Đối mặt với Tụng Trì không chút gợn sóng cảm xúc, Cố Thiên có hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý vì bây giờ giới trẻ khá cởi mở, chuyện kiểu này chắc cũng dễ dàng chấp nhận thôi.

Chị nhân viên gói đồ cẩn thận, đưa tới trước mặt Cố Thiên.

“Rồi, em đi dạo tiếp đi, anh đi trước.” Cố Thiên theo bản năng định vỗ vai Tụng Trì, nhưng không hiểu sao lại rụt tay về.

Hành động ấy lọt hết vào mắt Tụng Trì, đôi mắt sâu thẳm hơi híp lại một chút.

“Anh, em đi một mình chán lắm, để em theo anh đi gặp bạn đi.”

Cố Thiên ngẩn người, do dự một lát rồi đáp:

“Thôi bỏ đi, cũng chẳng phải bạn bè gì thân thiết.”

Tụng Trì hơi rũ mắt, nghiêng đầu nhìn. Khóe môi khẽ mím, như thể đang cố giấu đi nỗi ấm ức: “Em làm phiền anh sao?”

Cố Thiên cảm thấy mình như người vừa làm sai chuyện gì, cả người bối rối, không được tự nhiên.

Đứa nhỏ này sao cứ luôn có vẻ ấm ức đáng thương thế chứ? Rõ ràng cậu có làm gì đâu?

Hơn nữa, với vóc dáng và chiều cao thế này, sao có thể làm ra vẻ mặt khiến người ta xót xa như vậy được?

Cậu bất đắc dĩ thở dài, đúng là còn trẻ quá, cái gì cũng viết hết lên mặt.

“Không phải là không cho em theo, chỉ là…”

“Là bạn trai của anh đúng không? Nên dẫn em theo sẽ bất tiện?” Tụng Trì mở to đôi mắt đẹp nhìn thẳng Cố Thiên.

“Không phải…” Cố Thiên liếc hắn một cái, hơi bất lực nói, “Ý anh là, người bên cạnh anh kể cả chính anh nữa, cũng không phải loại người tốt đẹp gì, nên em không cần tiếp cận gần quá làm gì.”

“Không đâu!” Tụng Trì nắm lấy tay Cố Thiên, “Em thấy anh rất tốt mà!”

Sợ Cố Thiên không tin, hắn còn cố ý nhấn mạnh thêm, “Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thấy anh là người rất tốt, rất rất tốt.”

Cố Thiên bị khen đến ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên có người khen cậu là người tốt.

Không đành lòng từ chối, mà cũng chẳng lay chuyển nổi, cuối cùng Cố Thiên đành gật đầu đồng ý.

Chờ lúc đến đoạn đèn xanh đèn đỏ, Cố Thiên lén liếc nhìn Tụng Trì đang ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, trong lòng không khỏi dấy lên chút tò mò.

“Em nói xem, sao tự nhiên lại dính lấy anh đến vậy?”

“Vì em thích anh mà!” Tụng Trì trả lời, vẻ mặt vô cùng chân thành.

Câu trả lời này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Cố Thiên, tay cậu siết chặt vô lăng thêm vài phần, tim cũng như lệch nhịp.

Không hiểu sao lại thấy hoảng loạn, cậu giơ tay sờ sống mũi, cố tránh ánh mắt từ Tụng Trì.

“Anh, tới đèn xanh rồi.” Tụng Trì nhẹ nhàng nhắc nhở.

“À à…” Cố Thiên ho nhẹ, cố gắng tập trung lại.

Giả vờ nhìn qua kính chiếu hậu xem khoảng cách xe phía sau, nhưng ánh mắt lại len lén liếc sang khóe môi đang hơi cong lên của Tụng Trì, hắn vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.

Cố Thiên không khỏi nghĩ, có khi nào cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?

Dù sao ở cái tuổi này, mấy đứa trẻ cũng dễ bộc lộ cảm xúc, cái gọi là "thích" có khi chỉ là một cách biểu đạt đơn giản, chứ đâu có gì sâu xa như cậu tưởng.

Cậu vô thức nhún vai, thở dài một hơi, đúng là điên rồi, sao lại có thể nghĩ rằng Tụng Trì có ý gì với mình chứ?

Những hành động và biểu cảm của Cố Thiên đều lọt hết vào mắt Tụng Trì. Đôi mắt dài hẹp của hắn ánh lên niềm vui không giấu nổi, đầy hưng phấn và kích thích.

Cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, Cố Thiên chủ động tìm chủ đề: “Nghe nói từ nhỏ em đã bị quản lý kiểu quân sự, chắc là cực lắm nhỉ?”

Tụng Trì khẽ “Ừm” một tiếng, xoa xoa tay:

“Nên tính em hơi kỳ quặc, không giỏi lấy lòng người khác, thành ra cũng chẳng có mấy ai làm bạn.”

“Sao lại thế được?” Cố Thiên bật cười, “Anh thấy em tốt mà!”

“Tuổi trẻ, năng động, đối xử chân thành với người khác chẳng thấy kỳ quặc tí nào!”

Tụng Trì rũ mắt cười khẽ, có vẻ hơi ngượng:

“Là vì em thích anh, nên mới không đề phòng anh thôi.”

Cố Thiên khựng lại, cảm giác trong ngực như bị thứ gì đó khuấy động, không thể gọi tên thành lời.

Cố Thiên hơi nhíu mày một cách khó kiểm soát, kéo nhẹ khóe miệng, định nói gì đó, rồi lại không biết tổ chức lời nói như thế nào cuối cùng chỉ có thể cười gượng cho qua.

“Anh… anh sẽ chán ghét em sao?” Tụng Trì siết chặt tay, hồi hộp cắn cắn môi.

“Sao lại hỏi vậy?” Cố Thiên nhíu mày.

“Bởi vì em không có bạn bè gì cả, lại rất thích anh, nên lúc nào cũng muốn ở bên cạnh anh… vì vậy… em sợ anh sẽ chán ghét em.”

Cố Thiên khựng lại một chút, chợt cảm thấy đứa nhỏ này thật ra cũng đáng thương.

Dù sao thì trong cái vòng tròn này của bọn họ, chẳng mấy ai được tự do. Nếu trong nhà không có anh trai đỡ đầu, cậu cũng đâu thể sống tiêu dao như vậy.

Cố Thiên khẽ cười, một tay nắm vô lăng, vỗ nhẹ vai Tụng Trì: “Em nói thích anh rồi thì sao anh lại chán ghét em được.”

“Thật ra có một đứa em trai như em cũng hay đấy. Ba mẹ anh, cả anh trai anh nữa đều rất bận, anh thật ra cũng chẳng có ai ở bên cạnh.”

“Vậy… sau này em có thể thường xuyên ra ngoài cùng anh không ạ? Em ngoan lắm, sẽ không làm phiền anh đâu.” Tụng Trì đầy chờ mong nhìn Cố Thiên, như đang chờ nghe kết quả cuối cùng.

Cố Thiên khẽ lắc đầu, cong môi cười, bản thân vốn sống phóng khoáng, lại không ngờ bị một đứa nhỏ như vậy quấn lấy.

“Dắt em ra ngoài cũng không phải không được, chỉ là không được học hư, nếu không thì anh không biết phải ăn nói thế nào với ông Tụng.” Cố Thiên nghiêm mặt.

“Không thành vấn đề! Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Được lời hứa, Tụng Trì hưng phấn siết chặt tay, vui mừng đến mức không giấu nổi.

Cố Thiên cảm thán, đúng là tuổi trẻ thật tốt, dễ dàng thỏa mãn, không có cảm xúc gì phức tạp.

Đến bệnh viện rồi, Cố Thiên nghe được trong phòng bệnh có tiếng động, dặn Tụng Trì đứng ngoài chờ rồi mới bước vào.

Tiểu Du vừa thấy Cố Thiên liền uất ức khóc òa, kéo tay Cố Thiên không buông: “Nhị thiếu, em không ngờ anh sẽ tới thăm em, em thật sự cảm động quá.”

“Nhìn rõ là ai chưa?” Cố Thiên hỏi.

Tiểu Du nghẹn ngào lắc đầu: “Lúc đó tối quá, em cũng uống không ít, hơn nữa người kia bịt kín từ đầu đến chân, em chẳng thấy gì cả.”

“Nhưng… hắn rất cao, cao hơn tôi một khúc.” Tiểu Du đột nhiên mất kiểm soát, ôm chầm lấy Cố Thiên, “Nhị thiếu, anh không biết hắn tàn nhẫn thế nào đâu, trực tiếp bẻ gãy cổ tay em, còn không cho em hét lên.”

Cố Thiên nhíu mày: “Cậu có đắc tội với ai không?”

Tiểu Du sững người, lắc đầu: “Em là loại người nhỏ bé thế này thì có thể đắc tội với ai chứ?”

Cố Thiên cũng gật đầu: “Thôi được, cậu cứ yên tâm dưỡng thương, lần sau tôi lại tới.”

Thấy Cố Thiên định đi, Tiểu Du đương nhiên không muốn buông tay, mắt rưng rưng, cắn môi: “Nhị thiếu, ở lại với em một lát đi.”

Một đôi mắt dài và hẹp tràn đầy lạnh lẽo, chỉ một lần chạm mắt đã như có thể xé toạc yết hầu đối phương, đầy sát khí trí mạng.

“Anh ơi.”

Thấy Tụng Trì bước vào, Cố Thiên liền đẩy Tiểu Du ra, đặt vòng tay lên tủ đầu giường: “Cho cậu đấy.”

“Đây là anh tôi đã chọn rất lâu.” Tụng Trì bước tới trước mặt Tiểu Du, gương mặt ngây thơ nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tiểu Du ngây người, nhìn chằm chằm Tụng Trì.

Sao cảm thấy người trước mặt có chút quen quen, chiều cao này… hình như cũng ngang ngửa với kẻ đã đánh hắn hôm đó.

Chỉ là… giọng nói không giống. Giọng người kia khi ấy như ma quỷ gọi hồn, trầm thấp âm u, chấn động tâm can khiến người ta sợ hãi.

Còn giọng người trước mắt này thì tràn đầy cảm giác thiếu niên, như tiếng sáo trong trẻo thuần khiết, mềm mại du dương, kích thích lòng người.

Cố Thiên nhíu mày, thấy Tiểu Du cứ nhìn chằm chằm Tụng Trì, mắt chẳng thèm chớp, trong lòng bỗng dâng lên cơn khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play