Những ngày gần đây, có thể nói Phương Cường đúng là “khóc không ra nước mắt”.

Lúc mới rời đi, hắn mang theo bao hoài bão và kỳ vọng.

Ai mà chưa từng ôm mộng làm "con cưng của trời" chứ?

Xuyên không – đó là cơ hội ngàn năm có một!

Dù là phim truyền hình hay tiểu thuyết, một khi nam chính xuyên không, thì hoặc là tung hoành tứ phương, hoặc là trở nên giàu có bậc nhất thiên hạ. Tệ lắm thì cũng được mỹ nhân yêu chiều, thê thiếp vây quanh.

Cho dù hoàn toàn không hiểu biết gì về thế giới mới này, thì cũng có thể đánh liều một phen — xe đạp biết đâu hóa thành mô-tô!

Thế nên, ba người bọn họ đã sớm bàn bạc kỹ lưỡng, quyết định cùng nhau ra ngoài mạo hiểm một chuyến.

Việc đầu tiên nghĩ tới, tất nhiên là sản xuất xà phòng và thủy tinh.

Nhân thời gian còn học trong trường, cả ba thường lui tới thư viện tra cứu tài liệu, chuẩn bị đâu ra đó. Đợi khi mọi thứ tạm ổn, liền âm thầm rời đi.

Khi ấy, họ mang theo đầy hy vọng, trong lòng phơi phới, tin tưởng vào một tương lai xán lạn.

Nào ngờ con đường "Long Ngạo Thiên" ấy lại gian truân đến thế.

Muốn rời khỏi vùng này, trước phải băng rừng vượt núi. Đêm đến, tiếng sói tru vẳng lại, họ không dám chợp mắt, chỉ sợ bị kéo đi mất.

Vất vả lắm mới thoát khỏi rừng sâu, gặp được một thôn trấn. Nhưng nơi ấy lại khác xa hoàn toàn với những gì họ tưởng tượng.

Phương Cường lau dòng nước mắt mặn chát:

“Chỗ đó hình như là một tiểu quốc ở biên giới, trước cổng thành có binh lính canh gác nghiêm ngặt. Chúng tôi không thể vào trong, đành định tá túc tạm tại thôn làng gần đó, tiện thể tìm bộ quần áo thay đổi, kết quả là...”

Cậu ta bỏ lửng câu nói, nhưng Nhậm Tiểu Phi đã đoán ra kết cục:

“Bị cướp sạch?”

Phương Cường: “Hu hu hu…”

Nhậm Tiểu Phi ôn tồn an ủi:

“Không sao đâu. Là học sinh, khi bước ra xã hội thì khó tránh khỏi bị đời vùi dập. Huống chi đây còn là xã hội cổ đại, trải nghiệm như vậy thật ra hiếm có đấy.”

Phương Cường: “... Hu hu hu hu hu!”

Nam sinh vừa đập đầu vào tường khí lúc nãy liếc Phương Cường một cái đầy chán ghét, rồi quay sang hỏi Nhậm Tiểu Phi:

“Trước tiên, có thể cho chúng tôi vào không?”

Nhậm Tiểu Phi nhún vai:

“Tôi đâu có quyền quyết định, mấy người có thể thử hỏi hệ thống xem sao.”

Phương Cường thì nhỏ giọng nói:

“Lúc chúng tôi đi, nào nghĩ đến chuyện quay lại. Bên ngoài cũng chẳng có nơi nào sạc pin, nên không mang theo điện thoại.”

Nhậm Tiểu Phi đáp:

“Vậy thì đành chịu thôi. Nhưng mà... tôi có thể giúp các cậu một chuyện.”

Phương Cường trong lòng phấn chấn. Trong mắt cậu ta, Nhậm Tiểu Phi mềm mỏng còn hơn cả con gái, chắc chắn vừa nghe xong câu chuyện thảm thương thì đã động lòng.

Thế là cậu ta nhìn Nhậm Tiểu Phi đầy mong đợi:

“Cậu giúp tôi chuyện gì?”

Nhậm Tiểu Phi cười tủm tỉm sau lớp tường khí:

“Tôi có thể đưa cho các cậu vài bộ quần áo.”

Phương Cường mừng rỡ:

“Thật sao?”

Nhậm Tiểu Phi:

“Đổi lấy đôi giày AJ cậu mới mua.”

Phương Cường nghẹn lời:

“… Hả?”

Nhậm Tiểu Phi:

“Bây giờ cái gì cũng phải dùng điểm tích lũy. Mỗi điểm đều là mồ hôi nước mắt tôi đánh đổi bằng luyện tập và rèn luyện, sao có thể đưa không cho cậu được.”

Phương Cường:

“Nhưng… tôi mang đôi đó khi đi mà, bị người ta cướp mất rồi…”

Nhậm Tiểu Phi thở dài:

“Vậy thì không còn cách nào.” Nói xong, liền đứng dậy.

Phương Cường vội vàng giữ lại:

“Tiểu Phi, đừng đi! Tình bạn đồng môn là thiêng liêng mà!”

Nhậm Tiểu Phi ngoái đầu, nét mặt trắng trẻo thanh tú hiện rõ vẻ ngạc nhiên:

“Tôi tưởng lúc các người âm thầm bỏ đi đã chẳng còn coi trọng điều đó rồi.” Nói rồi cậu bật cười, “Huống chi, tình bạn... vốn là thứ dễ tan biến nhất.”

Phương Cường cứng họng, không nói được gì thêm.

Đúng lúc đó, các thầy cô cùng bảo vệ của trường đã đến nơi.

Nhậm Tiểu Phi cũng không ở lại thêm, dứt khoát xoay người rời đi, chạy thẳng tới nhà ăn.

Vừa vào tới nơi, cậu đã lớn tiếng gọi:

“Còn phần cơm của tớ không đấy?”

Thẩm Kiều vẫy tay:

“Thịt thỏ hôm nay hết sạch rồi.”

Nhậm Tiểu Phi:  Nụ Cười dần biến mất.jpg

Thẩm Kiều tiếp lời:

“Nhưng vẫn còn nửa phần, bọn tôi để dành riêng cho cậu đấy.”

Nhậm Tiểu Phi:  Nụ Cười đột ngột quay lại.jpg

Vui sướng bước tới, cậu gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai mãi vẫn chưa muốn nuốt.

Bao ngày ăn toàn đồ chay, nay được ăn miếng thịt, cảm giác thật sự đáng quý.

Chu Kiều tò mò hỏi:

“Chuyện ở cổng thế nào rồi?”

Nhậm Tiểu Phi đáp:

“Thầy và bảo vệ đều ra mặt, nhưng tôi đoán sẽ không dễ gì để bọn họ vào. Dù có vào được, cũng chẳng còn ký túc nào cho họ ở.”

Chung Như ngạc nhiên:

“Tại sao?”

Nhậm Tiểu Phi:

“Sau khi họ đi, tớ đã dọn sang ký túc khác. Không lâu sau, chỗ cũ được sửa sang lại để dùng vào việc khác.”

Thẩm Kiều hỏi:

“Sửa lại để làm gì vậy?”

Nhậm Tiểu Phi:

“Không thành nhà vệ sinh công cộng thì cũng là phòng tắm công cộng.”

“Nhất thất túc thành thiên cổ hận”, quay đầu đã vội chạy sửa nhà xí.

Lúc này, Chu Kiều tựa đầu vào vai Thẩm Kiều, khẽ thì thầm:

“Thật ra trước đó tớ cũng từng nghĩ, hay là ra ngoài đi dạo một vòng, biết đâu gặp được một vị Vương gia bá đạo, hay một công tử phong lưu nào đó, rồi bất ngờ mở ra một con đường tình duyên như Mary Sue vậy.”

Thẩm Kiều vỗ nhẹ vai cô, cười hỏi:

“Còn bây giờ thì sao?”

Chu Kiều nhăn mày, than thở:

“Ngày ngày ăn hoa uống sương, quả thật chẳng hợp với tớ!”

Nói rồi cô nhón tay, nhặt một miếng thịt thỏ nhét vào miệng.

Ừm... thơm thật!

---

Cùng lúc ấy, tại vùng núi ngoài quận Giang Nghi, quận thủ Đoạn Văn Tĩnh đang chăm chú nhìn những món đồ trước mặt với vẻ thận trọng và nghiêm túc.

Thuở nhỏ từng đèn sách thâu đêm, nay đôi mắt ông đã kém phần tinh tường. Phải cúi sát mới nhìn rõ, ông mới lên tiếng:

“Mấy món đồ này, các ngươi lấy từ đâu ra?”

Bên cạnh, viên Đô úy cao lớn tên Lệ Vi, giọng nói oang oang:

“Bẩm đại nhân, sáng nay thuộc hạ bắt được một nhóm cướp chuyên bắt cóc, cướp bóc để đòi tiền chuộc. Lục soát trong người bọn chúng thì phát hiện ra mấy vật này. Theo lời một tên trong bọn, đây là những thứ chúng lấy được sau khi bắt cóc ba người lạ mấy hôm trước.”

Đoạn Văn Tĩnh chau mày:

“Người qua đường từ đâu tới? Chẳng lẽ là người ngoại quốc?”

Lệ Vi lắc đầu:

“Chúng cũng không nói rõ. Chỉ bảo rằng ba người nọ sống trên núi Phượng Vĩ. Ngoài ra đều ấp úng không rõ.”

Nghe xong, mày Đoạn Văn Tĩnh càng nhíu chặt hơn.

Quận Giang Nghi vốn là một quận biên giới của Tề quốc, nhiệm vụ chính là phòng thủ biên thùy. Tuy nhiên, trên thực tế, nơi đây từ lâu đã yên ổn, không hề có dấu hiệu chiến sự, một phần là vì quan hệ hữu hảo giữa Tề quốc với hai nước láng giềng là Chu quốc và Vệ quốc, phần khác là vì giữa ba nước còn có dãy núi Phượng Vĩ ngăn cách.

Ngọn núi này, tên gọi "đuôi phượng", bởi đường núi uốn lượn giống như chiếc đuôi của phượng hoàng, tựa như một bức tường thiên nhiên chắn ngang ba nước. Dân cư trong núi vốn đã ít, lại càng chưa từng nghe nói có người nào sống sâu trong đó.

Vậy mà giờ lại xuất hiện ba kẻ tự xưng là “người qua đường” đến từ trong núi — chuyện quả thật kỳ lạ!

Đoạn Văn Tĩnh lại cúi sát vào những món đồ tịch thu được.

Đa phần là y phục: áo ngắn, quần dài, chất liệu không phải gấm vóc hay tơ lụa, nhưng kiểu dáng lạ lùng, những nút cài nhỏ tròn như thuỷ tinh, trong suốt, lại rất nhẹ tay.

Một bên còn có vài thứ giống như... giày.

Đám cướp vốn tham lam, chắc tưởng mấy nút áo là vật quý nên đã gỡ ra từng cái, giày thì bị xé nát, muốn xem có giấu vàng bạc bên trong không.

Đoạn Văn Tĩnh nhặt một món đồ lên ngắm nghía:

“Thứ này trông thật kỳ lạ… Ừm? Đây là cái gì?”

Ông cầm lấy một vật có hai mảnh thuỷ tinh hình trứng, nối với nhau bằng một đoạn kim loại, hai bên còn gắn hai nhánh kim loại dài mảnh uốn lượn, bên trên chạm khắc hoa văn mờ nhạt.

Tuy hình dáng có phần vặn vẹo, nhưng thuỷ tinh không vỡ, chỉ hơi bụi bẩn.

Ông ngạc nhiên:

“Vật này trông rất quý hiếm.”

Lệ Vi mắt mở to, tò mò hỏi:

“Không biết dùng để làm gì?”

Đoạn Văn Tĩnh vốn cũng không biết, nhưng với thân phận là quận thủ, sao có thể để lộ sự kém hiểu biết trước mặt thuộc hạ?

Ông trầm ngâm giây lát rồi nghiêm nghị đáp:

“Chắc là dùng để cài tóc. Mở ra, đặt lên búi tóc, làm vật trang trí.”

Lệ Vi ngơ ngác:

“Vậy… cái này gọi là gì ạ?”

Đoạn Văn Tĩnh càng nói càng thấy có lý, liền tự tin khoa tay múa chân:

“Nhìn hình dáng và cách dùng, chắc hẳn gọi là ‘Trâm lưu ly khắc hoa vàng ròng Bách Hoa’.”

Lệ Vi tuy là võ tướng, nhưng lại chưa từng tiếp xúc với đồ trang sức, nghe tên vừa dài vừa hoa mỹ, lập tức tin sái cổ:

“Thì ra là vậy! Đại nhân quả thật kiến thức uyên bác, đến cả thứ quý như ‘trâm Bách Hoa’ mà cũng nhận ra được!”

Đoạn Văn Tĩnh nghe khen, trong lòng vô cùng khoan khoái, vuốt râu cười ha hả.

Nhưng trong lúc vuốt râu, tay ông lỡ run một cái.

“Trâm Bách Hoa”rơi ngay xuống... trúng mặt ông!

Ông hoảng hốt nhắm chặt mắt lại.

Lệ Vi giật mình vội bước tới:

“Đại nhân! Ngài không sao chứ?”

Đoạn Văn Tĩnh xua tay:

“Không sao, chỉ là sơ suất một chút…”

Chưa nói hết câu, ông đột nhiên im bặt.

Lệ Vi nghi hoặc nhìn, chỉ thấy hai mắt đại nhân đột nhiên mở to, sáng rỡ.

Ánh mắt sắc bén đến mức khiến Lệ Vi giật mình lùi lại.

Đoạn Văn Tĩnh vẫn bất động như hóa đá.

“Đại nhân? Ngài sao vậy?” – Lệ Vi lo lắng hỏi.

Nhưng Đoạn Văn Tĩnh vẫn không trả lời, chỉ từ từ quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, ông nhìn rõ ràng gương mặt người đối diện đến vậy!

Trước kia chỉ nghe người ta đồn, Lệ Vi đen đến mức dọa trẻ con khóc, ông vẫn bán tín bán nghi. Nay tận mắt nhìn, không chỉ đen mà còn dữ tợn! Cái sẹo trên mặt trông thật khiếp đảm!

Nhưng ông không hề sợ, trái lại còn… vô cùng kích động!

Cả đời sống trong cảnh mờ mờ ảo ảo, nay bỗng thấy mọi thứ rõ mồn một — chẳng lẽ không hưng phấn sao?!

Ông bật dậy, quá đỗi vui mừng.

Nhưng vì hành động quá mạnh, “trâm Bách Hoa” lại rơi khỏi mặt.

Trong khoảnh khắc, cả thế giới trước mắt ông trở lại mù mịt như cũ.

Đoạn Văn Tĩnh sửng sốt.

Rồi ông lập tức cúi xuống, lượm lại món đồ, đưa sát lên mắt.

Ánh sáng lại rõ ràng.

Ông thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng xác định: chính món đồ này giúp ông nhìn rõ.!

Vị quận thủ từ tốn nho nhã ngày nào, lúc này hai tay run run ôm lấy món vật trong tay, mặt đỏ bừng vì xúc động.

Hồi lâu sau mới nghẹn giọng nói:

“Đây… là thần vật phương nào vậy trời!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play