-Chương này tôi đổi xưng hô cho nhân vật chính thụ là “cậu” -
“Ngượng ngùng, ta đây buông ra!” Tạ Sâm đầu óc choáng váng, mở miệng nói.
Ngay sau đó, cậu áp sát mặt vào lưng đối phương, chỉ trong nháy mắt, cậu cảm nhận được cơ thể đối phương ẩn chứa sức mạnh cực kỳ lớn, đặc biệt mang lại cảm giác an toàn.
Trời ạ! Tạ Sâm trừng to mắt, cảm giác mệt mỏi như thủy triều ập đến, cậu nửa nhắm mắt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao lại như vậy? Cậu đột nhiên không kiểm soát nổi hành động của mình!
Nếu đối phương là nữ, thì đúng là bị sắc quỷ nhập thân rồi!
À không đúng, thế giới này không có phụ nữ, cũng chẳng rõ người kia là thư hay hùng, nhìn chiều cao hơn 1m9, tám chín phần là giống đực rồi.
Maine nheo đôi mắt phượng dài hẹp, khóe miệng nhếch lên, gương mặt lại mang theo vẻ chán ghét, hắn nắm lấy tay Tạ Sâm đang ôm eo hắn, nửa xoay người lại rồi bất ngờ vặn tay cậu ra.
“A……” Một cơn đau truyền đến, Tạ Sâm hét lên, tiếng hét rất nhanh tắt lịm, cậu ngất đi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Trước khi hôn mê, cậu thấy một gương mặt rất đẹp.
Maine nhíu mày lại, khi nhìn thấy khuôn mặt Tạ Sâm thì trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc, ngay trước khi Tạ Sâm ngã xuống đất, hắn vươn tay đỡ lấy cậu.
“Ngươi còn là giống đực không đấy, lại dám ra tay nặng như vậy với giống cái!” Một công nhân tan ca đi ngang qua thấy cảnh tượng này, không nhịn được mở miệng chỉ trích.
“Đúng vậy, giống cái kia vừa nhìn là thích ngươi rồi, mặc kệ ngươi từ chối vẫn muốn lại gần ngươi, ngươi sao có thể nhẫn tâm như thế!” Một nhân viên tạp vụ bên cạnh phụ họa.
“Người ta bị ngươi làm cho ngất xỉu rồi, thật quá đáng!” Một người khác trách móc, quay đầu hỏi đồng nghiệp, “Có cần báo cảnh sát không?”
Mặt Maine tuấn tú dần dần trở nên đen lại, hắn nhìn ba người kia, nở một nụ cười nhạt: “Là ta không đúng, cơ thể cậu ấy không khỏe mà vẫn cố ra ngoài tìm ta, ta chỉ lo cho cậu ấy thôi, giờ ta đưa cậu ấy về nhà, sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”
“Thì ra là vậy à, ngươi cũng thật có phúc khí, gặp được giống cái yêu ngươi như vậy.”
Maine – người được cho là có phúc – bế ngang Tạ Sâm lên, ôm một người không gây ra chút ảnh hưởng nào đến mình, hắn bước nhanh đến bãi đỗ xe, tiến về phía một chiếc phi toa màu đen, đặt Tạ Sâm xuống ghế sau, rồi ngồi vào ghế lái, cài đặt tuyến đường.
Hắn quay đầu nhìn Tạ Sâm vẫn đang hôn mê. Giống cái sao? Nếu thật là giống cái, người này cũng sẽ không vì tự sát mà trở thành tin đầu đề của học viện giáo đầu.
Nghĩ đến những lời chế giễu kiểu “không thư không hùng” từng nghe qua, ánh mắt hắn hiện rõ sự chán ghét. Một lũ ngu ngốc!
Tạ Sâm tỉnh lại, điều đầu tiên thấy là trần nhà màu lam, cậu ngẩn người, rồi bật dậy, đây là đâu?
Căn phòng chủ đạo màu lam, diện tích không lớn, bài trí ấm cúng, chắc chắn không phải bệnh viện.
Nhớ lại chuyện trước khi ngất đi, cậu vươn tay trái rồi đến tay phải, vỗ vỗ lòng bàn tay, lại siết thành quyền, xác nhận có thể cử động bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hơi bất an.
“Rắc rắc……” Cửa phòng có động tĩnh, cậu lập tức quay đầu lại.
Cánh cửa bị đẩy ra, một nam nhân cao hơn 1m9 xuất hiện, ngũ quan rõ nét, gương mặt tuấn mỹ vô song, tóc ngắn màu vàng kim hơi rối, như thể vừa bò dậy từ giường.
Hắn có một đôi mày kiếm dài, dưới mày là đôi mắt phượng dài hẹp màu đen thẫm, đẹp nhưng sắc bén, sống mũi cao, môi dày vừa phải, tựa như hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Tạ Sâm nhìn đến ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhớ ra, người cậu ôm trước khi ngất không phải chính là hắn sao?
Nghĩ đến việc hành động thất thố lúc trước, Tạ Sâm thấy xấu hổ, giơ tay vẫy vẫy: “Soái ca, chào ngươi, đây là nhà ngươi sao?”
Maine mặt không biểu cảm nhìn cậu: “Vừa rồi là ngươi đang vẫy tay?”
Tạ Sâm lắc đầu: “Không có, ta chỉ là vỗ vỗ tay thôi."
Maine bước vào phòng, vươn tay nâng cổ tay trái của cậu lên, chỉ vòng tay đang hiển thị thời gian: “Đêm khuya một giờ, không có việc gì mà vỗ tay?”
Nói xong, hắn trượt tay xuống nắm lòng bàn tay trái của Tạ Sâm, tay kia nắm lấy tay phải cậu, khẽ cười: “Thích vỗ tay đúng không? Vậy thì tiếp tục.”
Giọng hắn rất êm tai, nhưng tiếng cười khẽ ấy lại khiến sống lưng Tạ Sâm lạnh buốt.
Ngón tay Maine thon dài, khớp xương rõ ràng, rất đẹp, nhưng Tạ Sâm không có tâm trí để thưởng thức, tay bị nắm lấy khiến cậu cảm nhận rõ ràng khoảng cách về sức mạnh giữa hai người, thấy hai tay sắp bị hắn ép chụm lại, cậu vội lên tiếng.
“Soái ca, đừng như vậy, ta vừa tỉnh còn mơ mơ màng màng, phòng lại sáng thế này, ta làm sao biết là nửa đêm, nếu biết, chắc chắn ta đã không gây ra tiếng vang.”
Cậu cười nói: “Chuyện này cũng không trách ta, là ngươi quên tắt đèn đấy chứ!”
Maine khựng lại, buông tay ra, ánh mắt dừng lại nơi khóe miệng đang nhếch lên của cậu, rồi chuyển sang vai trái: “Còn cười được, khế ước thú của ngươi tỉnh rồi sao?”
Vừa hỏi xong, hắn hơi cau mày. Hắn vốn không phải người thích hóng chuyện, nhưng nhìn vẻ ngây ngô đang cười của người trước mặt, không hiểu sao lại buột miệng hỏi.
Hắn và Tạ Sâm không thân, nhưng danh tiếng của Tạ Sâm rất lớn, hắn từng nghe qua, trong ấn tượng, Tạ Sâm luôn cúi đầu bước đi, khí chất u ám, sắc mặt tái nhợt, chưa từng thấy cậu cười.
Tạ Sâm chớp mắt: “Ngươi biết ta? Khó trách tốt bụng giữ ta lại.”
“Tinh Thành đại học ai mà không biết ngươi, mấy hôm trước ngươi tự sát, tin tức còn lên đầu đề của trường,” Maine nhướng mày, “Ngươi trông khác hẳn trước kia.”
Tạ Sâm sững lại, cậu là người nổi tiếng à? Nhưng kiểu nổi tiếng này, cậu thật sự không muốn đâu!
Cậu gượng gạo nở nụ cười: “Sát sinh tử trước mắt ( từng trải qua cửa tử ) ta nghĩ thông rồi, cứ sống cho tốt cuộc đời của mình, để đám lưỡi dài đi gặp quỷ đi!” Cậu ưỡn thẳng lưng, “Lời đồn vớ vẩn sẽ không bao giờ làm tổn thương được ta, ta vô địch!”
Khóe miệng Maine co giật, vươn ngón trỏ chọc vào eo cậu một cái, Tạ Sâm lập tức ôm eo bật cười: “Ha ha ha, ngươi làm gì vậy?”
Ý cười trong mắt Maine chỉ thoáng lóe qua: “Vô địch sao, hử?”
Tạ Sâm nhấn mạnh: “Ý là trong lời nói!”
“Lộc cộc……” Một tiếng vang vang lên, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, Tạ Sâm nhìn bụng mình, ho khan một tiếng: “Tuy hơi ngượng chút, nhưng ta có thể hỏi một câu, có gì ăn không?”
Từ trưa đến giờ cậu chưa ăn gì, bụng đói phản kháng cũng là chuyện thường tình.
Maine nghiêng đầu chỉ ra ngoài cửa: “Đi theo ta, tủ lạnh còn chút thịt, nhưng là thịt sống.”
“Không sao, ta biết nấu!” Tạ Sâm vội nói.
"Bước theo Maine ra khỏi phòng, Tạ Sâm mới phát hiện đây là một căn hộ hai phòng, một sảnh, một bếp và một nhà vệ sinh, diện tích không đến một trăm mét vuông, rất có hơi thở sinh hoạt
Cậu có chút kinh ngạc, trong phòng tất cả đèn đều sáng, nếu không phải ngoài cửa sổ tối đen, cậu còn tưởng rằng là ban ngày
Maine từ tủ lạnh lấy ra một miếng thịt cho cậu, lại tùy tay cầm một chén nước uống một ngụm, dẫn cậu vào phòng bếp, nghiêng người dựa vào khung cửa xem cậu làm
"Phòng bếp hiện tại như thế nào, cậu ăn xong cần phải khôi phục nguyên trạng" Maine nói
Tạ Sâm đánh giá phòng bếp một lượt, gật gật đầu, sau đó chỉ vào bệ bếp quay đầu lại nhìn hắn: “Như thế nào để mở ?”
Maine kinh ngạc liếc cậu một cái, tiến lên mở lửa: “Nhà cậu dùng kích cỡ gì, theo ta được biết, đây là kích cỡ thường dùng”
Tạ Sâm nào biết là kích cỡ gì, cười gượng đánh ha ha, cầm thanh dao bắt đầu thái thịt
Cậu vừa thái vừa quay đầu lại xem Maine, tầm mắt xẹt qua đầu hắn '10', trong mắt cậu hơi sáng lên, điều này đại biểu cho đối phương có thể hồi quỹ cho cậu cảm kích năng lượng cực đại là 10.
Đây cũng là lý do trước đó cậu muốn gọi hắn lại.
Câu tự hỏi bay nhanh rồi thoáng qua,cậu một bên thái thịt vừa như nói chuyện phiếm hỏi: “Ngươi ngày thường thích làm gì?”
Maine khẽ cười một tiếng: “Cậu trước ôm lấy ta, hiện tại lại hỏi ta vấn đề này, cậu muốn đuổi theo ta?”
"Tê..." Dao lệch sang một bên, cắt một đường trên ngón tay, may mà Tạ Sâm phản ứng nhanh, miệng vết thương không sâu
Cậu vẻ mặt vô ngữ đưa tay vào vòi nước dưới súc rửa, nghiêng đầu cho Maine một cái nhìn xem thường: “Soái ca, hình như anh não bổ hơi nhiều "
* **“Không thư không hùng”**: Ý nói những người không rõ giới tính, ám chỉ bị mỉa mai vì không thuộc về nam hay nữ rõ ràng, đây là ngôn ngữ mang tính kỳ thị.
* **“Lưỡi dài quái gặp quỷ”**: Dạng biến thể của tục ngữ “nhiều chuyện gặp họa”, ý chỉ những kẻ hay nói xấu sẽ gặp báo ứng.
10:3324/5/2025
Beta12:38