Tiếng cỏ cây xào xạc vang lên ngày càng gần, Thái tử từng bước đi về phía nàng, thân hình cao lớn che lấp ánh dương, khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, đôi mắt phượng hẹp dài, đồng tử đen như mực đặc biệt sáng ngời.

Ánh mắt kia dừng trên người nàng, giống như răng nhọn đặt trên yết hầu nàng, không cho phép nàng nhúc nhích dù chỉ nửa phần.

Uy áp vô hình bức người đến nghẹt thở, Sầm Cự Sương không kìm được dừng cả hô hấp.

Thái tử liếc mắt nhìn nàng, nói: “Phàm là kẻ từng thấy cô giết người, đều phải vào bụng lang của cô.”

Ngữ điệu hắn nhẹ nhàng, trên mặt vẫn luôn mang ý cười, dường như đang cùng nàng trò chuyện một chuyện rất đỗi bình thường, cũng tựa như tùy ý nói ra vài câu vui đùa.

Nhưng Sầm Cự Sương vẫn nhìn rõ sát ý rõ ràng trong mắt Thái tử, giống như dã thú đã chụp được con mồi, vẻ hung ác hiện rõ không bỏ sót chút nào.

Nàng cố trấn định đáp lời: “Điện hạ, thần nữ cái gì cũng chưa thấy.”

Thái tử thưởng thức thanh chủy thủ trong tay, thân đao đã bị hắn lau sạch vết máu, ánh sáng lạnh lẽo của đao làm đôi mắt nàng sinh đau.

“Vậy sao? Cô cảm thấy đôi mắt này của ngươi rất đẹp, không giống mắt của người mù.”

Dứt lời, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, phía sau lưng Sầm Cự Sương đã toát mồ hôi lạnh, hoảng hốt trong chớp mắt, nàng cảm thấy đôi mắt mình đã thoát khỏi hốc mắt, bị hắn sinh sinh móc ra ngoài.

Càng nghĩ như vậy, lòng nàng càng thêm hoảng sợ, tay chân đều lạnh lẽo mất hết tri giác. Theo bản năng nàng lui về sau một bước, nhưng lang kia ba bước nhảy vọt tới sau lưng nàng, thấp giọng gầm gừ, chặn lại đường lui.

Nàng quay đầu nhìn lang, còn chưa kịp phản ứng, Thái tử trước mặt đã cúi người sát lại, hắn vén lên ống tay áo, bàn tay thon dài từ gò má nàng chậm rãi trượt xuống cằm, ép nàng ngẩng mặt đối diện hắn.

Sầm Cự Sương muốn tránh thoát, nhưng ngón tay Thái tử mạnh mẽ quá mức, chỉ hơi động một chút liền có thể bóp nát xương nàng.

Bàn tay hắn có vết chai mỏng rất nóng, vuốt ve da thịt nàng, từ quai hàm trượt xuống cổ yếu ớt, mỗi động tác đều như bóp chặt lấy tử huyệt.

Thái tử nâng lên chủy thủ, lưỡi đao sắc bén hướng về nàng khoa tay múa chân, nói: “Ngươi da thịt non mịn như vậy, chi bằng lột xuống làm bình phong trong tẩm điện của cô.”

Trái tim Sầm Cự Sương nhảy vọt lên tới cổ họng.

Cách khoảng nửa thước, nàng đã cảm giác rõ lưỡi đao lạnh lẽo kia đặt trên thân thể mình, sắc bén mà tàn nhẫn, như đang dọc theo xương cốt nàng, từng chút từng chút lột xuống làn da mà không hề tổn hao.

Nghĩ tới đây, nàng không kìm được mà rùng mình.

“Điện… Ngô ——”

Ngón tay Thái tử bóp chặt yết hầu nàng, nàng muốn lên tiếng nói chuyện cũng không thể được nữa. Trên cổ nàng sợi tơ hồng buộc khóa trường mệnh rung lên leng keng theo từng động tác giãy giụa của nàng.

Sầm Cự Sương vươn tay nắm lấy cổ tay Thái tử, muốn gỡ bỏ bàn tay đang bóp lấy cổ mình, nhưng sức nàng quá nhẹ, chẳng thể thay đổi được gì.

Ngược lại, Thái tử khóe môi cong lên càng sâu, dường như thưởng thức dáng vẻ giãy giụa bất lực của nàng, càng nhìn càng thấy thú vị.

Chợt có tiếng bước chân vững chắc không một tiếng động đi tới, thị vệ bên người Thái tử là Huyền Tự quỳ xuống bẩm báo: “Điện hạ, người đã bắt được.”

Bàn tay bóp cổ hơi nới lỏng, Sầm Cự Sương có cơ hội hít thở, nhưng vẫn chưa kịp thoát khỏi bàn tay hắn, nàng nắm lấy cánh tay Thái tử để giữ thân thể, lập tức ho khan kịch liệt.

Nàng ho đến kiệt sức, cả người gần như treo trên cánh tay Thái tử, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Nàng nheo mắt, nhìn thấy trước mặt vài thị vệ đang áp giải một công tử mặt xám mày tro đi tới.

Công tử kia giãy giụa kịch liệt, hai tay liều mạng vùng vẫy, vừa nhìn thấy Thái tử liền trở nên cực kỳ kích động, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm nhẹ không rõ ràng.

Huyền Tự tiếp tục nói: “Điện hạ, người này là lão lục của Trần gia, tháng trước trà trộn vào Đông Cung để làm việc sai trái, kỳ thực âm thầm vẫn luôn mưu sự cho Đại hoàng tử. Sau khi bị ngài phát hiện, có người hỗ trợ hắn chạy trốn. Hôm nay thưởng Xuân Yến, hắn cũng coi như tự chui đầu vào lưới.”

Sầm Cự Sương thầm nghĩ, người này tới cũng thật đúng lúc.

Đợi Thái tử xử trí tên Trần Sáu này, lực chú ý đều đặt trên người hắn, nàng liền có thể nhân cơ hội túm lấy Lưu Lam đang hôn mê, lặng lẽ rời đi nơi này. Tuy rằng thật sự thao tác rất khó khăn, nhưng chung quy vẫn tốt hơn ngồi chờ chết.

Thái tử nhìn chằm chằm vào Trần Sáu, “Như thế nào lại không nói chuyện?”

Huyền Tự nhắc nhở nói: “Trước khi đào tẩu hắn nói rất nhiều, ngài tự mình cắt mất đầu lưỡi của hắn, muốn xem thử hắn có thể ở chỗ khác nói chuyện được hay không.”

Thái tử nghe Trần Sáu vẫn phát ra âm thanh rầm rì, vẫn cảm thấy ầm ĩ, “Lần tới trực tiếp lấy than lửa nung đỏ nhét vào miệng hắn.”

“Vâng,” Huyền Tự kính cẩn đáp lời, lại dò xét hỏi: “Điện hạ, ngài định xử trí người này thế nào? Trực tiếp cho Huyền Lang đại nhân ăn, hay là……”

Sầm Cự Sương nghe tới đây, lập tức tinh thần tỉnh táo.

Quả nhiên, Thái tử buông lỏng cổ tay nàng ra, xoay người đi về phía Trần Sáu.

Nàng như trút được gánh nặng, thân thể mềm nhũn xuống, cởi bỏ áo lông chồn khoác ngoài, ngồi quỳ trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở dốc, gió lạnh thổi tới làm nàng rét run, nhưng cũng khiến linh đài nàng càng thêm tỉnh táo.

Thái tử nhìn Trần Sáu như đang suy tư gì đó, nửa khắc sau mới mở miệng: “Cô nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu.”

Sầm Cự Sương đang định bỏ lại áo lông chồn, lặng lẽ nghĩ cách túm Lưu Lam rời đi, chợt thấy Thái tử quay ngoắt lại, đối mặt với nàng.

Khuôn mặt hắn cười đến mức điên cuồng, trong mắt hung quang đại phóng, giống như dã thú sau khi đổ máu cảm thấy cực kỳ hưng phấn, dục vọng thị huyết hiện rõ trên mặt hắn, vô cùng hung ác.

Nàng cảm nhận được ánh mắt kia dừng trên người mình, sống lưng trong nháy mắt cứng đờ.

“Ngươi tới thay cô xử trí hắn thế nào?”

Thái tử dùng mũi đao chỉ về phía Trần Lục.

Sầm Cự Sương hoang mang nhìn về phía Thái tử, lại vội vàng che giấu ý định chạy trốn của mình, cuộn tròn ngón tay túm váy áo Lưu Lam giấu vào tay áo, tùy tiện tìm lời thoái thác:

“Thần nữ… ăn không quen thịt người.”

Thái tử nhìn chăm chăm ngón tay nàng hoảng hốt giấu vào tay áo, cười nói: “Cô cho ngươi một cơ hội, giết hắn, cô liền buông tha ngươi.”

Sầm Cự Sương giật mình tại chỗ, nhìn Thái tử nói: “Điện hạ… Ta sẽ không giết người.”

Đôi mắt phượng hẹp dài hơi cong lên, đầy vẻ nghiền ngẫm, “Cô có thể giáo ngươi.”

Tiếng nói vừa dứt, nàng thấy thị vệ xung quanh lấy Huyền Tự cầm đầu, thân hình giống như cỏ lau bị gió thổi qua khẽ lay động.

Sầm Cự Sương miễn cưỡng khẽ động khóe môi, “Thần nữ thiên tư ngu dốt, điện hạ vẫn là đổi cách khác đi.”

Không ngờ Thái tử nghe xong, ánh mắt càng thêm hứng thú nồng đậm, “Vậy càng tốt.”

Nàng chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay căng thẳng, một lực mạnh mẽ lôi kéo thân thể nàng tiến về phía trước, trong chớp mắt, Thái tử đã khom người từ dưới đất túm nàng lên.

Hắn túm người lực đạo thật sự quá lớn, Sầm Cự Sương bước chân loạng choạng, thân hình không chịu khống chế mà ngã vào trong lòng Thái tử.

Hương Long Tiên Hương nồng đậm quanh quẩn nơi chóp mũi, khoảng cách gần gũi đáng sợ.

Nàng hoảng hốt muốn đẩy Thái tử ra, nào ngờ Thái tử lại bắt lấy tay kia của nàng, ngang ngược ôm chặt nàng trong lòng hắn.

Sầm Cự Sương chỉ cảm thấy lòng bàn tay phải có thêm một vật cứng rắn—là thanh chủy thủ bị Thái tử cưỡng ép nhét vào tay nàng.

Nàng theo bản năng muốn ném xuống, nhưng mu bàn tay lại thêm một bàn tay to lớn hơn bàn tay nàng nhiều lần, bao trùm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Thái tử hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực lướt trên cần cổ trơn mịn của nàng: “Cô chưa từng dạy ai. Nếu là lần đầu tiên dạy người, phải dạy một ma ốm thiên tư ngu dốt giết người, mới có thể chứng minh cô dạy tốt.”

Cần cổ lạnh lẽo bỗng nhiên tiếp xúc nhiệt ý gián đoạn, theo từng lời hắn nói ra nhiệt khí phất qua từng trận từng trận, từ vành tai xuống tận gốc cổ, làm Sầm Cự Sương ngứa ngáy đến mềm nhũn cả người. Khi nàng đang muốn rụt cổ lại, Thái tử liền nắm lấy vai nàng, đi tới trước mặt Trần Sáu.

Hắn nắm tay nàng đối diện trái tim Trần Lục, “Điểm quan trọng của giết người là một đao trí mạng. Như ngươi loại ma ốm này…”

Thái tử dừng một chút, ánh mắt sắc bén như gió lạnh: “Cần hung hăng đâm xuống, bổ thêm hơn mười đao nữa.”

Chuôi chủy thủ cộm trong lòng bàn tay, tay nàng bị Thái tử nắm chặt, căn bản không chịu sự khống chế của nàng.

Sầm Cự Sương nhắm chặt mắt, trong lòng mặc niệm mong hắn mau chóng giải quyết xong. Cho dù là hắn túm lấy tay nàng giết chết Trần Lục, nàng cũng có thể tự an ủi rằng đây là Thái tử bắt cóc tay nàng giết người, chẳng liên quan tới nàng.

Nhưng Thái tử chậm chạp không động thủ, như rơi vào nhập định, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm thanh chủy thủ rất lâu.

Xung quanh lâm vào yên tĩnh quỷ dị, Huyền Tự sợ có dị biến, cẩn thận hỏi: “Điện hạ vì sao còn chưa động thủ?”

“Cô cảm thấy…”

Sầm Cự Sương nghe thấy lời này lập tức chú ý, nhìn về phía Thái tử.

Chẳng lẽ Thái tử đột nhiên phát hiện lương tâm, quyết định không nên ép một kẻ nhu nhược bệnh tật như nàng giết người?

Thái tử nhìn thoáng qua mặt đao bóng loáng chưa bị nhiễm đỏ, soi rõ gương mặt phản chiếu bên trên, “Cô hôm nay bộ dáng tóc xõa thế này, rất đẹp.”

Huyền Tự: “…”

Hắn vẫn xem nhẹ tác phong hành sự không giống người thường của điện hạ nhà mình rồi.

Sầm Cự Sương khóc không ra nước mắt.

Hành vi của tên đáng ghét này quả thật giống như năm đó, khiến người ta không thể đoán được. Chẳng lẽ nàng thật sự phải giết chết Trần Lục mới có thể rời đi sao?

Nàng tuy từng cầm đao, từng thấy qua cảnh tượng thảm thiết trên chiến trường, nhưng chưa bao giờ thương tổn bất cứ sinh vật mang máu nào, càng đừng nói tới giết người.

Sầm Cự Sương tưởng tượng quá trình dao nhỏ đâm vào da thịt, đầu ngón tay nàng đã mềm nhũn. Bỗng nhiên nàng tay trái ôm ngực, suy yếu nói đứt quãng: “Điện hạ, ta… ta có chút khó thở, e rằng… e rằng không thể cầm nổi đao…”

Nói xong, nàng nhắm hai mắt lại, mềm nhũn như bùn ngã xuống người Thái tử, lựa chọn giả bộ bất tỉnh.

Nhắm mắt mơ màng, Sầm Cự Sương lặng im bất động lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Trước mắt nàng chắc hẳn đang dựa vào ngực Thái tử.

Cách lớp áo, thân thể nóng rực của hắn dán sát vào nàng, tim hắn đập ổn định rõ ràng bên tai nàng “Đông, đông, đông”, như sấm rền trống giục, từng tiếng từng tiếng, gõ vào lòng nàng.

Nàng vốn vì giả bộ bất tỉnh mà căng thẳng, giờ tim nàng đập càng thêm dữ dội.

Nàng có chút hối hận vì chọn tư thế ngất đi này, hai thân thể dán quá sát, khiến tâm tư nàng như không thể che giấu, cũng sợ không giấu nổi tiếng tim đập nhanh.

Không biết qua bao lâu, Huyền Tự nói: “Điện hạ, vị cô nương này hình như ngất đi rồi.”

Nàng thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn có thể tránh được một kiếp này.

Nhưng lại nghe ngực Thái tử hơi rung lên, hắn nói: “Hôn mê cũng không sao, cô có rất nhiều biện pháp khác nhau——”

Lời nói mang đầy uy hiếp, Sầm Cự Sương cả người căng thẳng, vội vàng túm vạt áo hắn đứng thẳng dậy, yếu ớt mở mắt, xoa thái dương nói: “...Ta hình như lại tỉnh rồi.”

Thái tử cười hài lòng, “Tốt lắm, cô thích nhất những kẻ thức thời như ngươi.”

Sầm Cự Sương vẻ mặt đau khổ, đang muốn mặc cả: “Ta có thể nhắm mắt lại…”

Còn chưa dứt lời, Thái tử đột nhiên nắm chặt tay nàng, mũi đao sắc bén trực tiếp hướng tới Trần Lục.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play