Cổ tay dùng sức vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, Sầm Cự Sương còn chưa kịp thấy rõ, mũi đao trong tay nàng đã đâm thẳng vào tim Trần Lục.

?!

Sầm Cự Sương mở to hai mắt.

Máu tươi đỏ thẫm từ trong da thịt Trần Lục trào ra.

Máu tanh dính nhớp, nóng bỏng, mang theo vị rỉ sắt, bắn lên tay nàng, thấm vào từng kẽ ngón tay.

Khóe mắt Trần Lục khi chết nứt toác thảm thương, hình ảnh này rơi thật sâu vào đáy mắt nàng. Nàng ngây ngốc tại chỗ, hóa thành tượng đá, thật lâu vẫn không thể hoàn hồn, tựa như trong khoảnh khắc này, hồn phách của nàng bị rút đi.

Thái tử không chút để ý rút chủy thủ ra, đáp lại yêu cầu trước đó nàng từng đưa ra, “Không thể.”

“Giết người loại chuyện này, phải tận mắt thấy máu tươi hắn phun ra, tận mắt chứng kiến hắn chết dưới tay mình.”

Âm thanh của Thái tử bên tai nàng hóa thành một mảnh hỗn loạn, chữ được chữ mất, Sầm Cự Sương cái gì cũng không nghe rõ.

Nàng chỉ cảm giác được bàn tay phải lạnh lẽo của mình, máu tươi chói mắt vẫn đang chậm rãi chảy qua mu bàn tay, theo đường vân lòng bàn tay như thấm vào da thịt, rửa không sạch, lau không đi.

Nàng giết người.

Sầm Cự Sương nhìn máu trên tay, cùng hung khí chưa tiêu tan sắc máu trong lòng bàn tay, nàng vô cùng chắc chắn điều này—nàng thật sự giết người rồi!

Nỗi sợ hãi khi giết người tận sâu đáy lòng cùng xúc cảm mũi đao đâm vào máu thịt vẫn quanh quẩn trên tay không sao xua đi được, hết lần này tới lần khác hiện lên trước mắt. Lấy mạng một người, hóa ra chỉ cách có một cái vung tay mà thôi.

Trước đó, Trần Lục còn đầy vẻ hoảng sợ, trong cổ họng phát ra tiếng rầm rì không rõ, giờ đã trở thành một khối thi thể lạnh lẽo.

Mặt trời sắp lặn, bóng tối mờ mịt phủ khắp bốn phía, rất nhanh đã che đi vết máu trong khu rừng, nhưng mùi tanh máu vẫn nồng đậm mãi chưa tan.

Cổ họng nàng vẫn còn vương vị tanh ngọt, sau khi định thần lại, nàng cúi đầu nhìn váy áo mình bị vết máu bắn tung tóe khắp nơi, vốn là chiếc váy lụa sạch sẽ không tì vết, giờ đã nhiễm loang lổ máu tươi.

Nàng hơi cử động ngón tay, lòng bàn tay nắm chặt chủy thủ lại thấm ra chút máu nhạt, lạnh lẽo xuyên qua da thịt, bám vào từng ngón tay, dần dần thích ứng với loại xúc cảm này, tựa như bàn tay nàng chỉ là bị thấm ướt bởi sương sớm tầm thường.

Trước kia, bàn tay nàng không được phép dính chút dơ bẩn, không được phép chạm vào đao kiếm, không được phép tiếp xúc với bất cứ vật gì tiềm ẩn nguy hiểm.

Giờ phút này, Sầm Cự Sương bỗng nhiên cảm nhận một loại cảm giác khác thường đang từ lồng ngực tràn lên, tựa như dòng nước đục bị bùn cát ngăn trở thật lâu, cuối cùng đã tìm được đường thoát, thẳng tắp cuồn cuộn chảy ra, vô cùng sung sướng.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, không biết làm sao hình dung loại cảm giác xa lạ này, cho đến khi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt điên cuồng, mang theo ý cười của Thái tử, nàng rốt cuộc đã hiểu đó là gì.

—— Kích thích.

Là loại kích thích vượt khỏi thường quy, là tất cả phiền muộn hôm nay tích tụ, cuối cùng nhờ vào Thái tử mà tìm được đường phát tiết.

Lúc nàng đang hoảng hốt, Thái tử đã đoạt lấy chủy thủ từ trong ngón tay cứng ngắc của nàng, lau sạch máu trên đó rồi lại đưa cho nàng: “Cây đao này của cô cùng ngươi hữu duyên, liền tặng cho ngươi đi.”

Sầm Cự Sương lắc đầu vẫn còn đang mơ hồ, nàng nghe không rõ Thái tử đang nói cái gì, chỉ thấy hắn lại muốn nhét thanh đao vào trong tay nàng lần nữa.

Hắn còn muốn nàng giết ai nữa?

Trong trạng thái mơ mơ màng màng, Sầm Cự Sương đã không còn sức lực để suy nghĩ thêm.

Thân thể nàng sớm đã tới cực hạn, sau một loạt kích thích liên tục như vậy, toàn bộ sức lực trong người nàng phút chốc bị rút cạn sạch sẽ, một mảng tối đen lập tức chiếm lấy toàn bộ thị giác, mí mắt nặng trĩu từ từ khép lại.

  •  

Sầm Cự Sương không biết mình hôn mê bao lâu.

Nàng còn nhớ rõ mình nằm mộng, trong mộng, Thái tử bắt cóc nàng biến thành ác sát dưới âm tào địa phủ, hắn dung mạo hung tợn đáng sợ vô cùng. Thái tử còn nói với nàng, khuôn mặt tuấn mỹ mà nàng thấy, chẳng qua là một túi da đẹp đẽ mà hắn tùy tiện lột từ một nam tử tuấn tú ở nhân gian khoác vào.

Sầm Cự Sương muốn chạy trốn, nhưng chạy thế nào cũng không thoát được Thái tử, Thái tử như quỷ mị bám riết phía sau nàng, nàng muốn vứt bỏ cũng không xong.

Nàng sợ đến mức không ngừng chạy trốn, lại nghe Thái tử nói phía sau lưng, nếu nàng chịu khen hắn đẹp, hắn sẽ buông tha nàng.

Hiện giờ tỉnh lại, Sầm Cự Sương hồi tưởng lại giấc mộng hoang đường ly kỳ kia, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Khi ý thức khôi phục được một chút, nàng mới phát hiện bản thân đang nằm trên giường, xung quanh còn có người nhẹ nhàng đi lại thu xếp đồ vật trong phòng.

Rồi có một giọng nữ dịu dàng đi đến gần: “Điện hạ, mời ngài dùng.”

“Cho nàng uống nữa.”

—— Là giọng nói giống hệt trong mộng.

Sầm Cự Sương chợt thanh tỉnh hơn vài phần.

Uống cái gì? Nàng còn đang trong tay Thái tử sao?

Chợt có người nhẹ nhàng nâng đầu nàng dậy, một dòng chất lỏng ngòn ngọt mát lạnh từ bên môi tràn đầy vào đầu lưỡi. Sầm Cự Sương vừa tỉnh lại, cảm quan còn mơ hồ hỗn độn, chỉ miễn cưỡng nhận ra đây là loại nước gì đó, nhưng lại không cách nào nhận rõ được đây rốt cuộc là thứ gì.

Sầm Cự Sương tốn rất nhiều sức lực mới mở mắt ra được.

Trời đã vào đêm, ánh nến nhàn nhạt phủ đầy căn phòng.

Ánh vào trong mắt là chiếc chén sứ trắng, chứa chất lỏng màu đỏ sậm, cũng là thứ nàng đang bị đút vào miệng.

Đỏ? Đây là thứ gì?

Cung nữ hầu hạ phát hiện Sầm Cự Sương đã tỉnh, vui vẻ nói: “Điện hạ, cô nương tỉnh rồi.”

Sầm Cự Sương mở đôi mắt còn đang mơ màng, “Đây…là cái gì? Ta đang ở nơi nào…”

Tay áo màu đen viền vàng thoáng qua trước mắt, gương mặt quá mức tuấn mỹ của Thái tử tới gần, câu nói ra từ miệng hắn lập tức làm Sầm Cự Sương sắc mặt trắng bệch.

“Cô mời ngươi uống, nước trái cây máu người.”

Sầm Cự Sương theo bản năng mãnh liệt ho khan, tiện tay làm đổ cả chén sứ trắng, chất lỏng màu đỏ kia chảy đầy trên mặt đất, cũng bắn tung tóe lên tay nàng.

Chính trong lúc đẩy ra đó, nàng mới ngửi thấy hương lựu từ trên người tản ra.

Sầm Cự Sương cứng người tại chỗ, tức khắc cũng minh bạch được đây là thứ gì, nàng thoáng nhìn ánh mắt cười giễu cợt của Thái tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đa tạ điện hạ ban thưởng ‘nước trái cây máu người’.”

Nàng thật muốn trực tiếp hắt hết chén nước lựu này lên người hắn.

Thái tử cười nói: “Không khách khí. Dù sao cũng là cô ban cho ngươi, ngươi cảm thấy vinh hạnh cũng là phải.”

Sầm Cự Sương nhất thời nghẹn họng, không biết phản bác thế nào. Nàng lén đánh giá Thái tử, nhìn qua thì tâm tình hắn có vẻ đang rất tốt, ít nhất hiện tại hắn sẽ không dễ dàng lấy mạng nàng.

Dưới ánh đuốc màu vàng nhạt, mái tóc vốn rối tung của Thái tử đã tùy ý được buộc ra phía sau gáy.

Tới gần một chút, nàng mới thấy rõ vành tai phải của hắn đeo một hoa tai khảm vàng nạm ngọc, uốn quanh vành tai, phía cuối hoa tai buông xuống một viên đá quý màu huyết bồ câu, cực kỳ xa hoa, cũng cực kỳ chói mắt. Theo động tác nghiêng đầu của Thái tử, hoa tai khẽ lắc, phát ra những tiếng leng keng rất nhỏ.

Nam tử trong nước vốn hiếm người đeo hoa tai, nàng chưa từng thấy qua trang sức cầu kỳ quý giá như vậy trên người nam tử nào. Nhưng nghĩ tới ban ngày Thái tử còn tùy tiện phi đầu tán phát đi ra ngoài, vậy hắn đeo thứ gì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

…Tóm lại, thứ hoa tai vừa phù hoa vừa nặng nề đến muốn mạng này, cũng chỉ có gương mặt Thái tử mới đủ sức chống đỡ.

Viên đá quý màu huyết bồ câu kia lay động trước mắt nàng, chói mắt như dòng máu tươi đang chảy, khiến nàng không khỏi liên tưởng tới cảnh tượng trước lúc hôn mê.

Một bên cung nữ đang bận rộn lau rửa vết nước lựu trên tay nàng, Sầm Cự Sương lúc này mới phát hiện váy áo dính máu lúc nàng giết người đã bị thay đổi.

Hiện giờ nàng mặc cung trang vừa người sạch sẽ, dựa theo hoa văn phức tạp hoa mỹ này, hẳn là váy áo của một vị công chúa nào đó trong cung.

Sầm Cự Sương ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây là một gian nhà trúc, phòng ốc không quá rộng, cách bài trí mọi nơi đều có vài phần mới mẻ thanh nhã, ngoài cửa sổ ánh trăng rọi xuống bóng trúc lắc lư theo gió, ngược lại rất lịch sự tao nhã.

Nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, nàng rất nhanh nhận ra nơi đây vẫn là lâm viên nơi tổ chức thưởng Xuân Yến.

Chỉ là lúc này trời đã tối, khách dự tiệc hẳn đều đã nhập tiệc thưởng nhạc. Tuy rằng nàng vốn không định dự tiệc, nhưng hôm nay đến thưởng Xuân Yến, nàng còn một việc quan trọng khác, đó là gặp mặt biểu ca.

Bởi vậy, bỏ lỡ yến hội cũng không phải chuyện gì quan trọng, nhưng nếu biểu ca lâu không thấy nàng, e rằng sẽ lo lắng sốt ruột.

Hôm nay dự tiệc, biểu ca vốn có việc trong người, sẽ tới lâm viên muộn hơn nàng một chút. Ban đầu nàng nghĩ cho dù không dự tiệc, cũng sẽ chờ biểu ca đến, không ngờ vừa xảy ra chuyện này, lại trì hoãn lâu như vậy.

Nàng như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ biểu ca tìm nàng không thấy, khuôn mặt luôn lạnh lùng kia nhất định sẽ căng thẳng, không nói lời nào mà lật tung cả lâm viên lên.

Nghĩ tới đây, Sầm Cự Sương vội vàng xuống giường, cũng không kịp mang giày thêu, định đứng lên nói: “Điện hạ, ta phải trở về, nha hoàn Lưu Lam của ta hẳn là đang chờ ta.”

Thái tử thuận miệng nói: “Nha hoàn của ngươi ở trong bụng lang của cô rồi.”

Động tác nâng váy áo của Sầm Cự Sương lập tức cứng đờ.

Cung nữ luôn chăm sóc nàng vội khuyên nhủ an ủi: “Điện hạ không biết cô nương sẽ tỉnh nhanh như vậy, đã để nha hoàn của cô nương về phủ báo tin rồi. Cô nương yên tâm, chỗ điện hạ có ngự y trong cung tới xem bệnh, thân thể ngài sẽ không sao cả.”

Cung nữ này tuổi tác nhìn xấp xỉ thúc phụ nàng, vẻ mặt hiền lành, nói chuyện ôn hòa nhẹ nhàng, rất có sức khiến người an tâm.

Nghe Lưu Lam không sao, Sầm Cự Sương nhẹ nhàng thở ra, lại lặng lẽ trừng mắt nhìn Thái tử chuyên dọa người này một cái.

Nàng nghĩ, nếu Lưu Lam đã về rồi, chắc chắn sẽ thông báo với biểu ca.

Nhưng hiện tại Sầm Cự Sương cảm thấy, nàng không phải lo lắng thân thể mình, mà là nàng còn ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái tử hoặc con lang của Thái tử ăn thịt.

Cung nữ tiếp lời: “Ngự y nói, cô nương không nên đi lại nhiều, nên nghỉ ngơi trên giường nhiều hơn, sáng mai tỉnh lại, cô nương về Sầm phủ cũng không muộn. Đối ngoại cứ nói ngài ngủ lại chỗ của Ninh Nghiên công chúa.”

Sầm Cự Sương ngạc nhiên: “Ninh Nghiên công chúa?”

Cung nữ gật đầu: “Đúng vậy, gian nhà trúc này vốn là nơi Ninh Nghiên công chúa ở.”

Ninh Nghiên cùng Thái tử cùng tuổi, là muội muội khác mẹ với Thái tử. Tuy không biết quan hệ giữa Ninh Nghiên và Thái tử thế nào, nhưng đều là người trong hoàng thất, mượn một gian phòng cho Thái tử cũng không phải vấn đề gì. Như vậy, nàng dù ngủ đêm không về ở chỗ Thái tử, cũng sẽ không bị dính điều tiếng.

—— Không đúng, nói vậy chẳng phải nàng thật sự phải qua đêm ở đây sao?

Một lúc sau, cung nữ bưng chậu đồng đầy nước rời khỏi phòng, Sầm Cự Sương nhìn về phía Thái tử đang tựa bên cạnh xuất thần, lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ trước đó đáp ứng thần nữ… giết Trần Lục xong sẽ thả ta đi.”

“Ồ?”

Thái tử nghe vậy, quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái. Dưới ánh nến u ám, đôi mắt hắn âm u như lang sói trong đêm tối, tựa như đang chăm chú nhìn con mồi trước mặt. Sầm Cự Sương bỗng cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, vô thức đưa tay che cổ, dường như ngay giây sau đó Thái tử sẽ lộ răng nanh, hung hăng cắn vào yết hầu nàng.

“Chính là cô lại đổi ý rồi.”

Sầm Cự Sương bị hắn liếc tới phát hoảng. Nàng chợt nhớ, cung nữ trước khi rời đi nói “sáng mai hồi Sầm phủ cũng kịp”, chứng tỏ Thái tử đã sớm biết thân phận của nàng.

Như vậy xem ra, hiện tại chính là thời cơ Thái tử trả thù nàng, hắn sẽ không dễ dàng thả nàng trở về.

Thái tử nheo mắt nói: “Chỗ của cô, không phải nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”

Ý uy hiếp trong lời nói rõ ràng, dường như đang cân nhắc xem nên làm nàng thành thịt nướng hay là lột da làm đèn lồng.

Sầm Cự Sương vội vàng cúi mắt, thân thể mảnh mai run rẩy ngồi trở lại trên sập, giả vờ vô lực đi lại: “Ta đột nhiên cũng không muốn đi nữa.”

Nàng chỉ đành âm thầm cầu nguyện, mong Thái tử chỉ là nhất thời hứng khởi, chờ hắn hết hứng thú, sáng mai sẽ thả nàng hồi phủ.

Nghĩ tới thúc phụ trong nhà lo lắng cho mình, Sầm Cự Sương rầu rĩ hỏi Thái tử: “Thần nữ còn có một vấn đề, điện hạ làm sao nhận ra ta?”

“Nhận người, không nhất thiết dùng mắt.” Thái tử có chút thâm ý nói.

Sầm Cự Sương chưa hiểu lời hắn, suy nghĩ thì viên đá quý huyết bồ câu trước mắt đã tới gần. Thái tử chợt cúi người xuống, làm một động tác khiến nàng hoàn toàn không thể lý giải được.

Trên sập, cẩm khâm bị ma sát đến rối loạn.

Thân hình cao lớn rơi xuống, bóng dáng khổng lồ đem nàng bao phủ. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã bị bức ép lui tới giữa sập, nằm ngửa trên lớp cẩm khâm mềm mại.

Thân hình Thái tử căng thẳng phủ phía trên nàng, gần gũi đến mức nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn, như một lớp sương nhiệt quấn quanh giữa lớp áo mỏng và làn da nàng.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt hắn đã dừng lại cách nàng chỉ mấy tấc——

Chợt hắn cúi đầu xuống, tựa như hôn, lại tựa như ngửi, vô hạn độ mà tiến sát gần nàng, từ từng sợi tóc cho tới cần cổ, một tấc lại một tấc, dường như không chịu buông tha bất cứ nơi nào, liên tục thâm nhập xuống dưới. Tiếng quần áo ma sát lẫn nhau vang lên rõ ràng bên tai nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play