Đưa mắt nhìn quanh một vòng, bỗng cảm thấy nhàm chán, Cố Thiên khơi khơi kéo áo khoác đặt trên vai.
Tiểu Du làm bộ muốn đỡ lấy Cố Thiên, thực chất là không muốn để cậu rời đi.
“Nhị thiếu, em đưa anh đến chỗ khác nghỉ ngơi nhé, chỗ này đúng là có hơi lộn xộn.”
Mấy chiêu trò này, Cố Thiên làm sao lại không nhìn thấu.
Cậu túm lấy cằm Tiểu Du, ghé sát người lại gần: “Có hơi quá rồi đó.”
Sắc mặt Tiểu Du lập tức biến đổi, ánh mắt cũng lảng tránh.
“Nhị thiếu, em chỉ là lo anh uống hơi nhiều…”
“Suỵt.”
Cố Thiên giơ ngón trỏ đặt lên môi, rồi móc ra một xấp tiền nhét vào tay Tiểu Du:
“Hôm nay cảm ơn cậu đã chắn đám người kia giúp tôi.”
Đôi mắt Tiểu Du bừng sáng, trong chớp mắt đã thu tiền vào túi.
Dù gì thì Cố Thiên cũng đã nhắc nhở hắn một lần, nếu còn tiếp tục dây dưa, sẽ không có lợi ích gì.
Sau khi Cố Thiên rời đi, ở góc quán bar cũng chẳng còn thấy bóng dáng người đàn ông nọ nữa.
Một chiếc xe hơi màu đen đậu cách quán bar không xa, dưới ánh đèn đường có thể thấy một cánh tay đặt lười biếng trên cửa sổ xe.
Cánh tay cơ bắp với những đường nét mạnh mẽ, giơ lên một cách ung dung, mang theo một nét hoang dại khó tả.
Bốn giờ sáng, Tiểu Du mang theo men say lảo đảo bước ra khỏi quán bar.
Hôm nay cậu ta kiếm được một mớ kha khá, tâm trạng không thể tốt hơn.
Tuy không giữ được Cố Thiên ở lại, nhưng tiền boa nhận được rất ổn. Dù có chút tiếc nuối, nhưng cơ hội vẫn còn.
Chỉ cần cậu ta dùng chút thủ đoạn, chắc chắn có thể tóm được Cố Thiên.
Hừm…
Tiểu Du vừa sờ túi tiền vừa nghĩ.
Bỗng một bóng đen nhào tới, cậu ta theo phản xạ liền che lấy túi, cả người cứng đờ lại.
Tính chạy nhanh hơn, nhưng lại bị một lực mạnh kéo tuột vào bóng tối.
Tiếng hét kinh hãi vừa bật ra đã bị một đôi tay to lớn bịt lại, cưỡng ép nuốt xuống.
Trước mặt là một người đàn ông toàn thân bịt kín, hoàn toàn không nhìn thấy dung mạo.
“Mày dùng ngón tay nào đụng vào anh ấy?”
Tiểu Du chớp mắt liên tục, đầu óc rối bời, hắn lắc đầu, hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì.
“Ngón này?”
Giọng người đàn ông như rắn độc thì thầm, từng âm tiết mang theo sự vặn vẹo lạnh lẽo, khiến da đầu người ta tê dại.
Còn chưa kịp mở miệng giải thích, “rắc” một tiếng, cổ tay Tiểu Du bị bẻ gãy sống sờ sờ.
Tiếng gào thét đau đớn lại bị mạnh bạo nhét ngược trở lại, cơn đau khiến toàn thân hắn run rẩy không ngừng.
“Anh ấy là của tôi.”
Người đàn ông để lại một câu, rồi tan biến vào trong màn đêm vô tận.
…
Cố Thiên về đến nhà, tắm rửa xong liền chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Nhưng bên kia, Tụng Trì cầm điện thoại, vẫn đang chờ đợi.
Chờ suốt ba ngày, điện thoại vẫn không có lấy một tin nhắn từ người nào đó.
Tụng Trì lật lật điện thoại, khẽ vỗ nhẹ khóe môi mình, từ từ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Trò chơi này, càng lúc càng thú vị.
Hôm nay hiếm khi Lâm Ngôn rảnh rỗi, Cố Thiên mặt dày kéo hắn tới quán bar.
“Cậu có thể vui vẻ chút không? Nhìn cái mặt u ám của cậu kìa, cứ như tôi ép cậu tới đây ấy.”
Lâm Ngôn nhướng mày: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“…”
“Tôi tưởng dạo gần đây cậu bận lắm cơ mà.”
Lâm Ngôn cầm ly rượu xoay vài vòng, nhưng chẳng hề có ý định uống.
“Bận cái gì? Cậu không phải không biết, việc làm ăn trong nhà đều do anh tôi gánh, tôi lắm thì cũng chỉ là thằng chạy vặt thôi.”
“Tôi nói không phải cái đó.”
Lâm Ngôn khẽ nhếch môi cười, đầy thâm ý.
“Mẹ nó, cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Không đoán được ý của Lâm Ngôn, Cố Thiên bắt đầu bực bội.
“Không có gì.”
Lâm Ngôn đứng dậy: “Đi đây.”
“Đi liền vậy hả?”
“Cậu không hiểu, bà xã dính người quá, tôi hết cách.”
“Đậu má.”
Cố Thiên khinh khỉnh: “Cậu tưởng tôi mới gặp Quý Thẩm lần đầu chắc?”
“À ha…”
Lâm Ngôn nhún vai: “Thì là tôi dính bà xã tôi quá thôi.”
“Thôi đi, cút lẹ.”
Lâm Ngôn vừa đi, ánh mắt tò mò liền đổ dồn về phía Cố Thiên.
Cậu nheo mắt, đảo quanh một vòng mà không thấy Tiểu Du, người lúc trước luôn là kẻ xông xáo nhất.
“Tiểu Du đâu rồi?”
Cố Thiên nhấp một ngụm rượu, hỏi.
“Nhị thiếu, cậu chưa nghe à? Hắn không biết đã đắc tội với ai mà bị người ta bẻ gãy tay, hiện đang nằm viện.”
Cố Thiên khựng lại: “Khi nào vậy?”
“Chính là hôm cậu boa cho hắn cả xấp tiền ấy.”
Cố Thiên nhẹ “ừm” một tiếng, vẫy tay bảo đám đông giải tán.
Nghe tin Tiểu Du nhập viện, Cố Thiên tính sẽ đến trung tâm thương mại chọn một món quà rồi ghé thăm cậu ta.
Tuy Tiểu Du là kẻ hay nịnh hót, nhưng giỏi nhìn sắc mặt người khác nên cũng xem như một tấm lá chắn có chút giá trị.
Đến trung tâm thương mại, cậu bước vào một cửa hàng trang sức cao cấp, chọn một chiếc vòng tay trông tinh tế và đoan trang.
“Anh à.”
Cố Thiên khựng lại, quay đầu, suýt chút nữa làm rơi chiếc vòng khỏi tay.
“Tụng Trì? Sao em lại ở đây?” Không hiểu sao, khi nhìn thấy Tụng Trì, trong lòng Cố Thiên bỗng thấy có chút chột dạ, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng hiểu mình chột dạ vì cái gì.
Rõ ràng bản thân đâu làm gì có lỗi với hắn, vậy rốt cuộc cảm giác lạ này từ đâu mà ra?
“Em đi dạo linh tinh thôi, vừa thấy anh thì tiện lại chào một tiếng.” Thiếu niên cười khẽ tiến lại gần, mang theo tinh thần phấn chấn đặc trưng như ùa thẳng vào mặt.
“À à…” Cố Thiên kéo nhẹ khóe miệng, “Vậy không có gì đâu, em đi dạo tiếp đi, anh đang xem đồ một chút.”
“Anh ghét em lắm sao?” Tụng Trì hơi cụp mắt, trong đáy mắt là một nỗi tủi thân không giấu nổi.
Cố Thiên trong lòng siết chặt, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt.
Khóe mắt hơi hoe đỏ, nước mắt rưng rưng nơi hốc mắt nhưng rõ ràng đang cố kìm nén.
Dáng vẻ tội nghiệp này khiến Cố Thiên lập tức nghẹn lời, cả người rối loạn: “Không phải, sao em lại nghĩ là anh ghét em?”
“Yên tâm, anh ghét em làm gì chứ?”
Tụng Trì mím môi, hơi nghiêng đầu đi, giọt nước mắt ở khóe mắt ấy lọt thẳng vào tầm nhìn của Cố Thiên.
“Em đã đợi anh lâu lắm rồi.”
“Đợi anh?” Cố Thiên ngạc nhiên, “Đợi anh làm gì? Mình có hẹn nhau gặp sao?”
Tụng Trì không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Thiên bằng đôi mắt ủy khuất, rồi lại cúi đầu xuống.
Không chịu nổi dáng vẻ như muốn khóc này, Cố Thiên càng thêm lúng túng: “Em nói gì đi chứ, em nhìn anh kiểu đó, người khác thấy còn tưởng anh đang bắt nạt em đấy!”
“Anh nói sẽ thêm phương thức liên lạc với em… Em vui lắm, đã đợi mấy ngày rồi… Nhưng…”
Cố Thiên xấu hổ kéo nhẹ khóe miệng. Đúng là cậu không hề định thật sự thêm liên lạc với Tụng Trì.
Khi ấy chỉ nghĩ khách sáo cho qua, dù sao cũng chẳng nghĩ sau này sẽ còn liên quan đến nhau, không ngờ thiếu niên này lại thật lòng chờ.
“Xin lỗi, anh bận nên quên mất.”
“Ừm, em biết anh bận, nên em không trách anh đâu.”
Tụng Trì rộng lượng biểu hiện sự bao dung, khiến Cố Thiên lại cảm thấy có chút áy náy khó nói.
“Anh, bây giờ thêm được chưa?” Tụng Trì lấy điện thoại ra, dịu dàng hỏi.
“Được được.” Cố Thiên cười gượng hai tiếng, “Rồi, em cứ chơi tiếp đi.”
Nhìn thấy thông báo bạn bè mới trong điện thoại, Tụng Trì cong môi cười, gương mặt ngập tràn vẻ ngây thơ.
Cố Thiên không khỏi cảm thán, sao một người lại vừa xinh đẹp vừa thuần khiết đến vậy chứ.
Rõ ràng khuôn mặt ấy dễ khiến người khác muốn phạm tội, nhưng lại đáng yêu đến mức không ai nỡ ra tay.
“Anh mua vòng tay tặng bạn gái à?” Tụng Trì nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trong tay Cố Thiên, không hề có ý định rời đi.
Ngón tay Cố Thiên hơi run, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Không, một người bạn đang nằm viện, mua quà tới thăm thôi.”
“Bạn gái?” Tụng Trì truy hỏi.
Cố Thiên đưa vòng tay cho chị bán hàng, xoay người đối mặt với Tụng Trì, do dự một chút rồi mở miệng: “Anh không biết nói ra điều này có dọa em không…”
“Nhưng nếu em đã gọi anh là anh, thì anh cũng không giấu em nữa, thật ra anh thích con trai.”
Nói xong, Cố Thiên chăm chú quan sát biểu cảm của Tụng Trì, tưởng tượng ra vẻ mặt hoảng hốt của hắn.
Nhưng Tụng Trì chỉ mỉm cười nhẹ: “Ừm, chuyện đó bình thường mà.”
Ngực Cố Thiên chấn động, khó tin hỏi lại: “Bình thường thật sao?”
Tụng Trì gật đầu đầy nghiêm túc, trên mặt không chút dao động.