Tạ Sâm ngồi trên sô pha, trầm ngâm suy nghĩ.

Hệ thống Thực Vật khi mới bắt đầu không hề có thực vật, muốn kích hoạt thực vật cần tiêu hao năng lượng cảm kích.

Năng lượng cảm kích đến từ việc người khác biết ơn hệ thống chủ nhân. Tạ Sâm nhớ rất rõ, lúc mới nhận được hệ thống, A Đan từng nói: tùy vào tâm lý của từng người, mức độ cảm kích sẽ khác nhau, trị số dao động từ 1 đến 10.

Hắn có thể trực tiếp nhìn thấy cực hạn năng lượng cảm kích của người khác. Trong thời mạt thế, vì trải qua đủ loại tình huống nên hắn càng hiểu rõ điều này: làm cùng một chuyện tốt, nhưng đối tượng khác nhau thì mức năng lượng thu được cũng khác nhau.

Lúc trước hắn gom được 10 điểm năng lượng, kích hoạt được loại thực vật đầu tiên. Hiện tại trong đầu không còn âm thanh của A Đan, cũng không thấy giao diện hệ thống, hắn không chắc liệu kích hoạt loại thực vật đầu tiên bây giờ có còn cần 10 năng lượng nữa hay không.

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải cố gắng thu thập năng lượng.

Brent tinh là Thú Tinh, lấy cường giả làm tôn, không có năng lực thì rất khó sinh tồn. Hệ thống Thực Vật không chỉ có thể ăn, mà còn có thể chiến đấu, kích hoạt thực vật có thể tăng cường năng lực của hắn.

Ký ức mạt thế sát bên cái chết như chuông cảnh tỉnh, hắn nhất định phải nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn! Nếu có thể kích hoạt nhiều thực vật hơn, chưa chắc đã thua tang thi khuyển.

Huống chi, thực vật ở Brent tinh rất hiếm, một khi kích hoạt được thì sau này hắn không cần ăn thịt mỗi ngày nữa — mà ăn thịt mỗi ngày còn khiến hắn khó chịu hơn ăn chay! Lui một bước nghĩ, nếu ăn không hết còn có thể đem bán lấy tiền.

Nghĩ đến tiền, Tạ Sâm nhớ tới tin nhắn tài khoản trống trước đó. Hắn vội mở vòng tay cá nhân ra kiểm tra thẻ ngân hàng, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ thấy một thẻ với số dư 508. Trước đó ăn đồ Trung Quốc và gọi xe hoa hết hơn 50.

Hắn sững sờ. Một hộp cơm mười tinh tệ, vậy số tiền này thì sống kiểu gì?

Hắn tra cứu thông tin trên mạng, phát hiện ở Thú Tinh, mỗi người chỉ có thể mở một thẻ ngân hàng.

Hy vọng tiêu tan. Hắn tắt trang web, tầm mắt rơi vào mục “ghi chép cá nhân” trong phần thông tin riêng, nghĩ thầm Thú Tinh có khi cũng có phần mềm gửi tiết kiệm khác, mục này biết đâu có lưu lại thông tin liên quan.

Hắn dùng vân tay mở khóa, đọc lại ghi chép của thân thể nguyên bản. Nội dung không nhiều, chỉ ghi lại những chuyện đặc biệt, đa phần liên quan đến cha mẹ nuôi.

Cha mẹ nuôi của nguyên thân vì công việc nên thường xuyên vắng nhà, nhưng sinh nhật của nguyên thân, họ luôn cố gắng có mặt. Dù không về được cũng sẽ gửi quà tặng.

Giữa những dòng chữ là niềm vui và sự cảm kích. Nhưng từ ba năm trước khi cha mẹ nuôi gặp nạn, văn phong bắt đầu trầm xuống.

Điều khiến hắn tuyệt vọng nhất là sau sinh nhật 16 tuổi, hắn vẫn không thức tỉnh được khế ước thú. Vì vậy ở trường thường bị châm chọc và suy đoán ác ý, rơi vào thống khổ.

Hai năm tâm lý hắn vô cùng căng thẳng. Hai ngày trước mới qua sinh nhật 18 tuổi, khế ước thú vẫn chưa thức tỉnh, hy vọng duy nhất cũng tan biến.

Tạ Sâm đọc xong những dòng cuối đời trước, tâm tình nặng trĩu. Đúng như lời bác sĩ, đời trước hắn tự sát.

Không thức tỉnh khế ước thú khiến hắn sợ hãi, lại không có người thân nương tựa, áp lực trong lòng quá lớn. Bạn học lại thường nói lời cay nghiệt, hắn vì thế nghĩ đến cách giải thoát tệ hại nhất.

Tạ Sâm tắt sổ ghi chép, xoa mũi, thở dài một hơi thật dài, xua tan nỗi buồn trong lòng.

Hắn nghỉ một lát rồi đối mặt với tình huống trước mắt —— chỉ còn 508 trong tài khoản.

Điểm an ủi duy nhất là hắn còn một căn chung cư, ít nhất không đến mức phải lang thang tranh giành địa bàn với người khác. Nhưng chỉ có chỗ ở thì sống không nổi.

Hơn nữa hắn cần thu thập năng lượng, trong điều kiện không có tài chính vật tư, cũng không có năng lực đặc biệt, muốn được người khác cảm kích, không dễ.

Chỉ dựa vào bản thân làm chuyện tốt, chắc cũng chỉ có thể giúp bà cụ qua đường. Nhưng ở Thú Tinh, ngay cả chuyện đó cũng khó!

Việc hàng đầu là kiếm tiền. Có tiền rồi mới dễ thu thập năng lượng. Tạ Sâm nghĩ vậy, lập tức lên mạng tìm việc làm.

Tìm mãi, hắn thở dài. Việc tốt đều yêu cầu bằng tốt nghiệp, người chưa tốt nghiệp chỉ có thể làm việc bán thời gian, lương rất thấp.

Ở đây đại học học ba năm, hắn đang năm ba, hiện tại là ngày 26 tháng 3. Sau đó sẽ tham gia kỳ khảo hạch tốt nghiệp, đến tháng sáu đi thực tập, tháng bảy khảo sát thực tế chuyên ngành, tháng tám tổng hợp điểm, đủ điểm mới phát bằng.

Nghĩa là, hắn còn ít nhất bốn tháng làm việc bán thời gian.

Tốt nghiệp khảo hạch? Hắn tra tin tức hệ Thực Vật, phát hiện khảo hạch vào ngày 28 tháng 3, chỉ còn hai ngày!

Một kẻ xuyên từ Địa Cầu tới Thú Tinh, trong hai ngày làm sao vượt qua khảo hạch tốt nghiệp? Mà khảo hạch chiếm đến 60% tổng điểm.

Tạ Sâm âm thầm ai thán. Từ nhỏ đến lớn thành tích luôn đứng đầu lớp, chẳng lẽ đến dị giới là để thi lại?

Không ôm hy vọng, hắn mở khóa học hệ Thực Vật ra xem, định bụng nếu không hiểu thì khỏi thi luôn, đỡ mất thời gian làm việc.

Nhưng khi nhìn nội dung khóa học, hắn ngạc nhiên trợn to mắt: phần lớn toàn là rau quả thường gặp trên Địa Cầu.

Hắn nhanh chóng lướt qua toàn bộ nội dung, tâm tình nhẹ nhõm đóng lại khóa học, bắt đầu tìm việc bán thời gian.

Tìm tới tìm lui, chỉ có một công việc phù hợp —— nhân viên bán hoa ở cửa hàng hoa. Trước kia hắn từng giúp người ta chăm sóc cửa hàng hoa nên có chút kinh nghiệm.

Hắn tò mò: thực vật ở đây hiếm như vậy, vậy cửa hàng hoa sẽ bán gì?

Khi đến nơi, thấy sau cửa hàng là cả dãy thiếu niên đẹp trai đang cúi đầu làm thủ công, hắn chết lặng.

Thì ra cửa hàng bán không phải hoa thật, mà là hoa lụa thủ công.

Hắn nhìn tay mình, nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi, định quay người rời đi, nhưng lại cố gắng học việc với tổ trưởng.

30 phút sau, tổ trưởng nhìn ngón tay hắn bị dây thép cứa rỉ máu, dịu dàng đề nghị: “Tôi nghĩ công việc này không hợp với cậu, cậu thấy sao?”

Tạ Sâm đưa cuộn vải và dây thép cho tổ trưởng: “Tôi cũng thấy vậy, cảm ơn.”

Hắn rất muốn làm công việc này, đã nhẫn nhịn học suốt nửa giờ, nhưng sự thật chứng minh hắn không thể làm nổi.

Hắn tiếp tục tìm việc, cả buổi trưa vẫn không tìm được gì phù hợp. Nhiều công ty nghe nói hắn chưa qua khảo hạch tốt nghiệp thì từ chối thẳng.

Hắn bước ra khỏi một nhà máy cách khá xa chỗ ở. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không chọn chỗ này. Kết quả là bên đó lại chê hắn sức yếu.

Thân và tâm đều mệt mỏi, hắn đi bộ dọc đường mà chẳng buồn để ý gì. Mùi thịt phảng phất trong không khí khiến bụng hắn réo lên, hắn đã tiêu hao không ít thể lực hôm nay vì tiết kiệm tiền xe.

Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ.

Lúc này, một người từ phía sau lướt qua hắn, sát vai mà đi. Hắn vô thức nhìn thoáng qua, sau đó đôi mắt sáng rực.

Không kịp suy nghĩ, hắn bước nhanh lên, duỗi tay chụp vai người đó: “Soái ca, xin đợi đã!”

Người nọ dừng chân, Tạ Sâm cười tươi bước lên định đi tới phía trước đối phương, nhưng vừa bước một bước, tay đặt trên vai bị người nọ bắt lấy, tiện tay ném ra ngoài.

Tạ Sâm kinh hãi, muốn rút tay lại, không ngờ tay kia lại ôm lấy người nọ từ phía sau.

Hắn từ phía sau ôm chặt lấy đối phương.

“Buông ra!” Giọng nói dễ nghe nhưng tràn đầy cảnh cáo.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play