Tạ Sâm nói xong, xoay đầu tiếp tục thái thịt, một bên nói: “Tôi cảm thấy anh người khá tốt, muốn kết giao bằng hữu, tìm hiểu một chút, nếu có chung sở thích, có thể hẹn nhau cùng chơi!”

Maine nghiền ngẫm mà cười cười, người khá tốt? Nếu không phải nhận ra Tạ Sâm là cùng trường người đáng thương, hắn mới không ra tay.

“Tôi không có bạn, cũng không cần.”

Tạ Sâm sửng sốt, ngừng tay quay người xem Maine, Maine hai tay khoanh trước ngực dựa nghiêng trên khung cửa, tư thái thực thoải mái, khóe miệng thậm chí còn mang theo ý cười, phảng phất vừa mới nói không phải hắn nói.

Tạ Sâm chớp chớp mắt, dùng một loại ngữ khí của người lớn giáo dục vãn bối nói: “Người ta ấy mà, ánh mắt phải thấp một chút, anh đẹp trai như vậy, không thể yêu cầu bạn bè cũng cùng đẳng cấp với anh chứ! Một mình thì có ý nghĩa gì, bạn bè vẫn là nên có.”

Maine xem cậu trắng nõn trên mặt nghiêm trang, khẽ cười một tiếng, mang theo ý vị tự giễu: “Không phải vì nguyên nhân này,” hắn cằm hướng đảo bếp hất nhẹ, “Nhanh lên đi, tôi còn muốn ngủ.”

Tạ Sâm nghĩ đến thời gian hiện tại, vội vàng nói: “Tôi tự làm được rồi, anh đi nghỉ trước đi.”

Maine suy nghĩ một lát, gật gật đầu, chỉ vào cái nút dựa vào tường gần cửa: “Đóng cửa lại, mở hệ thống cách âm.” Chờ Tạ Sâm đáp lời, hắn xoay người về phòng.

Tạ Sâm lau tay cho sạch, đi đến cạnh cửa xem xét, theo yêu cầu của Maine đóng cửa rồi mở hệ thống cách âm.

Trước đó cậu chỉ vỗ nhẹ đã đánh thức người ta, hiển nhiên người nọ ngủ rất nông.

Tạ Sâm tiếp tục thái thịt, đột nhiên nghĩ đến, cậu còn chưa hỏi tên soái ca! Nghĩ lại, người này đẹp trai như vậy, ở trường khẳng định là nhân vật nổi tiếng, cậu hỏi vấn đề này, đối phương có lẽ sẽ thấy kỳ lạ.

Tạ Sâm rất nhanh nướng xong thịt, phòng bếp tràn ngập mùi thịt, cậu ăn một miếng, tự khen bằng cách giơ ngón tay cái, còn ngon hơn mua cơm hộp.

Cậu bưng đĩa thịt, khi đến cửa thì khựng lại, nghĩ bụng ra ngoài ăn chắc chắn sẽ làm phiền chủ nhà, vì thế dứt khoát dựa vào đảo bếp từ từ ăn.

Đang ăn, vai phải đột nhiên truyền đến một trận ấm áp, cậu lập tức la lớn trong đầu: “A Đan, A Đan!”

“Oa, sao giờ này anh còn tỉnh?” Giọng nam trẻ con hết sức kinh ngạc.

Tạ Sâm kể lại chuyện xảy ra buổi chiều: “Tôi cũng không biết tại sao, lúc đó đột nhiên không khống chế được động tác.”

A Đan im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Tôi không phải đã nhắc anh sao? Sau khi tỉnh lại thì tám giờ phải nghỉ ngơi.”

“Quả nhiên anh biết nguyên nhân, rốt cuộc là chuyện gì?”

A Đan nói: “Tôi được duy trì bởi hai loại năng lượng, bản thể năng lượng và thực vật năng lượng, bản thể năng lượng xây dựng hệ thống, là cố định tồn tại, thực vật năng lượng cung cấp tiêu hao hàng ngày và thăng cấp, bắt nguồn từ việc chủ nhân kích hoạt thực vật.”

“Lúc đó tôi chỉ nghĩ làm anh tồn tại, không ngờ sẽ vượt qua thời không, trong quá trình vượt qua tôi đã chịu đả kích mạnh mẽ, bản thể năng lượng rơi rụng, chỉ còn một bộ phận nhỏ trong thân thể anh.”

“Năng lượng trong thân thể anh không đủ dẫn tới tỷ lệ phù hợp giữa anh và thân thể không hợp nhất hoàn toàn, cứ mỗi tám giờ sẽ có một chút vấn đề nhỏ.”

Tạ Sâm hít một ngụm khí lạnh: “Cái này mà là vấn đề nhỏ? Tôi có thể đột nhiên hồn lìa khỏi xác không?”

“Sẽ không!” A Đan nói, đột nhiên lại tức giận, “Anh chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không sao.”

“Không có cách giải quyết sao?”

“Có!” A Đan giọng cao lên, “Tìm lại năng lượng đã mất của tôi, tôi sẽ chuyển một phần năng lượng cho anh là được.”

Tạ Sâm vừa nghe có thể chữa khỏi thì lập tức an tâm: “Tìm như thế nào? Đi đâu tìm?”

"… Chờ năng lượng của tôi sung túc hơn một chút, tôi có thể cảm ứng được chúng," A Đan dừng một chút, “Đại khái… Chờ anh kích hoạt ba loại thực vật thì sẽ không sai biệt lắm.”

Ba loại thực vật? Tạ Sâm như bị sét đánh, cậu ở mạt thế hơn một năm cũng chỉ kích hoạt được hai loại thực vật, loại thứ nhất yêu cầu năng lượng mười, loại thứ hai yêu cầu một trăm, mà hệ thống trực tiếp mọc ra trái cây thực vật còn cần hao phí năng lượng.

Cậu xoa mặt, trấn định lại, lúc đó là mạt thế, con đường đạt được năng lượng ít ỏi, sau này cậu vì đạt được năng lượng mà cho người ta đồ ăn, lại gặp phải phản bội, đối với người khác có đề phòng, số lần làm việc tốt giảm mạnh.

Cuối cùng nhân loại càng ngày càng ít, cậu dứt khoát tìm một ngôi nhà ở nông thôn, đóng cửa trồng trọt qua ngày, rất lâu không có được năng lượng.

Đây là thế giới hòa bình, Thú Tinh nhân số đông đảo, việc đạt được năng lượng chắc chắn đơn giản hơn mạt thế!

Tạ Sâm tự động viên mình, nghĩ đến một chuyện, hơi lo lắng nói với A Đan: “Tôi không thấy giao diện hệ thống.”

“Chờ anh kích hoạt thực vật thì sẽ thấy, cũng may thân thể anh có bản thể năng lượng của tôi, nếu không tôi tạm thời phế đi, đến thực vật cũng không thể kích hoạt.”

Tạ Sâm cũng âm thầm may mắn, lại nghe A Đan nói: “Tôi muốn ngủ say, mười hai giờ sau nếu có vấn đề thì đánh thức tôi, không có gì thì tôi tiếp tục tích lũy năng lượng, nếu không phải việc chưa nói xong, lần này tôi cũng không tỉnh.”

Tạ Sâm vội vàng thổi phồng: “Anh tỉnh lại thật đúng lúc, anh quá tuyệt vời, anh tuyệt đối là hệ thống tuyệt nhất trên đời, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng giúp anh khôi phục!”

A Đan ha ha ha cười lớn: “Tôi tin anh, anh cũng là một chủ nhân tốt.”

Tạ Sâm nhịn không được cười, cái này gọi là thương nghiệp lẫn nhau thổi phồng.

Xác định A Đan ngủ say, cậu ăn xong thịt, rửa sạch phòng bếp, nhẹ nhàng trở về phòng, đánh răng rồi ngủ tiếp.

Sáng hôm sau cậu tỉnh rất sớm, cậu chậm rãi đẩy cửa phòng, thấy cửa phòng bên cạnh vẫn đóng, nhẹ nhàng bước chân đi đến phòng bếp, đóng cửa mở hệ thống cách âm.

Maine vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi thịt, hắn đi đến phòng khách, thấy Tạ Sâm đang khom lưng bày đĩa thức ăn, thiếu niên mặc áo thun rộng thùng thình, eo cong xuống, vải rũ xuống, ẩn ẩn lộ ra eo nhỏ gầy.

Tạ Sâm bày xong đĩa thức ăn, quay đầu lại vừa lúc đối diện với Maine, âm thầm cảm thán nhan sắc tuyệt thế của đối phương, nở nụ cười tươi: “Anh rửa mặt xong rồi à? Tôi làm xong bữa sáng rồi, anh thử xem có hợp khẩu vị không.”

Maine nhìn về phía bàn trà, trên đĩa bày thịt nướng và trứng chiên, hình thức rất đẹp, trông rất ngon mắt.

Hắn xoay người đi về phía phòng bếp, Tạ Sâm vội vàng nói: “Đừng lo lắng, ăn xong tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ, đảm bảo giống y như trước.”

Maine không nói gì, lát sau từ phòng bếp đi ra, bưng hai ly nước, miệng ly còn bốc hơi nóng.

Tạ Sâm biết hắn hiểu lầm, cười nhận lấy một ly, nói cảm ơn: “Cảm ơn, tôi đang định hỏi chỗ lấy nước.”

Maine cúi đầu ăn thịt, Tạ Sâm chớp chớp mắt, âm thầm đoán người này có phải mắc bệnh tự kỷ buổi sáng, sao không nói một lời nào?

‘Leng keng’ một tiếng nhắc nhở nhỏ vang lên trong đầu, Tạ Sâm sửng sốt, âm thanh này đối với cậu mà nói, thật quen thuộc mà xa lạ, cùng lúc đó, trước mắt cậu xuất hiện mấy chữ nhỏ, cảm kích năng lượng 2, tổng số 2.

Cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông trầm mặc ăn thịt không chút biểu cảm, nhìn đỉnh đầu hắn có dòng chữ cảm kích năng lượng 8/10, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Thì ra người này trầm mặc lạnh lùng như vậy là do quá cảm kích nên không nói nên lời!

 

--

Thương nghiệp lẫn nhau thổi phồng: Cả hai bên đều khen ngợi nhau vì mục đích đôi bên cùng có lợi.

 

  • Buổi trưa tính đi ngủ , thấy 2 bạn theo dõi, xem như tôi tặng các bạn. @mailinhdtdd và @Hoa quynh

12:14 24/5

Beta12:41

Tôi thích chương này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play