Đêm khuya tĩnh lặng, khu ký túc xá Đại học Lang Vân chìm trong yên ắng.

Thẩm Kiều đang ngồi xếp bằng trên giường, chăm chú nhìn vào điện thoại, xem lại video luyện tập vũ đạo của mình – phần trình diễn cô chuẩn bị cho buổi tiệc chào đón tân sinh viên vào ngày mai.

Bỗng nhiên, từ giường tầng trên vang lên một tràng cười khẽ khàng nhưng đầy phấn khích. Tiếng cười ấy không chỉ khiến chiếc giường trên rung lên, mà còn làm giường dưới của Thẩm Kiều cũng khẽ dao động theo.

Thẩm Kiều không nhịn được, gõ nhẹ vào khung giường trên rồi hỏi:

“Kiều Kiều, có chuyện gì vậy?”

Chu Kiều ló đầu xuống, ánh mắt tròn xoe tràn đầy hưng phấn:

“Cậu có theo dõi bộ phim mới của Cố Hành không?”

Thẩm Kiều lắc đầu.

Chu Kiều lập tức nheo mắt cười, vẫy tay nói:

“Lại đây, chúng ta xem cùng nhau!” – vừa nói vừa định trèo xuống giường.

Đúng lúc ấy, một tia chớp trắng loé lên ngoài cửa sổ, kèm theo sau là những tiếng sấm rền vang.

Chu Kiều giật mình, còn chưa kịp tụt xuống giường đã vội vàng bò trở lại chỗ cũ, trùm kín chăn.

Ở giường đối diện, Đinh Mạn Quả đang trùm chăn kín mít, không rõ là đã ngủ hay đang thì thầm nói chuyện điện thoại. Còn Chung Như ở tầng dưới đeo kính vào, đi ra ban công ngó nhìn rồi lên tiếng:

“Không biết có phải trời sắp mưa không nữa…”

Thẩm Kiều đứng dậy:

“Để mình ra xem.” – nói xong liền xỏ dép và bước ra ban công.

Chu Kiều thò đầu ra từ trong chăn, dõi mắt nhìn theo bóng Thẩm Kiều rồi lẩm bẩm:

“Cao ráo, chân dài, mặt mũi xinh xắn… Dù không biết nhảy, chỉ cần đứng đó thôi là mình cũng thấy vui rồi.” Rồi cô ấy quay sang Chung Như hỏi:

“Cậu nghĩ nếu mình cố gắng giảm cân, có thể trở thành thần tượng không?”

Chung Như khẽ đẩy kính, đáp một cách uyển chuyển:

“Diện mạo có thể cải thiện, béo hay gầy là chuyện nỗ lực… nhưng chuyện chân dài thì…”

Chu Kiều nhíu mày:

“Thì sao?”

Chung Như điềm đạm trả lời:

“Trên đời không gì khó, miễn là biết từ bỏ hy vọng.”

Chu Kiều: “...Hừ!”

Trong lúc hai người còn nói chuyện, Thẩm Kiều đã mở cửa ban công bước ra ngoài.

Vì ban công ký túc xá không có mái che hoàn toàn, nếu mưa lớn thì quần áo và cả mấy chậu hoa đều sẽ bị ướt.

Ngay khi vừa bước chân ra, ánh sáng trắng loé lên ngay trước mắt cô. Theo phản xạ, Thẩm Kiều giơ điện thoại lên che trước mặt.

“ẦM!”

Một tiếng sét lớn vang lên bên tai, cô không còn tâm trí để quan sát bầu trời. Vội vã gom hết quần áo treo ngoài ban công, cô chuẩn bị ôm vào trong phòng.

Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên.

Thẩm Kiều liếc nhìn – là một tin nhắn từ số lạ:

[Xin chào,  tôi là hệ thống đến từ một thế giới khác. Do yếu tố ngoài kiểm soát, cậu cùng các đồng bạn đã hoàn tất việc xuyên qua. Các cậu sắp bước vào một hành trình mới. Tôi sẵn sàng cung cấp hỗ trợ, chỉ cần cậu cung cấp họ tên để hoàn tất quá trình liên kết.]

Thẩm Kiều: …

Thời đại này, đến cả lừa đảo cũng cập nhật xu hướng thật nhanh.

Không thấy hồi đáp, hệ thống kia lại gửi tiếp một tin:

[Hãy cung cấp họ tên của mình để hoàn tất trói định.]

Thẩm Kiều thản nhiên gõ lại:

“Ta là Tần Thủy Hoàng, chuyển tiền.”

[Xác nhận họ tên. Đang tiến hành trói định… Trói định hoàn tất.]

Cô chẳng mấy bận tâm, liền xoá toàn bộ cuộc hội thoại và chặn số, sau đó quay vào phòng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng cảm thấy trời đất tối sầm.

Toàn bộ đèn trong ký túc xá vụt tắt, kể cả đèn đường bên ngoài cũng không còn ánh sáng.

Chỉ có bầu trời kia – sáng rực ánh trăng, đầy sao dày đặc.

 

Thẩm Kiều đã lâu lắm rồi mới lại được ngắm một bầu trời sao đẹp như đêm nay.

Lần gần nhất cô nhớ là sau kỳ thi đại học, cô cùng bạn bè leo núi chỉ để chờ ngắm mưa sao băng. Nhưng cuối cùng sao băng không thấy đâu, chỉ thấy mình ngồi lặng ngoài lều suốt đêm và rước về một trận cảm lạnh.

Bất chợt, một tràng âm thanh hỗn loạn kéo Thẩm Kiều trở về thực tại.

Lần này không phải tiếng sấm, mà là âm thanh từ ký túc xá đối diện: người thì gào thét, người thì dùng thau nhựa gõ loạn lên.

Lờ mờ có thể nghe ra những câu như:

“Game của tôi mất rồi!”,

“Phim đang xem cũng mất luôn!”,

“Chúng tôi chẳng còn gì cả!”

Trong phòng, Chu Kiều cũng bắt đầu rên rỉ:

“Mất mạng rồi! Mình vừa xem được một nửa mà! Muốn phát điên lên mất!”

Chung Như thử bật đèn bàn, nhưng không có phản ứng. Cô ấy thở dài:

“Vừa rồi sét đánh, chắc chỗ nào đó bị ảnh hưởng rồi.”

Chu Kiều vật vã:

“Chỉ còn đúng một câu thoại trong đoạn thông báo, vậy mà cũng không xem được!”

Thẩm Kiều bật cười, đặt quần áo xuống rồi bước đến, nhẹ nhàng nhéo má Chu Kiều:

“Thôi đi ngủ sớm, mai xem lại.”

Chung Như cũng hùa theo:

“Đúng đó, biết đâu trong mơ còn được gặp thần tượng luôn.”

Chu Kiều lập tức bị dỗ dành thành công, nhanh chóng nằm ngay ngắn, chuẩn bị vào giấc mộng gặp “ca ca” của mình.

Đinh Mạn Quả – từ nãy giờ im lặng – lúc này cũng ngồi dậy, khịt mũi mấy cái rồi nhỏ giọng nói:

“Không chỉ mất điện, mất mạng… tín hiệu di động cũng không có.”

Tuy phòng tối om chẳng nhìn rõ mặt, nhưng chỉ nghe giọng cũng biết cô ấy đang khóc.

Chu Kiều bật dậy:

“Cậu gọi cho ai à? Có ai bắt nạt cậu hả? Nói đi, để tớ... tớ bảo Kiều tỷ đi báo thù cho cậu!”

Thẩm Kiều bật cười, đưa tay xoa xoa gương mặt Chu Kiều dỗ dành.

Đinh Mạn Quả lau nước mắt, giọng khàn khàn, mềm yếu:

“Là bạn trai tớ… Không phải anh ấy bắt nạt đâu… Chỉ là tớ thấy anh ấy cố gắng quá, nên thấy đau lòng.”

Chung Như ngạc nhiên:

“Gì cơ? Cậu có bạn trai mới rồi à? Học viện nào vậy?”

Đinh Mạn Quả đáp:

“Khoa phần mềm, ở Kế viện. Sau này tớ giới thiệu cho mọi người, đảm bảo nhìn phát biết liền là học bá.”

Thẩm Kiều bật cười:

“Chỉ nhìn thôi mà cũng biết là học bá?”

Đinh Mạn Quả gật đầu rất chắc chắn:

“Ừ, vì ảnh... hói rồi.”

Thẩm Kiều: …

Quả nhiên là bạn gái thật sự mới có thể nói ra được câu ấy.

Cuộc sống ban đêm của sinh viên thường kết thúc khi mạng và điện bị cắt. Chẳng bao lâu sau, ký túc xá cũng yên tĩnh trở lại.

Thẩm Kiều leo lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ, cô lờ mờ nghe tiếng “ting” từ điện thoại, nhưng cũng chẳng bận tâm.

Sáng hôm sau, trời có vẻ sáng sớm hơn thường lệ.

Thẩm Kiều vẫn còn lười biếng, nhưng bên ngoài đã bắt đầu có âm thanh ồn ào vọng vào, dù không rõ ràng vì cửa sổ vẫn đóng.

Chu Kiều lầm bầm trong chăn:

“Sao ngoài kia vẫn còn ồn ào vậy trời… Mọi người cũng trâu bò thật…”

Chung Như thì thầm:

“Suỵt, nói nhỏ thôi, Quả Tử vẫn còn ngủ.”

Chu Kiều dụi mắt, khẽ “ừ” một tiếng rồi lục tìm quần áo, vừa lẩm bẩm:

“Ai lại gửi tin nhắn rác cho mình vậy… Còn trói định gì gì đó nữa… Mình chỉ muốn trói định với ca ca thôi mà…”

Thẩm Kiều giật mình:

“Cậu cũng nhận được à?”

Chu Kiều ngơ ngác:

“Tin nhắn rác à?” Rồi lấy điện thoại đưa cho Thẩm Kiều xem.

Dù tin nhắn trước đó đã bị Thẩm Kiều xóa, nhưng nội dung chính thì cô vẫn nhớ rất rõ.

Giống hệt nhau.

Lại là gửi hàng loạt… Quả nhiên không đáng tin.

Tuy nhiên, chuyện nhỏ đó chẳng làm ai bận tâm lâu.

Thẩm Kiều thử cắm sạc điện thoại, nhưng máy vẫn không có động tĩnh.

Màn hình báo vẫn đang ở trạng thái "không có tín hiệu".

Chung Như đưa sạc dự phòng:

“Dùng tạm cái này đi.”

Thẩm Kiều:

“Cậu đưa tớ dùng rồi lấy gì sạc?”

Chung Như:

“Thì Kiều tỷ nạp điện trước cho tớ, giúp tớ mua luôn bữa sáng nha.”

Đinh Mạn Quả cũng chui ra khỏi chăn:

“Tớ cũng muốn.”

Thẩm Kiều gật đầu đồng ý, rồi đi rửa mặt.

Nhưng vừa đến phòng vệ sinh, cô phát hiện… không có nước.

Ngay cả nước cũng bị cắt?

Chu Kiều vừa ngáp vừa bước ra phía cửa sổ:

“Mọi người tỉnh rồi thì để tớ kéo rèm nha.”

Vừa dứt lời, cô ấy kéo mạnh rèm cửa ra.

Sau đó, Chu Kiều đứng chết trân tại chỗ, không nhúc nhích.

Chung Như thắc mắc:

“Có chuyện gì vậy?”

Chu Kiều im lặng vài giây, rồi chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mở to đầy bối rối:

“Trường mình… bên cạnh… có núi từ bao giờ vậy???”

Cả phòng sững người.

Thẩm Kiều là người phản ứng đầu tiên, bước nhanh đến bên cửa sổ.

Trước mắt cô là một cảnh tượng hoàn toàn khác lạ: đám đông đang tụ tập phía dưới, ai cũng hoang mang, không rõ đang bàn tán điều gì.

Xa xa, những con đường bê tông và tòa nhà cao tầng quen thuộc đã hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là bầu trời trong xanh như được rửa sạch, rừng cây trải dài vô tận, và nổi bật nhất là hai ngọn núi hùng vĩ sừng sững phía xa.

Thẩm Kiều ngây người.

Chu Kiều thì trợn tròn mắt:

“Trời ơi…”

Chung Như cũng tiến lại gần cửa sổ, lẩm bẩm:

“Kiều Kiều, bình tĩnh đừng nói tục.”

Nhưng giây tiếp theo, cô ấy cũng há hốc miệng:

“Trời đất ơi! Cái quái gì đang xảy ra vậy?!”

Chu Kiều hoảng loạn, ôm chầm lấy cánh tay Thẩm Kiều, áp sát người vào lòng “Kiều tỷ”, nhưng vẫn không quên đá đểu:

“Không có việc gì đừng nói tục nha!”

Chung Như không đáp, chỉ ngẩn người thì thào:

“Cho dù muốn phủ xanh đô thị, cũng đâu thể mọc nguyên cả dãy núi thế này được…”

Đinh Mạn Quả lập tức bật dậy, vội vã cầm lấy điện thoại:

“Gọi cấp cứu! Gọi cảnh sát! 114…”

Chung Như dở khóc dở cười:

“...Tớ nghĩ là dù có gọi thì cũng không chắc tìm được chú cảnh sát đâu.”

Nhưng dù là gọi số nào đi nữa, đều không có tín hiệu. Ngay cả cuộc gọi khẩn cấp cũng không thực hiện được.

Chỉ toàn là âm thanh nhiễu loạn và tiếng tút kéo dài.

Thẩm Kiều từ nãy giờ vẫn im lặng.

Trong đầu cô bỗng chốc hiện lên dòng tin nhắn rác khi trước — cái tin nhắn tự xưng đến từ một hệ thống ở “thế giới khác”.

Nội dung nói rằng cô và các bạn đã "xuyên không"…

Cho dù là bây giờ, Thẩm Kiều vẫn cảm thấy từng chữ trong tin nhắn ấy đều hết sức hoang đường, khó tin.

Nhưng khi đứng giữa khung cảnh trước mắt – không mạng, không điện, không tín hiệu – thì cái lý do tưởng chừng vô lý ấy… lại đột nhiên trở nên có lý nhất.

Cô bình tĩnh nhìn ra xa thêm một lúc, rồi cầm điện thoại lên.

Lúc này cô mới phát hiện, trên điện thoại xuất hiện hàng loạt ứng dụng chưa từng thấy trước đây.

Cô thử xóa đi – nhưng không thể xóa được.

Thẩm Kiều mím môi, sau đó mở phần tin nhắn từng bị cô đưa vào danh sách chặn.

Dù điện thoại vẫn hiển thị không có sóng, không có mạng, pin sắp cạn… cô vẫn chần chừ một chút, rồi gõ một dòng ngắn:

“Xin chào.”

Không ngờ — tin nhắn được gửi đi thành công.

Và rất nhanh, cô nhận được hồi âm:

【Xin chào, Tần Thủy Hoàng.】

Thẩm Kiều: …

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play