Maine trầm mặc ăn hết phần đồ ăn trên mâm, ngẩng đầu nhìn Tạ Sâm, ánh mắt phức tạp. Một lúc sau, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Ăn rất ngon, cảm ơn.”

"Anh khách khí quá rồi," Tạ Sâm cười, mắt cong cong, đôi mắt đen láy trong veo. Cậu vừa nhìn giá trị năng lượng trên đỉnh đầu Maine, vừa nói: “Nếu anh thích, tôi có thể làm cho anh mỗi ngày.”

Giá trị năng lượng cá nhân từ 1 đến 10, giá trị năng lượng càng thấp càng dễ "công lược". Cái khó ở đây là đạt được năng lượng cực trị. Một người có giá trị 10, dù chỉ một chút cảm kích nhỏ thôi, năng lượng hồi đáp cũng nhiều hơn người có giá trị 1, 2.

Đó là lý do vì sao Tạ Sâm kích động khi nhìn thấy Maine. Quả nhiên, chỉ một bữa sáng thôi mà cậu đã thu hoạch được hai năng lượng.

Năng lượng cá nhân mỗi ngày đều sẽ được làm mới. Sáng mai, năng lượng của Maine sẽ trở lại 10/10.

Tạ Sâm mong chờ nhìn Maine, trong lòng không ngừng tính toán. Nếu mỗi bữa sáng cậu đều có thể nhận được 2 năng lượng, có lẽ năm ngày sau cậu có thể kích hoạt được loại thực vật đầu tiên!

Maine ngạc nhiên liếc nhìn cậu, rũ mắt nói: "Không cần." Ngay sau đó, anh ngước mắt, ánh mắt sắc bén: “Cậu có mục đích gì?”

Tạ Sâm kinh ngạc trước sự thay đổi khí chất của anh. Trong nháy mắt, Maine đã hoàn thành sự chuyển đổi từ một vương tử tuấn mỹ thành một kỵ sĩ thủ tịch. Rõ ràng đối phương chỉ là một người bạn cùng tuổi, lớn lên còn rất đẹp, nhưng lại khiến cậu cảm thấy một áp lực vô hình.

"Tôi chỉ là muốn làm bạn với anh thôi," Tạ Sâm giơ tay phải lên thề, “Tuyệt đối không có ý xấu.”

Maine nhìn chằm chằm cậu. Tạ Sâm mở to mắt nhìn thẳng lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng không hề chột dạ. Maine thu lại khí thế, đứng dậy nói: "Tôi không cần bạn." Anh nhìn thời gian: “Năm phút nữa tôi phải ra ngoài kiểm tra.”

Tạ Sâm lại một lần nữa nghe anh nói không cần bạn. Cậu định nói gì đó, nhưng nghe câu sau thì lập tức hiểu ý, đành nuốt lời vào trong, vội vàng nói: “Tôi lập tức thu dọn xong ngay.”

Cậu cúi đầu gắp nốt phần trứng chiên còn lại vào miệng, vươn tay rửa mâm, vừa lúc chạm vào tay Maine đang định lấy mâm.

Maine nhướng mày nhìn cậu: “Cố ý chiếm tiện nghi của tôi?”

"Khụ khụ khụ..." Tạ Sâm đang nhai trứng chiên trong miệng, nghe anh nói vậy thì bị sặc, vội vàng rụt tay lại, nghiêng đầu che miệng ho sặc sụa.

"Uống nước đi." Maine bưng ly nước trên bàn đưa cho cậu.

Tạ Sâm uống mấy ngụm nước mới từ từ hoàn hồn. Làn da trắng nõn của cậu ửng lên một tầng đỏ, lan đến tận gáy. Cậu trừng mắt nhìn Maine, nhưng đôi mắt ướt sũng, không có chút uy hiếp nào.

“Đừng có giỡn khi tôi đang ăn!”

Maine nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng đột nhiên khẽ động. Anh không đáp lời cậu, mà lại nói một câu không liên quan: “Cậu chắc chắn là giống cái.”

Tạ Sâm ngẩn người một lát mới phản ứng lại. Ở thế giới này, giống cái tương đương với nữ tính. Người này đang nói cậu ẻo lả?

Cậu như bị điện giật, bắn người lên khỏi ghế: "Ăn nói lung tung, tôi là đàn ông, chuẩn men!!" cậu vừa nói vừa cong cánh tay phải lên làm động tác khoe cơ bắp, “Nam, hùng, đảm bảo không giả!”

Maine không nhịn được cười phá lên. Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, lúc này cười rộ lên, cả người phảng phất như có cả một vườn hoa hồng làm nền. Tạ Sâm ngây người nhìn, tuy rằng bất mãn vì đối phương nghi ngờ khí khái nam nhi của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà gào thét trong lòng: Đẹp quá thể rồi!

Thế này quả thực là phạm quy!

Maine mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen. Anh cười, kéo tay áo bên tay phải lên, để lộ bắp tay rắn chắc, sau đó nắm tay lại, cong môi, nhìn Tạ Sâm với ánh mắt đầy ý cười.

Tạ Sâm nhìn bắp tay thường thường của mình, lại nhìn bắp tay của đối phương, vừa nhìn là biết rắn chắc hữu lực mà không hề khoa trương, lặng lẽ buông tay xuống.

Để che giấu sự xấu hổ, cậu khom lưng xếp chồng mâm lại, bưng trên tay đứng dậy. Maine đã cầm quần áo chỉnh tề, vẫn mỉm cười nhìn cậu.

Tạ Sâm bĩu môi: “Đây là sai biệt về thể chất giữa các cá thể, tôi chỉ là thiếu rèn luyện thôi!”

Đời trước, trong lòng cậu áp lực cực lớn, trạng thái cơ thể vô cùng kém, tự nhiên không có thói quen tập thể hình. Ngày thường ăn uống lại không điều độ, dáng người không cường tráng là chuyện bình thường.

Cậu nghĩ như vậy, hừ nhẹ nói: “Đợi tôi rèn luyện tốt, sẽ không kém anh... kém quá nhiều!”

Phản ứng của cậu khiến Maine khó hiểu: “Cậu ghét trở thành giống cái? Khế ước thú của cậu tuy rằng chưa thức tỉnh, nhưng xét chiều cao và diện mạo của cậu, rất có thể sẽ là giống cái.”

"Giống cái" ở đây là phải gả cho người sinh con! Tạ Sâm tưởng tượng đến thôi đã thấy da đầu tê dại: “Tôi tuyệt đối là giống đực!”

Ánh mắt Maine lướt qua khuôn mặt thanh tú pha chút đáng yêu của cậu: “Cậu khẳng định như vậy, xem ra cậu có cảm ứng với khế ước thú, chắc không lâu nữa sẽ thức tỉnh thôi.”

Tạ Sâm làm gì có cảm ứng gì, có điều cậu không muốn dây dưa vào cái đề tài "cậu có thể trở thành giống cái", hàm hồ gật gật đầu, bưng mâm đi vào bếp: “Tôi làm xong ngay đây.”

Khi Tạ Sâm từ phòng bếp đi ra, Maine đã thay quần áo xong, áo thun đen có mũ và quần giày cùng màu. Một thân toàn đen còn kéo cả mũ lên đầu, cả người tản ra một hơi thở "cự nhân ngàn dặm", nhưng lại càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Ra khỏi chung cư, Maine hỏi: “Tôi đến trường, còn cậu đi đâu?”

Tạ Sâm nghĩ đến việc vẫn chưa tìm được việc làm: “Ngày mai tôi mới kiểm tra, anh cứ đi trước đi, tôi đi loanh quanh một chút.”

Maine không hỏi nhiều, chỉ nói: “Chỗ này tương đối vắng vẻ, có cần tôi đưa cậu đến trung tâm thành phố không?”

Tạ Sâm mở bản đồ ra xem, phát hiện nơi này cách nhà xưởng hôm qua cậu nhận lời mời không xa lắm, vẫn thuộc khu An Quảng. Xung quanh đây cũng có không ít nhà xưởng và cửa hàng.

“Không cần đâu, ở đây có nhiều cơ hội việc làm lắm, tôi đi dạo quanh đây thôi.”

Maine gật đầu, đi trước đến gara lái phi xa rời đi.

Tạ Sâm dựa theo bản đồ, vừa đi vừa đi nhờ xe, từng nhà từng nhà đơn vị hỏi có tuyển người hay không. Cậu tìm từ những đơn vị xa xôi nhất ra bên ngoài, tìm mười mấy chỗ, có mấy nơi từ chối thẳng thừng, có mấy nơi cho cậu cơ hội phỏng vấn, nhưng cuối cùng điều kiện không phù hợp, không trúng tuyển.

Bằng tốt nghiệp Brent tinh là sự khảo hạch về tính chuyên nghiệp và thực tiễn của học sinh, sự khảo hạch nghiêm khắc và công bằng, tương đương với việc giúp các đơn vị tuyển dụng sàng lọc vòng đầu tiên.

Ở đây, không có bằng tốt nghiệp thì khó mà tìm được việc làm.

Tạ Sâm tùy tiện ăn một hộp cơm, bất đắc dĩ đi trên đường. Cậu đã đi gần hết cả khu vào buổi sáng, giờ đã ở khu vực giáp ranh giữa khu An Quảng và khu Cẩm Tú ở trung tâm Tinh Thành.

“Meo...”

Đột nhiên, một tiếng mèo kêu thê lương từ phía trước bên phải truyền đến. Tạ Sâm giật mình, nhìn về phía đó, một bóng trắng cùng với tiếng la hét lo lắng của người từ cửa sổ trên cao bên phải rơi xuống.

Ngay sau đó, bóng trắng kia như một ảo ảnh lao về phía cậu, vừa chạy vừa kêu meo meo đầy táo bạo. Cậu theo bản năng bước nhanh đến ven tường, dán lưng vào tường đứng im.

Bóng trắng lướt qua cậu, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, bóng trắng quay lại, lẻn đến bên chân cậu, không ngừng cọ ống quần cậu, ngửa đầu kêu: “Meo ~”

Âm thanh hoàn toàn khác với tiếng kêu lúc nãy, dịu dàng hơn rất nhiều.

Tạ Sâm trừng mắt nhìn vật nhỏ bên chân. Nó có đôi mắt một bên màu vàng kim, một bên màu xanh lam, toàn thân phủ một lớp lông trắng dài, đẹp vô cùng. Cậu không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán trong lòng: Thật là một con mèo Ba Tư lông dài xinh đẹp!

Cậu ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu mèo con. Mèo con cọ vào lòng bàn tay cậu, tiếng kêu càng thêm ngoan ngoãn, còn mang theo vẻ lười biếng.

"Cậu là Dưỡng Hộ Sư sao?" Một giọng nói dịu dàng pha lẫn kinh ngạc từ phía trước truyền đến.

"Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, tôi đã rất lo lắng nó sẽ bị lạc mất." Một giọng nói khác, có chút nghẹn ngào, cũng đến từ phía trước.

Trong nháy mắt, trước mắt Tạ Sâm xuất hiện một hàng chữ nhỏ: Cảm kích năng lượng 1, tổng giá trị 3.

Cậu ngước mắt lên, liền thấy phía trước đứng một người đàn ông mặc áo trắng và một người đàn ông mặc áo lam.

--

Cự nhân ngàn dặm: (Nguyên gốc: cự người ngàn dặm ở ngoài hơi thở) Ý chỉ vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách, khiến người khác khó tiếp cận.

 

Từ Hán tử → tôi sử dụng chuẩn Men

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play