Có lẽ vì lần này tình cảm thân thiết cùng sự quan tâm đột ngột đến quá nhanh khiến người ta không kịp chuẩn bị, thầy Nhậm trong khoảnh khắc cũng có phần bối rối, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Mãi đến khi cảm thấy con trai mình đang giãy giụa dưới thân, thầy mới vội vàng chống người muốn đứng dậy.
Song, càng vội thì lại càng luống cuống. Thêm nữa, thân hình thầy lại có phần nặng nề, đầu gối vô tình bị va chạm, khiến việc đứng lên càng trở nên khó khăn.
Lúc này, người đầu tiên chạy đến giúp là một nam sinh cao gầy.
Cậu rất nhiệt tình kêu lên: “Cẩn thận!” rồi chạy nhanh lại, cố gắng đỡ thầy Nhậm dậy.
Thế nhưng... không nhúc nhích được.
Nam sinh đeo kính, gương mặt thư sinh đỏ bừng vì gắng sức, nhưng vẫn không thể lay chuyển nổi thầy.
Đinh Mạn Quả mắt sáng rỡ reo lên: “Là Tân Dương!”
Chu Kiều hơi nghi hoặc: “Ai vậy?”
Đinh Mạn Quả cười đáp: “Bạn trai mới của tớ, Đường Tân Dương đó.”
Mọi người lúc này mới nhớ lại—à phải rồi, hôm qua cô ấy từng nhắc đến rồi. Chính là bạn trai học bá đến từ viện kế hoạch kia.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cả nhóm không hẹn mà cùng nhìn về phía đỉnh đầu của Đường Tân Dương.
Mái tóc kia…
Học bá đúng là học bá!
Ngay lúc ấy, Thẩm Kiều bước tới, giọng dịu dàng: “Để mình giúp cho.”
Đường Tân Dương quay lại nhìn, thoáng nhận ra Thẩm Kiều.
Có lẽ vì thường thấy cô xuất hiện trong các buổi lễ, sự kiện ở trường, lại là bạn cùng phòng với bạn gái mình, nên cậu lập tức nhận ra cô là ai.
Ấn tượng của Đường Tân Dương về Thẩm Kiều là một nữ sinh duyên dáng, thanh thoát như chim yến khi đứng trên sân khấu – một vũ công dịu dàng và nhẹ nhàng. Tự nhiên khiến người khác nghĩ rằng cô chắc hẳn không có bao nhiêu sức lực.
Vì thế, cậu ngăn lại: “Hay là gọi người khác giúp đi, cậu chắc là không—”
Lời chưa dứt, Thẩm Kiều đã khom lưng xuống.
Một tay cô kéo cánh tay thầy Nhậm đặt lên vai mình, tay kia đỡ sau lưng thầy. Hơi dùng lực một chút – lập tức đã đỡ thầy dậy một cách nhẹ nhàng, dứt khoát.
Mặt không đổi sắc. Vô cùng nhẹ nhàng.
Đường Tân Dương: …??!
Rốt cuộc là do mình quá yếu… hay người ta quá mạnh mẽ?
Lúc này, Nhậm Tiểu Phi cũng đã tự mình bò dậy, vội vã đến xem tình hình của cha.
Sau khi chắc chắn thầy Nhậm không bị thương, cậu mới yên tâm thở phào.
Thầy Nhậm cũng dần trấn tĩnh lại, liền triệu tập những học sinh đắc lực bên cạnh để phổ biến kế hoạch tiếp theo.
Cả phòng của Thẩm Kiều lập tức lấy sổ ra ghi chép, chuẩn bị làm thư ký.
Còn Nhậm Tiểu Phi – với thành tích "sa mạc hóa" về văn hóa – chỉ ngoan ngoãn đứng phía sau, làm tốt vai trò “cá mặn nằm yên”.
Cậu vừa quay đầu lại thì trông thấy Đường Tân Dương vẫn đang ngơ ngác đứng đó.
Nhậm Tiểu Phi mỉm cười.
Dù vừa rồi bị đè không nhẹ, tai cậu vẫn rất thính, tất nhiên đã nghe được lời Đinh Mạn Quả giới thiệu.
Thế là cậu tươi cười đi tới, định chào hỏi một tiếng.
Kết quả lại phát hiện Đường Tân Dương đang trố mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kiều, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc.
Nhậm Tiểu Phi bèn giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu: “Nhìn gì thế?”
Cậu muốn ngắm cũng nên ngắm "quả tử tỷ" của mình chứ!
Nhưng Đường Tân Dương lúc này chỉ thốt lên với vẻ bàng hoàng: “Bạn học Thẩm Kiều… thật sự lợi hại quá!”
Nhậm Tiểu Phi bật cười: “Cậu nói Kiều tỷ á? Đúng vậy, chị ấy rất mạnh.”
Đường Tân Dương ngạc nhiên: “Chị cậu thật à?”
Nhậm Tiểu Phi đáp: “Trong lớp này ai cũng là chị của tôi hết. Nhưng nếu nói về tuổi tác, tôi nhỏ nhất lớp, còn chị ấy nhỏ thứ nhì. Dù vậy, cả lớp đều gọi là Kiều tỷ, biết vì sao không?”
Đường Tân Dương thành thật lắc đầu.
Nhậm Tiểu Phi lập tức kể với vẻ mặt đầy tự hào: “Bởi vì chị ấy từng một mình đối đầu với ba tên ‘nhân sĩ xã hội’, dũng cảm cứu bạn học mình thoát khỏi tay họ!”
Đường Tân Dương: …
Vậy rốt cuộc đây là vũ công… hay võ sĩ?
Nhậm Tiểu Phi tiếp lời, vẻ cảm động hiện rõ: “Sự tích của Kiều tỷ thật khiến người ta xúc động, đúng không?”
Đường Tân Dương: “Kiểu anh hùng cứu mỹ nhân?”
Nhậm Tiểu Phi đỏ mặt, lí nhí: “Đừng nói như vậy…”
Đường Tân Dương: “Sao thế?”
Nhậm Tiểu Phi đỏ hơn nữa: “Bởi vì… người được cứu lúc đó… là tớ.”
Đường Tân Dương: …
À.
Nhậm Tiểu Phi cười híp mắt nhìn cậu: “Huynh đệ, đừng bao giờ xem thường các nữ sinh học múa. Mỗi người trong số họ đều trải qua khổ luyện hơn chúng ta nhiều. Mỗi cô gái có thể chịu đựng ‘khai hông’ đều không thể khinh thường.”
Đường Tân Dương dè dặt hỏi: “Quả tử tỷ cũng thế à…”
Nhậm Tiểu Phi: “Không đến mức ấy.”
Đường Tân Dương nhẹ cả người.
Nhậm Tiểu Phi lại bổ sung: “Quả tử tỷ nhiều lắm là một mình đánh hai người thôi.”
Đường Tân Dương: …
Đúng lúc này, buổi "giảng đường mini" về “Trách nhiệm và cống hiến của sinh viên ngành múa trong công tác trường lớp” do thầy Nhậm chủ trì cũng vừa kết thúc.
Người đầu tiên giơ tay đặt câu hỏi là Thẩm Kiều:
“Như vậy, có nghĩa là sau này các nhiệm vụ sẽ không còn phân chia cứng nhắc theo chuyên ngành nữa, đúng không ạ?”
Nhậm lão sư khẽ gật đầu:
“Đúng vậy. Ngoại trừ một số nhiệm vụ mang tính đặc thù, tất cả các nhiệm vụ còn lại đều được mở rộng cho toàn bộ giáo viên và học sinh. Các em có thể dựa vào giao diện cá nhân, xem xét thuộc tính của bản thân để lựa chọn những nhiệm vụ phù hợp nhất.”
Chu Kiều lập tức sáng mắt lên:
“Vậy em có thể bám theo các tiền bối chuyên ngành để... 'ngồi mát ăn bát vàng' không ạ?”
Chung Như nhẹ giọng đâm thủng giấc mộng ấy:
“Sợ là không được đâu.”
Thẩm Kiều cúi nhìn lại ghi chú của mình:
“Cuối cùng, điểm tích lũy sẽ được tính dựa trên mức độ đóng góp thực tế. Nhiệm vụ khó chưa chắc đã mang lại lợi ích lớn nhất, nên tốt nhất vẫn nên lượng sức mà làm.”
Dù mất đi cơ hội được làm “cá mặn”, Chu Kiều cũng không nản chí. Cô ấy nhanh chóng thu dọn lại tinh thần, hào hứng chờ đợi công bố nhiệm vụ tân sinh tiếp theo.
Lúc này, Đinh Mạn Quả vừa cất vở vào túi đã vui vẻ chạy chậm về phía Đường Tân Dương, rồi lao vào lòng cậu như một làn gió. Có lẽ vì quá phấn khích, tà váy cô ấy còn vẽ lên một đường cong rất đẹp trong không khí.
Ôm chặt Đường Tân Dương, ánh mắt Đinh Mạn Quả ánh lên chút lệ quang:
“Tớ lo cho cậu quá.”
Đường Tân Dương lập tức đỏ bừng cả tai. Cậu cẩn thận ôm lại cô, nhẹ giọng đáp:
“Tớ… tớ cũng vậy…”
Đinh Mạn Quả ngước lên nhìn:
“Cậu tới tìm tớ à?”
“Ừ, còn muốn bàn với cậu một chuyện.”
“Cậu nói đi.”
Đường Tân Dương hơi ngập ngừng:
“Tớ đang nghĩ đến chuyện… đổi kiểu tóc một chút.”
“Ơ? Cậu tính đi cấy tóc à?”
“…Không phải, quả tử… Dạo này chắc sẽ bận rộn hơn, tớ còn định tham gia hỗ trợ bên các khoa khác nữa. Nên muốn chọn một kiểu tóc dễ chăm sóc hơn.”
Nói rồi, cậu ghé sát tai Đinh Mạn Quả, thì thầm một câu gì đó, rồi lo lắng nhìn cô ấy.
Đinh Mạn Quả chớp mắt vài lần, rồi cười rạng rỡ:
“Đương nhiên là được chứ!” – Nói xong cô ấy còn vui vẻ hôn nhẹ lên cằm Đường Tân Dương “Bạn trai của tớ siêng năng và nỗ lực như thế, giỏi quá rồi.”
Đường Tân Dương vốn là nửa “trạch nam”, về mặt tình cảm thì gần như mù tịt. Cho đến giờ hai người mới chỉ nắm tay, vậy mà giờ lại đột ngột nhận được nụ hôn bất ngờ như thế, khiến cậu lập tức đỏ mặt như gấc.
Nếu là viết code, tay cậu nhanh như gió, nhưng đến khi nói lời ngọt ngào, cậu lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, sau một hồi ấp úng, Đường Tân Dương chỉ thốt ra được một câu:
“Nếu sau này… nếu tớ làm cậu buồn, cậu nhất định phải nói cho tớ biết nhé.”
“Gì cơ?”
“Tớ… tớ không sợ đau.”
Đinh Mạn Quả: …Hả?
Thẩm Kiều hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi:
“Tiểu Phi, em có phải hù dọa người ta không đấy?”
Nhậm Tiểu Phi làm mặt vô tội:
“Em không làm gì đâu.”
“Thế hai đứa nói chuyện gì vậy?”
“Em chỉ nói là cả lớp có rất nhiều tỷ tỷ, em thì thuộc dạng em út. Mà là người nhà bên đằng gái thì tất nhiên em phải cho tỷ phu tương lai vài lời nhắc nhở thiện chí thôi ạ.”
Thẩm Kiều: …
---
Đúng lúc đó, hệ thống bắt đầu phân phát nhiệm vụ cho tân sinh viên.
Thẩm Kiều miễn cưỡng khởi động thiết bị, liền nhìn thấy dòng chữ hiện lên: [Chăm sóc thỏ – 0/20 con]
Các bạn cùng phòng cô cũng nhận được những nhiệm vụ tương tự, chủ yếu đều là các công việc cơ bản như:
[Cắt cỏ], [Dọn đá], [Tưới nước], v.v…
Ngoài ra, còn có một nhiệm vụ đặc biệt được ghim lên đầu danh sách:
[Khôi phục hệ thống cung cấp điện – 0/5 trạm]
Không chỉ vì hệ thống điện là cốt lõi giúp các thiết bị vận hành, mà còn bởi hệ thống hỗ trợ trung gian (giống như một trợ lý AI) cũng hoạt động bằng năng lượng điện.
Mà hệ thống ấy – tuy luôn sẵn sàng phục vụ 24/7 – lại cần "sạc pin" mới hoạt động được.
Vì vậy, trong vài ngày đầu tiên, việc kiểm tra mối quan hệ thân thiết giữa hai người không còn là chuyện kết bái, mà là:
“Cậu có cho tớ mượn sạc không?”
Ở Đại học Lang Vân, thậm chí đã lưu truyền câu nói nổi tiếng:
“Tình yêu đích thực là: người sẵn lòng cho mình mượn cục sạc!”
Sau này, nhà trường quyết định tái sử dụng các thiết bị năng lượng mặt trời từng được dùng trong thí nghiệm để thiết lập các trạm sạc công cộng, giúp giảm nhẹ tình trạng thiếu điện.
Dù chưa đủ đáp ứng toàn bộ nhu cầu, nhưng cũng đủ để học sinh có nơi sạc điện thoại – không còn phải “đánh cược” bằng việc cho mượn sạc nữa.
Và từ đây, các học sinh Đại học Lang Vân cũng có thể bắt đầu từng bước thực hiện nhiệm vụ.
Tất cả đều vô cùng háo hức.
Lý do rất đơn giản –
Không chỉ giúp tái thiết lại ngôi trường, đảm bảo cuộc sống ở một nơi cổ xưa xa lạ, mà còn vì khi hoàn thành nhiệm vụ, *các em sẽ được thưởng… điểm tích lũy!*
Mà điểm tích lũy là gì?
Là thứ quyết định *bát canh hôm nay có trứng hay không*, *bánh bao có nhân hay không*!
Mới đầu, ai cũng tự tin:
“Phát điện thôi mà? Có lý thuyết rồi, thực hành là chuyện nhỏ!”
“Nấu ăn thôi à? Gom vài nhánh củi là được!”
“ Trồng rau thôi sao? Đất trống nhiều thế, mình làm được!”
Nhưng khi chính thức bắt tay vào nhiệm vụ, mọi người mới phát hiện: mọi chuyện không hề đơn giản như tưởng tượng.
Từ lý thuyết đến thực hành, rồi đến thực tiễn – mỗi bước đều có thể phát sinh vấn đề.
Chỉ riêng việc trồng rau, nhiều người còn không phân biệt được cuốc và xẻng, chưa từng cầm nông cụ, cuốc đất trật tay làm đau cả eo…
Trong chốc lát, *Học viện Y dược* trở thành nơi bận rộn nhất trường.
Còn Thẩm Kiều thì nghiêm túc bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình:
Nuôi thỏ.
Chăm thỏ – nghe thì đơn giản, nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy có không ít chuyện cần quan tâm.
Chuẩn bị chuồng trại, đúng giờ phải tắm rửa cho sạch sẽ, lại còn phải đi cắt cỏ tươi về cho chúng ăn.
Tuy nhiên, rất nhanh, Thẩm Kiều liền nhận ra nhiệm vụ chăm thỏ này thực ra có liên quan đến các phần việc của những người bạn cùng phòng.
Chu Kiều đi cắt cỏ – là để chuẩn bị làm cỏ khô.
Chung Như thì đi dọn đá, Đinh Mạn Quả lo tìm gỗ – tất cả là để dựng nên chuồng thỏ.
Vì vậy, cả nhóm bắt đầu phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Khi Thẩm Kiều hoàn thành nhiệm vụ chăm thỏ, thì ba người còn lại cũng vừa hoàn thành phần việc của mình.
Chu Kiều liền ngồi bệt xuống một chiếc ghế gỗ, chăm chú nhìn mấy con thỏ trắng đang gặm cải thì thầm reo lên:
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
Thẩm Kiều nghiêm túc đưa tay che miệng cô ấy lại:
“Đừng hét, sẽ làm chúng hoảng sợ đấy.”
Chu Kiều ú ớ “ô ô” hai tiếng, trong ánh mắt mang đầy thắc mắc.
Đinh Mạn Quả cũng tò mò:
“Bị hoảng sợ thì thỏ sẽ… bị bệnh à?”
Thẩm Kiều gật đầu:
“Cũng chưa chắc.”
“ Vậy thì…?”
“Nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc giao phối. Chúng ta không thể để tình cảm thỏ đang thăng hoa bị cắt ngang như vậy được.”
Chu Kiều: “…”
Đinh Mạn Quả: “…”
Không còn gì để nói.
Chung Như lúc này đã tháo găng tay, vừa nhìn đám thỏ con vừa lẩm bẩm:
“Tớ vẫn luôn thắc mắc, mấy con thỏ này từ đâu ra nhỉ? Bắt trong rừng à?”
Thẩm Kiều đáp:
“Là mượn từ học viện Y đấy.”
Đinh Mạn Quả ngạc nhiên:
“Ủa, động vật cũng xuyên không cùng tụi mình à?”
“ Đúng vậy. Bên học viện Y còn nuôi không ít cá và ếch xanh nữa. Đa phần đều do sinh viên ngành thủy sản chăm sóc.”
Chu Kiều – người rất mê bánh mì – liền thèm thuồng nói:
“Mê quá!”
Chung Như thì cảm khái:
"Đúng là nơi đào tạo thiên thần áo trắng "– không chỉ chữa bệnh cho người mà còn lo cả bao tử của tụi mình nữa.
Thẩm Kiều nhìn đồng hồ rồi nói:
“Chắc cũng gần đến giờ cơm trưa rồi, đi thôi.”
Thế là cả nhóm cởi găng tay, sắp xếp đồ đạc rồi rời khỏi đó.
Vừa bước vào nhà ăn, mọi người lập tức nhận được thông báo về phần thưởng mới.
Thẩm Kiều mở điện thoại ra xem.
Tích điểm: "500" – đủ để bảo đảm trong thời gian tới các bữa ăn sẽ có thịt.
Kèm theo đó là phần thưởng một con dao găm – tuy trông đơn giản, mộc mạc, nhưng khi rút ra lại có ánh sáng lạnh lẽo rợn người.
Thẩm Kiều liền đeo dao sau thắt lưng, chỉnh lại góc rút nhanh thuận tiện, rồi mở ứng dụng diễn đàn nội bộ của hệ thống lên xem.
Diễn đàn này thật ra thiết kế khá đơn giản, thậm chí có phần thô sơ – nhưng lại cực kỳ sôi động.
Lý do là vì ở thế giới xa lạ này, được dùng điện thoại đã là tốt lắm rồi, còn Internet thì khỏi mơ.
Chính vì vậy, diễn đàn này gần như là nơi duy nhất để mọi người giao lưu, kết nối như một mạng xã hội.
Vừa vào, Thẩm Kiều đã thấy loạt bài đăng nổi bật:
[Khẩn cấp]" Tuyển người vào đội khoan giếng! Nhanh chóng hiện thực hóa ước mơ dùng nước tự do!"
[Tin vui] “Học viện Nông hôm nay phát hạt giống bí đỏ! Bạn không trồng, tôi không trồng, bí đỏ biết khi nào mới nở hoa?”
[Công trình gỗ]" Tuyển người dọn gạch, gia cố tường rào. Việc nhẹ, thưởng cao, ưu đãi tích điểm – đăng ký ngay!"
[Cần giúp] “Tìm người biết chế tạo băng khô, gấp lắm, đang chờ online!”
Chu Kiều lúc này đã bê khay thức ăn ngồi xuống cạnh Thẩm Kiều. Vì vừa hoàn thành nhiệm vụ và nhận được tích điểm, cô ấy cảm thấy có thể tạm gác việc ăn kiêng lại, nên đã tự thưởng cho mình một phần cua.
Thấy Thẩm Kiều đang xem danh sách nhiệm vụ, cô ấy liền rướn người lại gần:
“Kiều tỷ, định nhận nhiệm vụ mới à?”
Thẩm Kiều gật đầu:"Đang xem thử có nhiệm vụ nào phù hợp."
'Dẫn em đi chung nha, dẫn em đi chung với!"
Thẩm Kiều cười, khẽ nhéo má Chu Kiều, định nhận lời.
Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên một tiếng “Đinh” quen thuộc.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Chung Như tò mò hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Chu Kiều vừa nhai bánh mì vừa đoán:
“Chắc là thỏ lại đánh nhau chứ gì, lúc nãy vì chuyện đó mà báo chuông mấy lần liền.”
Đinh Mạn Quả từng nuôi thỏ, rất có kinh nghiệm:
“ Chúng có ý thức lãnh thổ rõ lắm, lớn thêm chút là phải tách chuồng ngay.”
Chung Như chủ yếu làm nhiệm vụ “cắt cỏ”, ít khi ở gần đám thỏ, liền tò mò hỏi:
“Thỏ đánh nhau trông như thế nào nhỉ?”
Nghĩ đến lũ thỏ lông xù đáng yêu, cô tưởng tượng chắc chỉ là ôm nhau lăn qua lăn lại thôi.
Chu Kiều chớp mắt nhớ lại rồi nói:
“Đại khái là: răng trắng vào, răng đỏ ra, một cước tát thẳng vào mặt.”
Chung Như: …
Không giống tưởng tượng chút nào!
Thẩm Kiều lúc này đặt điện thoại xuống, nói:" Không phải thông báo nhắc nhở, mà là nhiệm vụ mới."
Nghe vậy, cả nhóm lập tức sáng mắt.
Sau vài ngày “cầu sinh nơi đất khách”, họ đã bắt đầu hiểu sơ bộ quy luật vận hành của hệ thống.
Nó sẽ định kỳ cập nhật các nhiệm vụ theo tình hình thực tế, cho phép học sinh tự do lập nhóm thực hiện. Ngoài ra còn có các nhiệm vụ đơn giản, phù hợp với cá nhân, dễ hoàn thành một mình.
Tuy nhiên, cũng có một loại nhiệm vụ đặc biệt.
Hệ thống sẽ tự động chọn người phù hợp dựa trên dữ liệu hành vi, không cần người đó tự ứng tuyển. Thường thì phần thưởng tích điểm sẽ cao hơn nhiều.
Chu Kiều liền hào hứng hỏi:
“Nhiệm vụ gì vậy?”
Thẩm Kiều đáp thẳng:
“Đi thăm dò nguồn nước bên ngoài, xem có thể dẫn về khuôn viên được không.”
Đinh Mạn Quả:"Nhiệm vụ trinh sát à?"
Chu Kiều có chút lo lắng:
“ Có nguy hiểm gì không? Lỡ đâu có khí độc hay thứ gì giống trong phim thì sao?”
Chung Như bật cười:
“Đừng lo. Mấy hôm nay đã có người ra vào cổng trường vì nhiệm vụ rồi.”
Đinh Mạn Quả cũng đồng tình:
“Đúng thế, chúng ta không thể mãi ở trong trường được, sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
Thẩm Kiều lật sổ tay, nói:
“ Mình đã hỏi qua bên học viện Nông. Họ từng ra ngoài hái trái cây, chỉ cần có lý do hợp lý, hệ thống sẽ cấp thẻ xuất nhập điện tử và tự động cảnh báo nếu gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm như thế nào?”
“Lần trước, có mấy bạn đào rau dại gặp phải một loại nấm độc nhỏ, nhưng không để ý điện thoại báo động nên đem nấu ăn luôn.”
“Có ai bị sao không?”
“Không sao, chỉ là vài người xuất hiện ảo giác, tưởng mình bị rơi xuống nước rồi… nằm trên cỏ bơi bơi một lúc.”
Chu Kiều: “…”
Đinh Mạn Quả thở phào:
“Vậy thì hệ thống này cũng hữu dụng thật. À, tớ có cái đèn pin quay tay tạo điện, lần tới sẽ mang cho cậu.”
Chu Kiều:
“Tớ có nước hoa, Kiều tỷ nhớ mang theo nha.”
Chung Như lặng lẽ đặt cục sạc của mình lên bàn trước mặt Thẩm Kiều, thể hiện tình cảm bền chặt của hội bạn cùng phòng.
Thẩm Kiều không từ chối. Ăn cơm xong, cô liền đi thu xếp ba lô, sắp sẵn các vật dụng có thể cần dùng đến.
Sáng hôm sau, cô đến cổng trường đúng giờ hẹn.
Rất nhanh, những người cũng được hệ thống chọn đã có mặt.
Vì đại học Lang Vân là trường tổng hợp quy mô lớn, nên lần này đội được lập tạm thời với các thành viên hầu như chưa quen biết nhau.
Tuy vậy, Thẩm Kiều là gương mặt khá nổi trong trường, ai thấy cũng chào hỏi niềm nở.
Người cô quen duy nhất ở đây là Đường Tân Dương.
Anh chàng hôm nay đội mũ lưỡi trai, vừa thấy Thẩm Kiều liền mỉm cười ngượng ngùng:
“Kiều tỷ, chào chị.
---
Thẩm Kiều có phần bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:
“ Cậu cũng chẳng lớn tuổi hơn tôi bao nhiêu.”
Đường Tân Dương đáp:
“Là con bé kia gọi cậu là tỷ tỷ trước, tôi chỉ gọi theo mà thôi.”
Thẩm Kiều im lặng nhìn hắn.
Con bé kia tuy thường hay khóc lóc không lý do, nhưng phải công nhận gia đình dạy dỗ rất nghiêm cẩn, đâu ra đó.
Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Thẩm Kiều đếm lại.
Tổng cộng sáu người: bốn nam, hai nữ.
Ngoài Thẩm Kiều ra, còn có một cô bé gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt to và sáng. Dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai Thẩm Kiều. Trên vai đeo hai chiếc ba lô, nét mặt bình thản, có phần ngoan ngoãn.
Nhìn thế nào cũng không giống sinh viên. Chẳng lẽ là con của giảng viên nào đó?
Cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Kiều, cô bé ấy khẽ quay đầu, mỉm cười với cô bằng nụ cười hiền lành, mềm mại.
Ngay khi ấy, Đường Tân Dương cũng đã kiểm tra đủ số người, liền cất giọng:
“Chúng ta xuất phát thôi.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, lần lượt mang theo hành trang cá nhân, cùng tiến ra khỏi khuôn viên trường.
Ngay khoảnh khắc bước qua cổng chính, Thẩm Kiều đột nhiên cảm nhận được một luồng lực vô hình tựa như kéo giữ cô lại.
Cô lập tức khựng bước, ngoái đầu nhìn rồi đưa tay chạm thử vào không khí.
Cảm giác ấy lại xuất hiện.
Thẩm Kiều bèn đặt điện thoại sang một bên, chuyên tâm thử lại lần nữa.
Quả nhiên, tuy mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận rõ ràng như đang chạm vào một bức tường vô hình, ngăn trở hoàn toàn mọi hành động.
Thấy vậy, Đường Tân Dương cũng tò mò đưa tay thử theo, sau đó kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ đây là... tường khí?”
Thẩm Kiều đáp khẽ:
“Có lẽ đây chính là lớp bảo hộ tạm thời mà hệ thống thiết lập cho tân sinh viên.”
Tấm lá chắn vô hình này được dựng nên từ những ngày đầu Đại học Lang Vân được xây dựng, nhằm bảo đảm sự an toàn cho tân sinh viên, tránh bị tấn công hay quấy rối ngoài ý muốn.
Đây cũng được xem như một quyền lợi đặc biệt dành cho những người vừa mới xuyên tới thế giới này.
Còn sau khi hết thời kỳ bảo hộ thì thế nào, tạm thời vẫn chưa rõ.
Dù thế nào, trong khoảng thời gian này phải biết tận dụng thật tốt để phát triển bản thân, đó mới là điều quan trọng.
Thời gian không còn sớm, mọi người không nấn ná thêm, nhanh chóng tiến vào khu rừng rậm phía trước.
---
Lúc này, ở cổng trường, Đinh Mạn Quả đứng lặng nhìn theo bóng dáng đoàn người khuất dần trong rừng, ánh mắt mang theo vẻ chăm chú khác thường.
Bên cạnh, Nhậm Tiểu Phi – người cũng ra tiễn – tò mò hỏi:
“ chị Quả Tử …”
Đinh Mạn Quả không quay đầu lại, giọng nói hờ hững:
“Sao vậy?”
Nhậm Tiểu Phi chần chừ rồi hỏi:
“Sao anh rể lại phải đội mũ?”
Đinh Mạn Quả đáp đơn giản:
“Để lần này làm nhiệm vụ được an toàn hơn, tránh bị nhận diện quá sớm.”
Nhậm Tiểu Phi hơi ngẩn người.
Bị nhận diện? Là vì lý do gì?
Còn chưa kịp hỏi gì thêm, cậu đã thấy Đường Tân Dương ngoái đầu lại.
Chạm phải ánh mắt của Đinh Mạn Quả, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó tháo mũ ra, vẫy vẫy tay chào.
Khoảnh khắc ấy, Nhậm Tiểu Phi chỉ cảm thấy trước mắt như rực sáng cả lên.
Đây chẳng lẽ là… ánh sáng phản chiếu?!
Anh rể ơi, tóc của anh… đâu rồi? Sao lại không thấy nữa?!
Hiển nhiên, Đinh Mạn Quả đã biết chuyện từ trước. Trước khi Đường Tân Dương quyết định cạo trọc đầu để tiện hành động, anh đã nói trước với cô.
Vì vậy, giờ đây cô chẳng hề lấy làm ngạc nhiên, trái lại còn cười toe toét, đưa tay lên vẫy, giọng đầy hứng khởi:
“Tất nhiên là phải đội mũ rồi! Không thì cái đầu nhỏ của anh sẽ thành tâm điểm sáng chói giữa đám đông mất!”
Nhậm Tiểu Phi: …
Cậu nhìn đội hình dần xa khuất trong rừng, lại nhìn nụ cười rạng rỡ của Đinh Mạn Quả.
Cuối cùng, chỉ có thể cảm thán trong lòng ——
A, tình yêu đúng là thứ khiến người ta thay đổi tất cả.