệc, nàng liền mượn cớ ly tịch ra ngoài để gặp gỡ tình lang, giải mối tương tư. Tuy nàng không rõ vị hôn phu của Ninh Nghiên là ai, nhưng đây là Thánh Thượng tứ hôn, Ninh Nghiên chưa xuất giá đã lén lút tình tự, nếu việc này truyền ra, chỉ sợ cả kinh thành đều bùng nổ.
Sầm Cự Sương lén nhìn Thái tử bên cạnh, Ninh Nghiên dù sao cũng là muội muội hắn, vị hôn phu của nàng hắn chắc chắn biết.
Nhưng nhìn thần sắc Thái tử đạm nhiên, tựa như một chút cũng không bất ngờ, phảng phất sớm đã biết chuyện này.
Không biết từ lúc nào hắn đã tiến sát lại bên cạnh nàng, vô hình đem nàng ép đến bên cạnh đường mòn, phía sau cỏ dại mọc um tùm, hoàn toàn chặn đứng đường lui của nàng.
Hiện giờ nàng không cách nào chạy thoát dưới mí mắt Thái tử, lại càng không thể chạy ngang qua bụi cỏ dại kia, ngay trước mặt Ninh Nghiên cùng tình lang mà lộ diện.
Sầm Cự Sương oán hận trừng mắt nhìn Thái tử, nhỏ giọng nói: “Mau thả ta rời khỏi đây——”
Thái tử trái lại còn giơ cánh tay, chống lên nhánh cây khô bên cạnh vai nàng, vẻ mặt hứng thú càng thêm rõ rệt: “Cô đảo cảm thấy, tình cảnh hiện tại rất có ý tứ.”
Giam cầm con mồi vào tuyệt địa không đường lui, nhìn con mồi bất lực không biết phải làm sao, loại vui vẻ này quả thật không gì sánh được.
Ngay khoảng cách này, Sầm Cự Sương lại nghe thanh âm bên kia Ninh Nghiên tranh chấp nhỏ dần, hai người ngươi một lời ta một lời, tình ý vô hạn.
“Chỉ cần trong lòng Nghiên muội muội có ta, đừng nói vị hôn phu của ngươi, cho dù trước mặt Thánh Thượng, ta cũng nguyện thử một lần.”
“Đừng nói những chuyện đó nữa... Tam Lang, ta muốn ngươi vô cùng.”
……
Trước mắt không cách nào thoát khỏi đây, Thái tử cũng không muốn thả nàng đi, lòng hiếu kỳ của Sầm Cự Sương nổi lên, nhỏ giọng hỏi Thái tử: “Vị hôn phu của Ninh Nghiên là ai? Nam tử kia lại là ai?”
Thái tử cong lên khóe môi: “Cô nói cho ngươi, ngươi lấy gì ra trao đổi?”
Sầm Cự Sương trừng mắt nhìn hắn một cái: “Thần nữ tự nhiên không thể so với điện hạ, làm gì có đồ quý giá để trao đổi.”
Đương kim Thánh Thượng cực kỳ sủng ái Thái tử, chỉ cần nhìn những vật quý giá hắn đeo trên người là biết, riêng viên bồ câu huyết kia thôi đã giá trị liên thành.
Có lẽ là để bù đắp chuyện hắn từng thất lạc nơi hang sói khi nhỏ, hoặc vì áy náy chuyện Chiêu Hiền Hoàng hậu mất sớm, tóm lại Thái tử chính là một núi vàng núi bạc di động. Nàng tự nhận trên người chẳng có thứ gì thú vị hiếm lạ có thể lọt vào mắt hắn.
Vừa dứt lời, bàn tay Thái tử đã sờ lên xương quai xanh của nàng, lòng bàn tay hắn men theo cốt cách nàng chậm rãi hướng lên trên, như một cây bút thô lệ mà mạnh mẽ miêu tả hình dáng xương cốt nàng. Sầm Cự Sương nhất thời cảm thấy sau lưng tê rần.